Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 669: Quan tài Hàn Ngọc

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Lúc nghe tiếng Diệp Đường hô ra tay, tôi chầm chậm ló đầu ra thăm dò. Vừa hay tôi trốn ngay bên cạnh, lại có tảng đá che chắn, chắc chắn là góc chết của bọn chúng.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ mọi hành động của đối phương, mặc dù những bệ đá xung quanh đều bị rèm rủ xuống che khuất. Nhưng vị trí của tôi vừa hay có thể nhìn qua khe hở giữa các tấm rèm.
Trông thấy ở bệ đá chính giữa đặt hai cỗ quan tài kỳ lạ! Quan tài đó trong suốt, màu sắc rất đậm, bên ngoài màu trắng, bên trong lại có màu xanh.
Tuy nhiên, dù bên ngoài trông có vẻ như trong suốt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ bên trong thế nào. Điều kỳ lạ nhất là hai cỗ quan tài này còn tỏa ra khí lạnh.
Đặc biệt là ở phần mép dưới đáy quan tài, một số vệt nước đã đóng thành băng. Hơn nữa hai cỗ quan tài này không có nắp, hình như đó là quan tài Hàn Ngọc trong truyền thuyết!
Lúc còn nhỏ tôi từng được sư phụ kể cho nghe về loại quan tài này, người có người nọ người kia, quan tài cũng chia ra làm dăm bảy loại. Đa phần quan tài con người dùng để chôn cất đều là loại quan tài gỗ thông thường.
Giàu có hơn một chút thì dùng loại quan tài đá! Từ đó suy rộng ra, những bậc đế vương tướng quân thời cổ đại, có người dùng quan tài bằng đồng xanh, còn có cả quan tài Huyết Ngọc. Trước đây ở trại Cổ Miêu, tôi cũng đã từng nhìn thấy loại quan tài Cổ độc, còn có cả quan tài Thụ Táng ở rừng Bất Lão!
Đương nhiên sư phụ là người tu đạo chứ không phải thợ làm quan tài, cũng không phải trộm mộ, ông không biết nhiều về các loại quan tài. Nói đến quan tài, chắc rằng chỉ có A Cẩu là có thể kể ra không ít các chủng loại đa dạng!
Nhưng loại quan tài Hàn Ngọc này thì sư phụ lại thật sự biết rõ. Nghe nói, loại quan tài này dùng Hàn Ngọc ở Thiên Sơn tạo thành. Đỉnh Thiên Sơn bị tuyết dày bao phủ quanh năm, trải qua hơn nghìn năm lịch sử.
Loại Hàn Ngọc này chỉ có thể tìm thấy ở những nơi cao nhất so với mực nước biển, mà quan tài Hàn Ngọc thì cực kỳ lạnh lẽo! Đặc biệt là có tác dụng cực lớn đối với nữ tu đạo.
Phái nữ thuộc tính âm, nếu được luyện công tu đạo trong quan tài Hàn Ngọc, khí lạnh trong quan tài sẽ đả thông kinh mạch của người đó, có thể nâng cao hiệu quả gấp bội, làm chơi mà ăn thật, trợ giúp đả thông đan điền trong cơ thể.
Không chỉ như vậy, quan tài Hàn Ngọc còn có tác dụng làm đẹp, cải lão hoàn đồng, giúp trẻ mãi không già! Theo như lời đồn của phái trộm mộ, thời cổ đại, nữ đế sau khi chết cũng được chôn trong quan tài Hàn Ngọc!
Lúc đầu tôi nghĩ rằng, đó chỉ là truyền thuyết mà sư phụ nghe được, nhưng không ngờ, trên thế giới này lại thật sự có loại quan tài thần kỳ đến vậy!
Ở phía sau cỗ quan tài đó có một tấm bia đá, Diệp Thiếu Khanh đang bị trói trên tấm bia đá kia. Nhìn rất thê thảm, mái tóc dài xõa tung, trên mặt còn có vài vệt nước.
Có lẽ vừa rồi hắn đã bị dội nước cho tỉnh, mái tóc ướt sũng, thậm chí cả quần áo cũng ướt dầm dề! Khóe miệng hắn còn lưu lại vết máu chưa bị nước rửa trôi, sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu ớt.
Lúc này hắn vẫn ngửa đầu, nét mặt trào phúng trừng mắt nhìn Diệp Đường, dường như không hề sợ hãi chút nào.
Còn đám sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo thì đang chia ra ngồi xung quanh quan tài Hàn Ngọc! Trang phục trên người bọn họ trông rất kỳ lạ, không phải kimono Nhật Bản, cũng không phải trang phục của Âm Dương đạo Nhật Bản, mà là áo giáp với năm màu sặc sỡ!
Tất nhiên loại áo giáp bọn họ mặc không phải là loại binh lính cổ đại thường mặc. Chất liệu trang phục mềm mại, thay vì gọi là áo giáp thì chúng giống với chiến bào hơn.
Bắt đầu từ trái sang phải, sứ giả đầu tiên mặc một bộ chiến bào màu vàng kim, một màu đặc sệt chất thổ hào, toàn thân đều là vàng kim. Đèn dầu chiếu vào y phục của hắn lại càng phản chiếu ra vô số ánh vàng.
Tiếp đó là sứ giả thứ hai, hắn mặc một chiếc chiến bào màu xanh, thiên về màu xanh lá, trông giống hệt như một con ếch.
Tiếp theo nữa là một sứ giả mặc chiến bào màu lam, màu này là màu xanh biển thẫm. So với hai tên sứ giả trước, trang phục của hắn có vẻ bình thường hơn nhiều.
Nói theo ngôn ngữ Hoa Hạ, thì cách ăn mặc của hai tên đằng trước hoàn toàn có thể dùng cụm từ 'thời trang đi ngược xu hướng' để hình dung.
Nhưng nhìn sang tên sứ giả thứ tư, hắn mặc một chiếc chiến bào màu đỏ. Màu đỏ này có chút lòe loẹt, lại càng thêm quỷ mị. Hơn nữa tên sứ giả này nhìn rất thanh tú, làn da còn mịn màng hơn cả con gái, có phần trắng trẻo hồng hào.
Nếu không biết trước hắn là đàn ông, e là liếc qua sẽ cảm thấy tay sứ giả mặc chiến bào đỏ kia là một cô nàng.
Còn tên sứ giả cuối cùng, hắn mặc chiếc chiến bào thú vị nhất, là màu vàng đất. Bởi vì toàn thân đều là màu vàng đất, nên thật sự ngay cả tôi cũng cảm thấy hắn ăn mặc trông rất quê mùa.
Bọn họ ăn mặc như vậy, người ngoài trông thấy sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, lại càng cho rằng bọn họ có phần dở dở ương ương. Nhưng những người trong nghề chúng tôi đều hiểu rõ, màu sắc bọn họ mặc trên người chính là đại diện cho thân phận của mình.
Bọn họ là sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo, số mạng đơn độc, Ngũ hành thiếu bốn, và mệnh đơn độc này vừa vặn chính là từng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ riêng rẽ. Mà màu sắc đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ chính là màu vàng kim, màu xanh lục, màu xanh biển, màu đỏ và màu vàng nâu!
Thực sự, mặc dù tôi đã từng tiếp xúc với bọn họ trong thời gian ngắn, nhưng trước giờ vẫn không phân biệt được thân phận, tên gọi của từng người. Bây giờ cũng chỉ là nhờ màu sắc trang phục của bọn họ mới nhận biết được.
Trước mặt bọn họ lần lượt bày một mô đá nhô lên từ mặt đất. Trên mô đá còn bày năm cái hộp trong suốt. Những chiếc hộp vẫn đang tỏa ra khí lạnh âm trầm, không khó để nhận ra, vật liệu làm ra chiếc hộp đó cũng là dùng Hàn Ngọc tạo thành.
Trong lúc tôi còn đang quan sát, thì Diệp Đường đột nhiên lên tiếng: "Các vị sứ giả, phiền mọi người tạm lánh đi một chút!"
Diệp Đường vừa dứt lời, sứ giả Ngũ hành lập tức xoay người, toàn bộ quay lưng lại với Diệp Đường, đồng thời cùng nhắm mắt lại. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Diệp Đường đã cởi nút áo choàng của cô ta ra.
Chiếc áo choàng bằng tơ lụa, trơn tuột, theo từng nút áo bị cởi ra, chiếc áo như sợi tơ tuột xuống đất. Trong phút chốc, một thân thể trắng như ngọc cứ vậy hiện ra trước mắt tôi.
Cơ thể mịn màng đó, trắng nõn như ngọc, vòng nào ra vòng đấy, eo thon nhỏ nhắn không chút mỡ thừa. Dường như cơ thể hoàn mỹ trước mắt là kiệt tác tinh xảo của ông trời, chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa, chứ không thể kinh nhờn báng bổ!
Diệp Đường đẹp, điều này không cần phải bàn cãi! Nhưng đáng tiếc, dã tâm của cô ta quá đáng sợ!
Có điều nếu như nhìn kỹ, ở chỗ tim cô ta còn có một vết sẹo dài chừng mười xăng-ti-mét. Lúc nhìn thấy vết sẹo đó, tôi đã có thể khẳng định chắc chắn, trái tim của cô ta đã bị trao cho kẻ thần bí kia rồi!
Mà ở vị trí giữa ngực cũng có một vết sẹo lờ mờ, có lẽ là vết thương để lại lúc Diệp gia lão tổ dùng kiếm đâm cô ta.
Vẫn là câu nói đó, tôi thương cảm nhưng không đồng tình với cô ta! Vốn dĩ cô ta có thể sống tốt, cũng có thể sống đẹp. Thế nhưng, những tham vọng và toan tính đã khiến cô ta sống người chẳng ra người, ma chẳng ra ma!
Khi tôi đang thất thần nhìn ngắm, thì cô ta nhấc chân bước vào trong quan tài Hàn Ngọc! Mới đầu tôi nghĩ rằng trong quan tài Hàn Ngọc không có gì cả, nhưng bất ngờ là bên trong lại có chất lỏng!
Cô ta vừa dẫm vào trong quan tài, tôi lập tức trông thấy thứ chất lỏng trong đó bắn lên. Còn cơ thể cô ta cũng lạnh cóng đến mức không kìm được rùng mình.
Sau đó, tôi thấy cô ta từ từ nằm vào trong quan tài! Cỗ quan tài Hàn Ngọc đó rất sâu, đến khi cô ta nằm gọn vào trong thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc đó Diệp Thiếu Khanh cũng nhắm mắt, hình như tất cả sự việc xảy ra chỉ có một mình tôi thấy được! Phi lễ chớ nhìn, nhưng tôi đã quên mất việc phải nhắm mắt lại rồi.
Tầm khoảng một hai phút sau, nhóm sứ giả Ngũ hành cùng đứng dậy. Chỉ trông thấy bọn họ gật đầu ngầm ra hiệu, rồi mỗi người lấy một sợi dây thừng đỏ từ trong túi ra.
Những sợi dây thừng đó treo đầy tiền Ngũ Đế, tôi còn chưa nhìn rõ bọn họ định làm gì thì đã thấy họ chia ra đứng ở vị trí của mình, sau đó cùng hành động, ném dây thừng đỏ trong tay về phía trước, nhanh chóng trao đổi.
Đến khi hai tay bọn họ đều đã nắm được sợi dây thừng đỏ treo tiền Ngũ Đế, sợi dây thừng đỏ đồng thời bị kéo căng, tạo thành một hình ngôi sao giữa không trung.
Trông thấy chiêu này của bọn họ, trong lòng tôi có chút kinh ngạc. Chúng tôi dàn trận đều kết thành ấn bát quái Thái Cực. Nhưng bọn họ lại dùng dây thừng đỏ kết thành hình ngôi sao.
Tôi tò mò, cũng muốn xem xem, đạo hạnh của năm người bọn họ thế nào! Chỉ một giây sau, bọn họ cùng lúc đè xuống, ngôi sao được kết thành từ dây thừng đỏ áp lên hai cỗ quan tài Hàn Ngọc.
Giống như dệt thành một cái lưới bằng dây thừng đỏ, bao phủ lên hai cỗ quan tài! Trên dây thừng treo đầy tiền Ngũ Đế, bị bọn họ ép mạnh xuống, tiền Ngũ Đế trực tiếp khảm vào thân quan tài, hai cỗ quan tài Hàn Ngọc được phong ấn chắc chắn.
Sau khi làm xong, bọn họ lại lấy ra sợi thừng đỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Lần này không dùng để phong ấn quan tài Hàn Ngọc, mà để quấn quanh tấm rèm treo lên, lại tạo thành một chiếc rèm đỏ rủ xuống.
Những sợi dây thừng đỏ treo đầy tiền Ngũ Đế, thi thoảng có cơn gió thổi qua, chiếc rèm phát ra tiếng leng keng giòn giã, tựa như chuông gió.
Mặc dù thủ pháp của bọn họ không giống chúng tôi, nhưng dây thừng đỏ và tiền Ngũ Đế họ dùng đều là những thứ cơ bản nhất của Đạo giáo Hoa Hạ! Điều này cũng chứng minh cho câu nói, dù biến hóa thế nào cũng vẫn là đạo.
Cho dù là thuật Âm Dương của Nhật Bản, hay là Tà thuật của Thái Lan, khởi nguồn của chúng đều là từ văn hóa đạo thuật tinh thâm quảng đại Hoa Hạ!

Bình Luận

0 Thảo luận