Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 615: Trận đầu thắng lợi

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Cho đến giờ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm người lãnh đạo Đạo môn. Lúc trước, khi cứu thôn dân của thôn Ma Câu, đánh bại Linh tộc, tôi đã từng hoang mang không biết bản thân mình về sau nên làm gì.
Hơn nữa sau khi chứng kiến cảnh núi Miêu Vương hồi sinh, cũng như bàn bạc thâu đêm với Diệp Thiếu Khanh, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được việc mà mình muốn làm. Đã quá nhiều người bên cạnh tôi phải hi sinh vì Đạo môn rồi.
Hồi tôi còn nhỏ sư phụ đã dặn tôi rằng, vào Đạo môn là không còn đường lui nữa, chỉ có một con đường đi đến cái chết. Nhưng kiếp này tôi nhất định phải đi đường chính đạo nhân gian, chém giết tà ma, phong ấn ác quỷ.
Lúc trước tôi không hiểu lắm, nhưng giờ tôi mới ngộ ra được một chút. Đường chính đạo nhân gian mà sư phụ nói chính là lấy tinh thần Đạo phật để cảm hóa người đời.
Chỉ có điều Đạo môn bây giờ đã không còn là Đạo môn lúc trước, muốn cảm hóa người đời thì nhất định phải khiến Đạo môn bước lên con đường chính đạo một lần nữa. Mà tôi là một người tu đạo bình thường, tôi có trách nhiệm để Đạo môn làm được điều đó.
Tôi biết đây là chuyện tôi cần làm và cũng là chuyện đúng đắn mà cũng có thể nó cũng được gọi là chính đạo nhân gian.
Sau khi nghe tôi nói xong, Lâm Tiêu, A Cẩu và Dương lão thất đều toát lên ánh mắt vô cùng kiên định. Tôi biết, suy nghĩ của họ cũng giống như tôi, họ cũng hạ quyết tâm để Đạo môn đi theo hướng chính đạo.
Lý Tiêu Vũ nhìn đám người chúng tôi bằng một cái nhìn rất sâu xa, sau đó nở một cười si mê: "Trông cậu ngốc thế mà thật ra lại không hề giống với những người khác lắm nhỉ. Nếu như... chị đây nói là nếu như, nếu như lần này cậu có thể bảo vệ được phái Luyện Đan, thống nhất Đạo môn phía Bắc thì Lý Tiêu Vũ này bằng lòng quy thuận cậu, Lý Sơ Cửu! Chị đây chỉ nhận mình Lý Sơ Cửu cậu thôi, những người khác chị đây không phục ai hết, cũng tuyệt đối không quy thuận luôn!"
Tính khí của Lý Tiêu Vũ là thế, nhưng cô ta đã nói như vậy là đã tỏ rõ thái độ của mình. Nếu như sau này tôi muốn thống nhất Đạo môn Nam - Bắc, cô ta sẽ ủng hộ tôi. Đối với tôi mà nói, điều này rõ ràng là đã giải quyết luôn vấn đề khó nhằn về sau.
Phái Luyện Đan trước giờ đều rất khép mình và thần bí, lần này ra ngoài cũng là do bị Đạo môn bắt ép. Cộng thêm tính khí của Lý Tiêu Vũ, họ không muốn quy thuận lão tổ Diệp gia, cũng không bằng lòng quy thuận Đại Thần môn.
Vốn dĩ họ có thể bảo vệ phái Luyện Đan dựa vào các mối quan hệ trước đây, chỉ tiếc là lão tổ Diệp gia đã chụp lên đầu họ cái mũ cấu kết với Âm Dương đạo Nhật Bản, nên Đạo môn mới cô lập phái Luyện Đan như thế.
Đây có lẽ cũng là một kiểu thời cơ để cho họ quy thuận.
Thật ra tôi còn đang mừng thầm, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Lý Tiêu Vũ rồi cười nói: "Lý Tiêu Vũ, như vậy là chốt rồi đấy nhé! Đại Thần môn cứ giao cho tôi là được!"
"Được! Đến lúc đó, tôi sẽ chờ tin tốt của cậu!" Lý Tiêu Vũ mỉm cười rồi đi xử lý những chuyện khác.
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn chú ý đến Diệp Chu Tinh. Tôi không dám chủ động đi tìm cô ấy mà cô ấy cũng không chủ động đến chào hỏi tôi. Lúc đi lướt qua tôi, vẻ mặt cô ấy vẫn rất bình thản, cứ vậy mà dẫn người đi đến lầu tháp.
Tôi biết cô ấy đi chăm sóc Tử Long, tôi cũng đang nghĩ cách xem nên giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu không, sau này chúng tôi gặp mặt vẫn cứ sẽ lúng túng như thế mãi.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Lý Tiêu Vũ mới xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Hầu hết các đệ tử đều đồng ý quy thuận phái Luyện Đan, có một phần nhỏ không nghe theo nên đã bị cô ta bắt gọn.
Bây giờ không phải lúc để thả những người này, thả ra rồi khéo họ còn tấn công ngược lại phái Luyện Đan. Trận chiến này đã chết không ít người, nhưng Lý Tiêu Vũ vẫn chưa xử lý thi thể của họ mà bảo rằng người của âm tào địa phủ sẽ đến xử lý sau.
Sau khi bảo đệ tử ghi lại hết toàn bộ tên của những người đã hi sinh, bấy giờ Lý Tiêu Vũ mới rời khỏi cái nơi hai giới âm dương tụ họp này. Mà đến khi chúng tôi ra ngoài, tôi mới phát hiện mặt trời bên ngoài đã lên cao, giờ đã là giữa trưa rồi.
Tôi và Lý Tiêu Vũ ngồi cùng một xe, lúc Lý Tiêu Vũ thấy mọi người đều có vẻ mặt nghi hoặc thì mới bắt đầu giải thích: "Nơi chế luyện tụ âm đan là không gian được thiết kế độc lập của địa phủ, không có thay đổi về thời gian giống như âm tào địa phủ vậy. Hơn nữa, nơi này sẽ không ngừng biến hóa, khéo lần sau sẽ không còn ở chỗ này nữa đâu."
Lý Tiêu Vũ giải thích xong, chúng tôi mới hiểu ra.
Dương lão thất tò mò hỏi: "Lý chưởng môn, tụ âm đan đó có thể làm gì vậy? Người sống có ăn được không?"
Lý Tiêu Vũ bật cười: "Lão thất, thứ này không phải thứ cho người sống ăn mà là cho người chết đấy. Quỷ hồn của âm tào địa phủ, có một vài người không thể đầu thai chuyển kiếp hoặc là trở thành âm binh quỷ sai của địa phủ. Nhưng quỷ hồn không thể sống mãi, họ cũng có âm thọ. Tụ âm đan vừa hay có thể làm tăng âm thọ của họ lên. Hơn nữa cho dù họ có chịu vết thương nặng đến đâu thì tụ âm đan cũng có thể khiến họ hồi phục trở lại bình thường. Bắt đầu từ mấy đời chưởng môn trước của phái Luyện Đan, chúng tôi đã có quan hệ hợp tác với địa phủ rồi."
"Nói vậy thì xem ra quan hệ của các cô với địa phủ hẳn là tốt lắm nhỉ?" Dương lão thất lại hỏi tiếp.
Lý Tiêu Vũ cười khổ, lắc đầu nói: "Lão thất, thật ra chúng tôi cũng chỉ làm việc cho địa phủ, chứ chưa đến mức giao tình như cậu nói. Âm tào địa phủ lớn đến nhường nào chứ? Vô biên vô hạn, mười vạn quỷ sai, trăm vạn âm binh, sao phải nể mặt phái Luyện Đan chúng tôi? Tuy nhiên điều đó cũng không phải là không có lợi, nếu như sau này người của phái Luyện Đan chúng tôi chết đi, tiến vào âm tào địa phủ thì chỉ cần không phải là người phạm phải mười tội ác khó tha, họ sẽ ưu tiên cho chúng tôi đi đầu thai chuyển kiếp trước."
"Ồ là như vậy à, thế thì chẳng có gì hay ho nữa rồi. Tôi còn tưởng là các cô giúp địa phủ làm việc, còn địa phủ sẽ chăm sóc đặc biệt cho các cô nữa chứ." Dương lão thất thất vọng lắc đầu, sau đó lại hỏi: "Phải rồi, Lý chưởng môn, phái Luyện Đan có nhiều linh đan diệu dược như vậy, lúc về có thể cho tôi một ít không?"
"Lại thêm một tên ngố nữa!" Lý Tiêu Vũ làm người khá là phóng khoáng, đặc biệt là sau khi thân thiết với cô ta hơn, bạn sẽ phát hiện ra cô ta chính là một người không hề câu nệ tiểu tiết, có vài phần khí chất của nữ anh hùng hào kiệt.
Tuy nhiên, nét quyến rũ và gợi cảm trên người cô ta ấy vậy mà cũng khiến nét phụ nữ tài trí của cô ta đậm dần lên.
Lý Tiêu Vũ mắng yêu xong rồi nói: "Lão thất, cậu muốn ăn đan dược thì theo tôi về phái Luyện Đan đi, tôi đảm bảo cho cậu ăn đan dược hàng ngày như ăn cơm, thuận tiện còn có thể giới thiệu một cô vợ cho cậu nữa đấy!"
Lý Tiêu Vũ vừa nhắc đến chuyện cưới vợ, Dương lão thất ngay lập tức lúng túng đưa tay ra vuốt gáy, đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn Lý Tiêu Vũ.
Mà cử chỉ của anh ta khiến cho Lý Tiêu Vũ gom hết cả đám chúng tôi vào mà nói: "Giờ thì tôi hiểu rồi, cái đám người đi theo Lý Sơ Cửu này toàn là một đám độc thân! Cũng không biết một đám đàn ông thối cả ngày cứ dính vào với nhau làm gì nữa! Để chị nói cho mà biết nhé, tu đạo thì nhất định vẫn phải tu đạo, nhưng vẫn cần phải sinh con đẻ cái. Đạo môn đã không còn cấm chuyện kết hôn như ngày xưa từ lâu rồi, đừng có lề mề nữa, làm chuyện người lớn nên làm đi xem nào!"
Nghe Lý Tiêu Vũ nói xong mà tất cả chúng tôi đều ngoảnh mặt đi không nhìn cô ta nữa. Có điều đúng là tuy chỉ mới ở với nhau được một thời gian ngắn, nhưng chúng tôi đã tựa như rất quen thuộc.
Tôi cũng không ngờ tính cách của Lý Tiêu Vũ lại có thể phóng khoáng đến mức đó, thành ra tôi cũng tin lời cô ta nói. Người con gái như vậy quả thật rất khó tìm.
Phải gần đến lúc chạng vạng chúng tôi mới coi như đến được thành phố. Mà ở bên ngoài ngoại ô của thành phố chính là điểm đại lý của phái Luyện Đan, chắc cũng coi như kiểu một hình thức gia tộc.
Ngày thường người trong Đạo môn đến xin đan dược đều sẽ tới nơi này. Hơn nữa giá cả đan dược cũng không rẻ, của cải của phái Luyện Đan hẳn là cũng đồ sộ lắm. Chưa tính đến nguyên liệu của đan dược, chỉ tính nuôi sống được bao nhiêu người thế này thì ắt hẳn của cải của phái Luyện Đan cũng đã không phải chuyện đơn giản.
Đại bản doanh thật sự của phái Luyện Đan nằm ở gần trung tâm núi Võ Đang. Chỉ có điều chuyện này thì Lý Tiêu Vũ miệng kín như bưng, nhất quyết không chịu đề cập đến nửa lời.
Đại lý này được xây dựng rất có khí thế, theo đúng kiểu phong cách Trung Quốc tiêu chuẩn, khắp nơi đều có nét đặc trưng của Trung Quốc ở bên trong. Ngay cả cấu tạo của sân cũng hoàn toàn được xây dựng dựa theo kiến trúc cổ đại. Khiến cho người ta có cảm giác rất khiêm tốn, nhưng người nào tinh tường thì sẽ hiểu đây chính là tác phẩm của một hộ gia đình giàu có.
Đêm buông xuống, nơi đại điện đã bày xong một hàng mâm tiệc dài. Thêm người của chúng tôi thì cũng chỉ có hơn trăm người mà thôi, vừa hay đủ cho tất cả mọi người đều ngồi được.
Trước khi về, Lý Tiêu Vũ đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị lễ chúc mừng thịnh soạn.
Lý Tiêu Vũ nói vài câu đơn giản rồi bắt đầu uống một chén rượu, sau đó thì bảo mọi người cứ ăn uống tự nhiên. Hầu hết mọi người đều là những người đàn ông hào sảng, nên chẳng ai nhăn nhó khó chịu gì, tất cả mọi người đều chè chén no say.
Sau khi tôi uống vài chén với Lâm Tiêu và người nuôi xác xong, đang định đứng dậy đi tìm những huynh đệ khác để cạn chén thì trông thấy Tử Long đã đi từ trong nhà ra.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy nhếch mép nở một cười khoe hàm răng trắng bóc: "Sơ Cửu, uống rượu sao có thể thiếu anh được?"

Bình Luận

0 Thảo luận