Lối vào của hang tránh gió này không lớn lắm, nhưng không gian cũng đủ cho tôi và A Cẩu sóng vai đi vào trông. Nhưng tôi cố tình đi chậm lại một bước, như thế, tôi có thể chú ý tới tình hình phía sau.
Chúng tôi mỗi người cầm một cây đèn pin, đi một bước sẽ dừng lại để quan sát trong vài giây. Ban đầu quan sát hai bên, sau đó quan sát tình hình trên đỉnh đầu.
Sở dĩ tôi gọi nơi này là hang tránh gió, bởi vì lối vào cửa hang rất đặc biệt, không được mở rộng ra ngoài mà là lõm vào bên trong, giống như tạo hình của cái phễu vậy. Cứ như thế, gió thổi tới từ hai bên vừa vặn thổi ra ngoài, không thể nào rót vào trong động!
Trên vách đá hai bên hang tránh gió này có vết tích bị người ta khắc vào, nhưng phần trên đỉnh thì không được động tới, chắc hẳn là sau này có người cải tạo. Điều này cũng chứng tỏ trước kia đã có người từng tiến vào đây.
Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là bên trong hang tránh gió không hề ẩm thấp hay âm u, ngược lại, nhiệt độ bên trong hang cao hơn bên ngoài khá nhiều, nền đất dưới chân cũng tơi xốp.
Nếu nhìn kỹ vẫn còn thể nhìn thấy dấu chân để lại trên nền đất. Mặc dù dấu chân khá rối loạn, gần như chồng chéo lên nhau, nhưng thị lực của A Cẩu rất tốt, vẫn có thể nhìn ra dấu chân của bốn người.
Xét từ dấu chân, có vẻ đây là bốn người trưởng thành. Chúng tôi chỉ biết được thân phận của hai trong số đó, một người là cha của Phương Bình An, một người là chú của cậu ta; còn hai người kia, chắc chắn cũng là cùng hội.
Đi vào bên trong khoảng chừng năm mét, hang tránh gió đột nhiên trở nên rộng rãi hơn hẳn, hoàn toàn là một hang động tự nhiên. Diện tích không lớn, nhưng rất bằng phẳng, không có đất đá nhấp nhô, cũng không có cảm giác hoang vắng khi cỏ cây mọc um tùm.
Nơi sâu nhất bên trong hang động có một cái gò cao nổi lên, chí ít cũng phải cao tới hai mét, bên trên còn mọc cỏ non xanh um tùm. Bởi vì nguyên do về địa hình nên chúng tôi không thể nào thăm dò được tình hình bên trên.
Chúng tôi dùng đèn pin chiếu hết một lượt những nơi có thể thấy được trong hang động, nhưng kỳ lạ là chúng tôi không phát hiện bất cứ điều gì dị thường, đến cả mấy người tiến vào đây cũng không thấy.
A Cẩu nhảy lên hòn đá ở bên cạnh, sau khi đứng vững, bàn chân của anh ta bắt đầu từ từ kiễng lên! Vóc dáng của A Cẩu không hề lùn, nhưng phải kiễng hết cỡ mới nhìn thấy tình huống trên gò.
Tôi không thấy được biểu cảm của anh ta, chỉ thấy bàn tay anh ta thoáng run rẩy, luồng sáng chiếu lên gò cao cũng dao động theo. Tôi không nhìn rõ mặt anh ta nên không biết lúc này anh ta đang sợ hãi hay kích động nên mới run tay.
Đợi khoảng chừng mười giây, A Cẩu mới nhảy xuống khỏi mỏm đá. Tôi còn chưa kịp cất tiếng hỏi, A Cẩu đã lên tiếng trước: "Anh Cửu, cậu mau nhìn này!"
A Cẩu không nói với tôi, chắc hẳn muốn để tôi nhìn rõ rồi kết luận sau. Tôi ừ một tiếng, sau đó nhảy lên mỏm đá. Vóc dáng của tôi không cao bằng A Cẩu, cho dù nhón chân hết cỡ cũng không thấy tình hình bên trên.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải nhảy nhẹ một cái, đồng thời rọi đèn pin về phía đó. Chỉ được một lát thôi là tôi lại chạm đất rồi.
Thế nhưng chỉ với khoảnh khắc đó, tôi vẫn nhìn rõ tình tình hình bên trên gò đất. Chỉ thấy bên trên cái gò đó mọc ra một loại thực vật rất kỳ lạ.
Mà hai bên loài thực vật này là mấy người trưởng thành đổ nghiêng đổ ngả, chưa rõ sống chết!
Ngay khi tôi rơi xuống, A Cẩu lập tức giải thích cho tôi hiểu: "Anh Cửu, loài thực vật ở giữa chính là nhân sâm rừng! Nhưng nhân sâm rừng ba năm nở hoa, sáu năm kết quả! Cây sâm rừng trên gò này đã có quả rồi! Đáng lý ra nó cũng chỉ khoảng mười năm tuổi, không đáng giá như trong tưởng tượng chứ đừng nói đến chuyện thành tinh!"
Tôi biết nỗi lo của A Cẩu, chính tôi cũng không dám sơ suất. Sau khi tìm được đường lên, tôi bò lên trước. A Cẩu chiếu đèn cho tôi, tôi chỉ mất vài bước đã nhảy lên trên.
Vừa lên đến nơi, A Cẩu đã ném đèn pin cho tôi. Tôi vừa bắt được đèn pin thì A Cẩu cũng lao lên chỉ bằng vài bước chân! Sau khi đứng vững, tôi mới phát hiện ra cái gò này to hơn tưởng tượng của chúng tôi.
Không chỉ thế, nó còn rất bằng phẳng, cho người ta cảm giác thứ này được đục đẽo ra chứ không phải được hình thành tự nhiên.
Ở chính giữa cái gò này mọc ra một cây sâm rừng. Nhìn phần gốc rễ của cây sâm rừng này cũng không to lắm, không biết sâm rừng đào ra to đến đâu.
Điều kỳ lạ là trên gốc của cây sâm rừng này được buộc một sợi dây đỏ, mà hai đầu của sợi dây đỏ này cắm vào lòng đất, giống như muốn cố định cây sâm rừng này vậy!
Mà bốn người kia ngã xuống xung quanh cây sâm rừng này! Bây giờ tôi mới nhìn rõ gương mặt của họ, rất đáng sợ, không phải màu trắng bệch, mà toàn bộ gương mặt biến thành màu bầm xanh.
Nhất là chỗ đôi môi, màu sắc cực kỳ thẫm, thậm chí biến thành màu đen rồi. Khi đèn pin của chúng tôi chiếu lên mặt họ, còn có thể loáng thoáng thấy được từng đường chỉ đen mà mắt thường không thấy được dưới lớp da của họ.
Đường chỉ đen kia rất mảnh, không biết là dây thần kinh hay mạch máu. Không riêng gì gương mặt, bất cứ chỗ nào mà họ để lộ ra, dù là bàn tay hay cổ tay, chỉ còn một màu bầm xanh.
Tôi quan sát diện mạo của họ, người lớn tuổi nhất chắc khoảng ngoài bốn mươi, vả lại tướng mạo của Phương Bình An khá giống ông ta, có lẽ là cha của Phương Bình An.
Ba người còn lại có vẻ trẻ hơn một chút, diện mạo na ná nhau, trông có vẻ là họ hàng.
A Cẩu thăm dò hơi thở của họ rồi lắc lắc đầu: "Anh Cửu, họ không còn mạch đập nữa, có lẽ... chết rồi!"
Tôi cũng đang thăm dò mạch đập của họ, quả nhiên không còn mạch đập nữa! Tôi cũng khá quen với cảnh tượng này rồi, nhưng tôi lo Phương Bình An không chấp nhận nổi. Dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, tôi sợ sẽ gây ra ảnh hưởng đến tính cách của cậu ta sau này.
"Anh Cửu, trông tình hình này, chắc họ chết vì trúng độc!" A Cẩu vừa phân tích vừa tìm kiếm trên cơ thể họ.
"A Cẩu, cẩn thận đấy!" Tôi nhắc nhở một câu rồi lầm bầm: "Trong động này không có thứ gì khác, sao đang yên đang lành họ lại chết vì trúng độc nhỉ? Còn cả sợi dây đỏ này nữa, tại sao phải cố định cây sâm rừng lại?"
"Anh Cửu, đây là phương thức của người hái sâm rừng! Nghe nói sâm rừng thành tinh sẽ chạy trốn, thế nên chỉ cần gặp được sâm rừng lâu năm, họ sẽ dùng dây đỏ để buộc chúng lại, cho đến khi phần rễ của chúng được đào hết ra! Cách làm này được quảng bá rất rộng rãi, nhưng không biết là thật hay giả!" Nói đến sau cùng, chính A Cẩu cũng bật cười.
Tôi bán tín bán nghi, A Cẩu đang kiểm tra thi thể, tôi cũng không làm phiền anh ta, bắt đầu kiểm tra xung quanh. Mà đúng lúc này, một trận gió từ bên ngoài đột nhiên thổi vào.
Trong hang động này không còn lối đi nào khác, sau khi gió thổi vào, nó xoáy tròn trong hang động. Ngoài cảm giác lạnh ra thì tôi không phát giác được mùi vị nào khác.
Nhưng A Cẩu đột nhiên dừng công việc đang làm, chậm rãi đứng thẳng dậy. Khi đèn pin của tôi rọi qua, tôi thấy cánh mũi của anh ta giật giật, giống như ngửi thấy mùi gì đó đặc biệt.
Thông thường, trong những lúc như thế này, tôi sẽ không gọi A Cẩu. Chỉ thấy A Cẩu sững người trong vài giây, nhưng dường như không ngửi ra được mùi gì, anh ta lắc đầu đầy nghi hoặc, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên!
Anh ta ngẩng đầu lên, cây đèn pin trong tay cũng rọi lên trên. Chỉ vì lần rọi này, không chỉ riêng anh ta sợ hết hồn, mà tôi cũng sợ bay vía.
Chỉ thấy bên trên khu vực gò cao này treo ngược từng cỗ thi thể đã khô. Những cái xác khô này hoàn toàn bị rút sạch nước, vừa đen vừa cứng, hình thể nhỏ đi khoảng một nửa so với người bình thường.
Vả lại, tư thế của họ cực kỳ kỳ quặc! Trước kia tôi từng tiếp xúc với không ít xác chết khô, bất kể hình thành vì lý do gì, tư thế của chúng đều co quắp lại, trông rất cứng nhắc và vặn vẹo!
Nhưng những cái xác được treo ngược này trông giống như con dơi xòe cánh, tay chân mở rộng ra, cơ thể cũng không co lại! Tư thế của những cái xác khô cho người ta cảm giác như nhìn thấy chữ "đại" vậy.
Tôi liếc mắt đếm thầm, chí ít cũng phải có khoảng mười cái xác khô. Vị trí mà họ bị treo vừa vặn là khoảng không bên trên cây sâm rừng.
Trước đó tôi vẫn sơ ý, sau khi chúng tôi tiến vào, tôi chỉ quan tâm tới môi trường xung quanh và mấy người đã mất tích mà quên mất việc quan sát đỉnh của hang động.
May mà khứu giác của A Cẩu nhạy bén, nếu không, e là chúng tôi không thể phát hiện ra những thi thể treo ngược rất kỳ quặc này trong thời gian ngắn.
"A Cẩu, anh xuống trước đã!" Tôi sợ những người chết trước đó có liên quan tới mấy cái xác khô này nên bảo A Cẩu xuống trước rồi thương lượng tiếp.
A Cẩu nhảy xuống, vỗ vỗ bụi bặm trên tay rồi nói: "Anh Cửu, mấy người này không phải bị thứ gì bẩn thỉu hại chết đâu. Tôi vừa phát hiện ra trên cơ thể họ có vết răng rất nhỏ, xét từ dấu răng thì có vẻ là bị rắn cắn! Cũng có nghĩa là, họ trúng độc rắn mà chết."
A Cẩu vừa nhắc đến rắn, tôi vô thức tìm kiếm xung quanh. Tuy rằng thể chất của tôi bách độc bất xâm, nhưng do ám ảnh từ hồi nhỏ để lại nên ít nhiều gì vẫn thấy sợ về mặt tâm lý.
Nhưng điều kỳ lạ là tôi gần như chiếu sáng nơi này hết một lượt mà không thấy bóng dáng con rắn nào.
Tôi cũng thấy buồn bực, nơi này mọc ra một cây sâm rừng, đã vậy còn mọc trái mùa, thế mà trong hang động có thêm cả rắn độc.
Con rắn độc này chắc chắn có liên quan tới cây sâm rừng, trước kia Phương Bình An từng nói, sâm rừng thành tinh sẽ được thần thú bảo vệ. Chẳng lẽ thần thú này là con rắn độc?
Nhưng rắn không có trí thông minh, làm sao chúng bảo vệ một cây sâm rừng được?
Ngoài những điểm nghi hoặc này, điều khiến tôi thấy khó hiểu nhất là những cái xác khô treo trên đầu! Tại sao lại có người treo thi thể ở bên trên? Đã thế còn ở trong một cái hang tránh gió nơi đồng không mông quạnh này nữa!
Nhưng phản ứng của A Cẩu rất bất thường, anh ta đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mấy cái xác khô ở phía trên, giống như mất hồn, đã vậy thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lạ. Tiếng cười ấy nghe thôi cũng thấy kỳ quặc.
Tôi sợ anh ta bị thứ gì đó không sạch sẽ câu mất linh hồn, đang chuẩn bị cất tiếng gọi, nhưng chưa kịp gọi thành tiếng thì A Cẩu đột nhiên quay đầu nhìn tôi, biểu cảm rất kích động: "Anh Cửu, nơi này không phải hang động bình thường, mà là huyệt mộ phong táng trong truyền thuyết!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận