Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 784: Tình hình khác thường

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Lão quỷ lúc bấy giờ cũng thu lại vẻ mặt hung ác, cười từ tốn: "Bà và cháu cứ đứng lên trước đã. Ban nãy cậu bạn này cũng đã nói rồi, chúng tôi không phải người xấu. Chỉ có điều chúng tôi muốn biết thôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với cả sao hai người lại tìm được đến đây?"
Lão quỷ là người khôn khéo, bề ngoài thì không có nghi vấn gì, nhưng lúc nói chuyện, ông ta vẫn ngầm quan sát sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt bà lão. Trước đây ông ta từng xem tướng bói mệnh giúp người ta, cực kỳ am hiểu trò nhìn lời đoán ý, nên bây giờ cũng đang âm thầm thăm dò bà lão này.
Bà lão chần chừ một lúc rồi mới nắm tay thằng bé đứng dậy. Lão quỷ bảo họ ngồi xuống rồi bắt đầu rót nước cho họ, nhưng thằng bé không biết là do sợ người lạ hay vì nguyên nhân gì mà vẫn cứ chôn mặt vào đùi bà lão, không dám ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.
Lúc đầu bà lão còn hơi sợ, thỉnh thoảng vẫn dè dặt liếc trộm chúng tôi, khi đụng trúng ánh mắt của chúng tôi là bà ta lại vội vã cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt chén trà, thoạt trông đúng là có chút chột dạ và căng thẳng.
Sau khi lão quỷ mỉm cười nói chuyện một lúc, bà ta mới bớt sợ sệt, đồng thời cũng bắt đầu mở miệng nói chuyện: "Chúng tôi vốn dĩ là ngư dân sinh sống trên biển, sau đó nhà nước ra chính sách quan tâm đến chúng tôi, phần lớn ngư dân đều lựa chọn lên bờ định cư. Hai đứa con trai của tôi và vợ nó đều ra biển rồi chết, chỉ để lại mỗi bà cháu tôi sống nương tựa với nhau. Chúng tôi không có sức lao động, không thể nào sinh tồn ở trên đất liền, cuối cùng vô tình tìm thấy thôn này rồi sống luôn ở đây."
Bà lão nói xong rồi nhìn chúng tôi một thoáng, thấy lão quỷ gật đầu rồi mới kể tiếp: "Lúc chúng tôi đến đây, trong thôn chẳng có một ai cả, như thể tất cả đều đã chuyển đi hết rồi vậy. Bình thường hầu như cũng chẳng có ai đến thôn này, chúng tôi cũng không giao tiếp với người bên ngoài, luôn tự cung tự cấp, cho đến khi các vị xuất hiện."
Nghe bà lão giải thích xong, lão quỷ mới cười thân mật, ra bộ hỏi: "Bà này, bình thường nơi này cũng không có ai xuất hiện à? Chẳng hạn như người ở đây đi ra biển ấy?"
Tôi biết lão quỷ đang thăm dò bà lão nên cũng bắt đầu quan sát vẻ mặt bà ta. Vẻ mặt bà lão không thay đổi gì nhiều, bà ta lắc đầu nói: "Lúc trước cũng có người đến, một vài người đến để bắt cá, một vài người khác đến để thám hiểm. Chúng tôi không dám tiếp xúc với họ, thấy họ đến là trốn đi, đợi đến khi họ đi rồi, chúng tôi mới đi ra."
Tôi thấy vẻ mặt bà lão lúc nói chuyện không giống như đang nói dối, nếu như lời bà ta nói là sự thật, vậy thì sao người của Linh tộc lại biến mất ở đảo Trường Thọ?
Tôi vẫn không nói gì, còn lão quỷ lại cất giọng hỏi bà lão: "Bà này, bình thường hai bà cháu bà sinh sống thế nào?"
Bấy giờ bà lão mới mỉm cười đáp: "Hồi còn trẻ tôi cũng là ngư dân, từ nhỏ đã thành thạo bản lĩnh đan lưới bắt cá, cộng thêm nơi này bình thường rất ít người đặt chân, cho nên cá tôm rất nhiều. Hai bà cháu chúng tôi cũng sống nhờ vào đó, có lúc thằng bé thèm ăn quá, tôi sẽ lên trên trấn, đổi tôm cá lấy ít thịt với đồ dùng sinh hoạt về."
Lúc lão quỷ thăm dò bà lão, tôi vẫn không hề rời mắt khỏi bà ta. Nhìn vẻ mặt bà ta, hình như không phải đang nói dối. Thế nhưng nếu như đại bản doanh của Linh tộc ở ngay gần đây, sao họ có thể không gây động tĩnh gì được?
Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi bà ta: "Bà lão này, hai người có từng gặp một vài người mặc áo bào đen không?"
"Người mặc áo bào đen?" Bà lão lặp lại, ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy người mặc áo bào đen bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ trông thấy ngư dân đến bắt cá thôi!"
Bà lão trả lời rất chắc nịch, xem chừng e là không thể nào dò hỏi được các manh mối khác từ chỗ bà ta.
Lão quỷ tựa như lại nghĩ đến cái gì đó nên mỉm cười, hỏi tiếp: "Bà này, tôi nghe nói ở đây có một loài cá rất thơm ngon, tên là cá vảy đen, không biết bà đã từng gặp bao giờ chưa?"
"Cá vảy đen? Cá vảy đen là cái gì? Tôi sống trên biển hơn nửa đời người, chưa từng nghe nói có loại cá nào như vậy cả!"
Câu trả lời của bà ta vẫn không thể nào dò ra được manh mối nào, bất đắc dĩ, lão quỷ đành phải từ bỏ việc thám thính, chuyển câu chuyện sang thằng bé kia: "Anh bạn nhỏ, ngẩng đầu lên nào, ông cho cháu đồ ăn ngon này."
Thằng bé nãy giờ vẫn cứ vùi đầu vào lòng bà nội, chỉ chừa một mái tóc bạc trắng ra ngoài. Nghe lão quỷ gọi xong, nó mới rụt rè ngẩng đầu lên. Ban nãy tôi không nhìn rõ gương mặt nó, giờ nó ngẩng mặt lên tôi mới coi như được trông thấy rõ ràng.
Nhìn dung mạo và thân thể thì hẳn là cơ thể của một thằng bé chừng mười tuổi. Thế nhưng da thằng bé rất nhão, gần như da bà lão kia. Tuy không có nếp nhăn rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra làn da của nó rất lạ thường.
Ánh mắt của thằng bé hơi có cảm giác già nua, không tương xứng với tuổi tác của nó. Sau khi nhìn ba người chúng tôi xong, thằng bé lại cúi đầu ngay lập tức.
Tôi tò mò hỏi: "Bà lão, sao da dẻ với tóc của hai người lại biến thành như thế này?"
Bà lão lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc trước tóc chúng tôi cũng là màu đen đấy, sau đó chẳng hiểu sao mà dần dần bạc hết cả!"
"Có thể là do họ lâu ngày ăn uống thiếu chất, ngày nào cũng ăn tôm ăn cá nên cơ thể xảy ra vấn đề." Lão quỷ cau mày giải thích rồi nhìn bà lão cười bảo: "Bà này, nếu như có cơ hội, tôi sẽ dẫn hai người ra ngoài sinh sống, đảm bảo ăn no mặc ấm, còn cho cả cháu bà được đi học nữa. Nghèo một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải để trẻ con được đi học, không thể phá hoại tương lai của con trẻ được!"
"Cảm ơn các vị! Các vị không phải người xấu, cầu xin các vị đưa cháu tôi ra ngoài! Tôi già cả ốm yếu chết ở chỗ này cũng không sao, tôi chỉ lo sau khi tôi chết sẽ không có ai chăm lo cho thằng bé!" Bà lão vội vã cảm kích.
Lão quỷ bật cười: "Xin bà đừng lo lắng, tôi sẽ đưa cả hai vị ra ngoài. Chỉ có điều hai ngày tới có lẽ chúng tôi phải chiếm dụng nhà của hai bà cháu."
"Không sao cả!" Bà lão vội vã lắc đầu, nói: "Các vị đều đói rồi phải không? Để tôi nấu cơm cho mọi người!"
Bà lão có vẻ rất nhiệt tình, vừa dứt lời đã vội vã đi về phía bếp để nấu đồ ăn cho chúng tôi. Lúc tối chúng tôi cũng chưa ăn gì, quả thật có hơi đói bụng nên cũng chẳng khách khí nữa.
Chỉ có điều điều kiện sinh hoạt của họ rất tệ, đồ ăn có thể ăn được trong miếu chính là mấy con tôm cá hun khói treo trên bếp. Nhân lúc hai bà cháu kia nấu cơm, lão quỷ bèn nói với tôi và Lạc: "Bà lão vẫn còn chưa nấu cơm xong đâu, chúng ta ra ngoài hút điếu thuốc đi đã, đừng làm phiền bà ấy nấu cơm!"
Tôi và lão quỷ đã hợp tác với nhau bao nhiêu lần, chút hiểu ngầm ấy đương nhiên không cần phải nói. Tôi phối hợp gật đầu, một trước một sau thong dong đi ra khỏi miếu. Đi mãi đến tận bãi biển, lão quỷ mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn hướng miếu Hải Thần rồi khẽ hỏi chúng tôi: "Sơ Cửu, anh bạn nuôi thi, hai cậu thấy chuyện này thế nào?"
Lạc lắc đầu trước tiên, "Lão tiên sinh, thật chẳng dám giấu, tôi không nhìn ra kẽ hở nào cả. Tôi có thể xác định hai người họ đều là người sống."
Đợi Lạc nói xong, tôi mới tỏ rõ thái độ: "Thật ra tôi cũng không nhìn ra, quả là chẳng có chút kẽ hở nào. Chỉ có điều tôi lại liên tưởng đến một chuyện. Tài xế xe dù đưa chúng ta đi từng kể rằng năm đó người của thôn Trường Thọ ăn cá vảy đen nên mới xảy ra tai họa, và người cứu thôn của họ chính là một lão ngư ông và một cô bé. Cũng không biết có phải tôi nhạy cảm quá hay không mà khi trông thấy bà lão và cậu bé này, tôi lại bất giác nhớ đến hai người kia."
Cảm giác này quả thật rất kỳ quái, tôi biết điều này gần như chẳng có tính khả thi nào, nhưng vẫn cứ vô thức liên hệ giữa mấy người này với nhau.
Lão quỷ nghe xong thì lắc đầu: "Có lẽ là không đâu, đấy là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, lão ngư ông của năm đó đến bây giờ hẳn chỉ còn sót lại mỗi bộ xương cốt. Sơ Cửu, có thể là vì cũng là một già một trẻ nên cậu mới sinh ra ảo giác đó thôi."
Lão quỷ nói không sai, đó là chuyện của mấy chục năm trước rồi, hơn nữa giới tính cũng không khớp. Cho dù họ là người thuộc hàng lớp tiên thì cũng chẳng thể thay đổi giới tính được. Nghĩ được như vậy quả là tôi đã lo xa quá rồi.
Nhưng nào ngờ, lão quỷ lúc này lại nở một nụ cười vô cùng thần bí: "Sơ Cửu, anh bạn nuôi thi, bà lão này có vấn đề!"
Tôi hứng thú hẳn lên: "Lão quỷ nói vậy là sao?"
"Khà khà!" Lão quỷ cười ranh, giải thích: "Ban nãy tôi nói vậy là để cố tình thăm dò bà lão kia, nội dung thăm dò không có vấn đề gì. Nhưng nơi có vấn đề chính là cách nói chuyện của bà ta kìa. Bà ta nói mình là ngư dân bản địa, thế nhưng lời lẽ mà bà ta nói ra ít nhiều gì cũng là đã được giáo dục hẳn hoi."
Ấy vậy mà tôi chẳng có ấn tượng gì. Ban nãy tôi chỉ lo chú ý đến nội dung nói chuyện của bà lão mà không chú ý đến cách nói chuyện và ngữ điệu của bà ta.
Lạc cũng gần giống như tôi, không chú ý đến điều này của bà lão. Chỉ có lão quỷ là người thận trọng khôn khéo, ông ta có thể nhận ra được điều này thì có lẽ bà lão kia đúng là có vấn đề thật.
Sau khi chúng tôi phân tích thêm một lúc, bà lão kia đã ra trước cửa miếu gọi chúng tôi trở về ăn cơm. Lão quỷ gật đầu đáp lại rồi khẽ thì thầm nhắc nhở chúng tôi: "Sơ Cửu, anh bạn nuôi thi, lát nữa hai cậu đừng động đũa vội. Tôi sẽ thử kiểm tra trước, nếu như thấy tôi bắt đầu ăn cơm thì hai cậu mới được động đũa. Còn nếu như tôi buông đũa xuống, hai cậu cứ trực tiếp ra tay!"

Bình Luận

0 Thảo luận