Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 525: Lấy cái chết để tạ tội

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Suy cho cùng thì vạn vật trên thế gian này không thể thoát nổi nhân quả. Vợ của ẩn sĩ và tình nhân lén lút qua lại đã gieo "nhân" xuống, cũng tiện thể cũng khiến hai đứa trẻ phải chịu "ác quả".
Tuy rằng ẩn sĩ giết người, nhưng anh ta cũng là người vô tội. Tôi không muốn để anh ta sống tiêu diêu tự tại ngoài phòng pháp luật, mà muốn khuyên anh ta đi tự thú, để anh ta đền tội cho gia đình mà anh ta đã sát hại.
Ẩn sĩ cứ nằm trên mặt đất, nụ cười như trút được gánh nặng trong lòng lộ rõ trên gương mặt, nhưng nước mắt cũng chảy xuống nền tuyết, tan chảy thành một cái hố tròn.
"Cuộc sống này thật sự rất khổ cực, nhưng anh phải tin rằng, tất cả là sự sắp xếp tốt nhất. Anh giết người, nhưng cũng thức tỉnh được lương tri của mình, từ đó chuyên tâm tu đạo. Thế nhưng anh đã phạm lỗi thì đích thân anh phải đền bù, hãy cầu xin gia đình đã bị anh tổn thương tha thứ cho anh, rồi đi tự thú. Thiện ác sau cùng đều có báo, hãy tích trước một phần âm đức cho mình đi!" Anh ta không phải người tu đạo, tôi không có quyền giết anh ta, nhưng nếu ban nãy anh ta dám giết người, chắc chắn tôi sẽ không tha cho anh ta!
Tôi nói như vậy, ẩn sĩ này mới ngồi dậy trên nền đất, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt phức tạp mất một lúc, dường như đang do dự gì đó, cứ ngập ngừng muốn nói nhưng thôi.
Mất một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: "Anh bạn nhỏ, cậu không giống với người khác, tôi tin rằng cậu là người tốt, thế nên tôi sẽ nói cho cậu biết điều mà cậu muốn biết!"
Nghe được câu này của anh ta, lòng tôi bỗng dưng thấy thấp thỏm, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Tôi cố nén cảm giác kích động trong lòng, nhưng không lên tiếng, để bản thân anh ta tự nói ra.
Đồng thời, chính tôi cũng cảm khái, nếu không vì ban nãy tôi kéo anh ta một cái, chắc chắn anh ta sẽ không nói với tôi thứ gì khác.
Vị ẩn sĩ này không nói ra ngay lập tức mà đứng dậy khỏi nền đất, trước hết đưa mắt nhìn môi trường xung quanh rồi nhìn đến căn nhà gỗ nhỏ mới vẻ nuối tiếc. Sau khi tôi nhìn thấy nụ cười như trút được gánh nặng trên mặt anh ta, anh ta mới bắt đầu kể: "Năm đó, khi tôi đến núi Chung Nam, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng. Tôi không chịu nổi nữa, bắt đầu tìm đường chết. Nhưng ở trên đỉnh của núi Chung Nam, tôi gặp được một ẩn sĩ lớn tuổi. Ông ấy mới là ẩn sĩ thực thụ, dùng đạo pháp để cảm hóa tôi, đồng thời còn dẫn tôi tới nơi này, dạy tôi ngộ đạo, dạy tôi tu hành. Ông ấy bảo tôi sống trong căn nhà gỗ này cả đời, tới khi nào tôi rửa hết sạch tội nghiệt trên người. Nhưng tới bây giờ tôi mới biết, tôi không thể nào rửa sạch tội nghiệt trên người, năm xưa ông ấy làm việc chỉ vì muốn tôi sống tiếp thôi!"
Anh ta nói chuyện vô hình trung bị lạc đề, nhưng tôi không hề cắt ngang. Bây giờ thứ tôi có nhiều nhất là thời gian, có đủ thời gian để nghe anh ta nói ra bí mật phía sau.
Ẩn sĩ cũng nhận thức được rằng bản thân đang đi quá xa, bèn cười khổ một tiếng rồi quay về với chủ đề chính: "Sau khi quy tiên, ông ấy ở lại trong căn nhà gỗ nhỏ, không bao giờ ra ngoài! Tôi đợi ở bên ngoài mất ba ngày, đến khi tôi tiến vào trong thì không bao giờ gặp được ông ấy nữa, ông ấy cứ biến mất không để lại dấu tích như vậy đấy! Tôi lật tung căn nhà gỗ lên để tìm kiếm cũng không tìm ra bất kỳ đường hầm nào. Thế nhưng, tôi nghĩ, điều này chắc hẳn có liên hệ nào đó với Thần mộ mà các cậu muốn tìm nhỉ? Còn về những thứ khác, tôi thực sự không biết!"
Câu nói này của anh ta đã gợi lên hứng thú của tôi, căn nhà gỗ này lợi dụng hốc đá để xây nên, vì không gian có hạn nên chỉ có thể dựng một gian nhà gỗ. Nếu lão ẩn sĩ kia thực sự biến mất không tăm tích trong căn nhà này, chứng tỏ căn nhà gỗ này chắc chắn có đường hầm khác.
Lão ẩn sĩ kia rất có khả năng là hậu duệ của người trông coi Thần mộ.
Tôi không hiểu nổi, bèn hỏi: "Ông anh à, trước khi vị ẩn sĩ kia biến mất, phải chăng ông ấy từng nói gì với anh?"
"Ừm." Ẩn sĩ gật gật đầu, trên gương mặt là nụ cười rất kỳ lạ, anh ta nói: "Ông ấy từng nói với tôi rằng, tôi phải ở lại trong căn nhà gỗ này mãi mãi. Nếu sau này tuổi thọ của tôi gần cạn thì phải tìm được một người khác tới trông chừng căn nhà gỗ này, cả đời cũng không được phép bỏ đi! Ông ấy còn nói rằng, khi nào tôi nhìn thấy đám mây ngũ sắc sẽ là lúc tôi được gặp lại ông ấy! Tôi đợi ở đây mười hai năm rồi, chưa từng nhìn thấy đám mây ngũ sắc, mà hôm nay, sau khi các cậu xuất hiện, đám mây ngũ sắc cũng xuất hiện. Tôi biết rằng vận mệnh của mình đã đến hồi kết, nên giải thoát cho bản thân thôi!"
Ẩn sĩ này vừa dứt lời thì đột ngột lao tới bên vách đá, sải bước nhảy xuống. Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, đợi khi tôi nhận ra và xông tới bên cạnh vách đá đã chẳng nhìn thấy anh ta đâu nữa, chỉ có thể thấy thân hình của anh ta dần dần biến thành một chấm tròn nhỏ, cho đến khi không thể thấy được nữa!
Sau cùng anh ta vẫn lựa chọn dùng cái chết để tạ tội, có lẽ đối với anh ta mà nói, đây mới là kết cục tốt nhất.
Nhưng trước khi chết, anh ta vẫn nói bí mật này cho tôi biết, đối với tôi mà nói, có lẽ đây là cơ duyên của tôi!
Tôi liếc mắt nhìn lão quỷ trên nền đất, ba người họ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Một mình tôi khiêng lần lượt cả ba người vào căn nhà gỗ, sau khi đặt họ bên cạnh bếp lò, tôi lập tức bắt tay vào tìm kiếm trong căn nhà nhỏ.
Tôi gần như không bỏ qua chi tiết nào, cho dù là bên dưới hũ gạo, tôi cũng kiểm tra rất cẩn thận. Không cần biết là trên tường nhà hay là trên nền đất, tôi đều gõ gõ vài cái, nhưng không có nơi nào rỗng ruột.
Căn nhà gỗ cũng chỉ bằng từng này thôi, gần như tìm hết một lượt tất cả mọi nơi nhưng không tìm ra bất kỳ manh mối nào. Chẳng lẽ lão ẩn sĩ kia thực sự biến mất không tăm tích?
Sau khi tìm hai lần, tôi đành từ bỏ. Đợi khoảng nửa canh giờ gì đó, lão quỷ và mấy người kia lần lượt tỉnh dậy.
Ai cũng phải day day huyệt Thái Dương, có vẻ rất đau đầu. Đông Tử vẫn chưa hiểu được chân tướng của sự việc, lầm bầm với vẻ nghi hoặc: "Tửu lượng của mình kém như vậy từ bao giờ nhỉ, một tí Nhị Oa Đầu đã hạ gục được mình rồi, xem ra phải luyện tửu lượng nhiều hơn. Chứ để truyền ra ngoài là người phương Bắc uống rượu không bằng người phương Nam há chẳng phải chuyện cười trong Đạo môn à?"
Tôi thấy nụ cười ngờ nghệch của Đông Tử, chỉ cười cười và nói: "Đông Tử, các anh bị ẩn sĩ bỏ thuốc mê đấy!"
"Sao cơ? Cái tên khốn kiếp kia dám chơi chúng ta một vố, chẳng trách lúc tỉnh dậy đầu tôi đau thế, hóa ra là tên khốn kiếp kia bỏ thuốc mê!" Đông Tử mắng một câu rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó mới hỏi tôi: "Anh Cửu, tên khốn nạn đó đâu rồi? Hôm nay tôi không thể bỏ qua cho gã được!"
Khi nói câu này, Đông Tử còn xắn tay áo lên, trông như sắp đánh nhau đến nơi.
Tôi lắc đầu cười khổ: "Anh ta chết rồi, nhảy xuống vách núi!"
"Ồ?" Lão quỷ tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ phát ra một âm thanh nghi hoặc, hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bèn kể hết sự việc của ẩn sĩ cho ông ta nghe, lão quỷ nghe xong thì gật gật đầu: "Chuyện từ mười hai năm trước, tôi cũng từng nghe nói, hình như là một người giàu có nào đó, vì vợ ông ta ngoại tình nên trong cơn giận dữ, ông ta đã giết vợ mình và bốn người trong gia đình của tên nhân tình, tổng cộng là năm người, chuyện này khi ấy gây xôn xao lắm. Nhưng sau này không bắt được hung thủ nên qua thời gian cứ dần dần bị lãng quên, thật không ngờ anh ta trốn ở chỗ này!"
"Không chỉ có vậy!" Tôi cười cười, nói thêm bí mật mà ẩn sĩ đã bật mí.
Vừa nghe đến bí mật này, lão quỷ cũng thấy chấn động, ông ta kích động nói: "Nếu thật sự là như thế thì căn nhà gỗ bé tẹo này chắc chắn có lối đi ngầm, chưa biết chừng lối đi này còn thông tới Thần mộ, hay có thể thông tới ngọn núi cô độc kia. Mọi người mau tìm đi, đây là cơ hội của chúng ta, nhất định không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào đâu đấy!"
Trước kia tôi đã tìm hai lần rồi nhưng không thu được kết quả gì, thấy lão quỷ và hai người kia tìm kiếm, tôi cũng không ngăn cản họ. Chưa biết chừng họ có thể tìm thấy đấy.
Đông Tử và A Cẩu cũng giúp một tay, ba người họ tìm tới tìm lui trong căn nhà này, gần như lật tung căn nhà lên, đến cả phía dưới bếp lò cũng không bỏ qua.
Tìm được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì sự kích động của mọi người dần dần nguội đi. Lão quỷ cũng bỏ cuộc, bước tới bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, lầm bầm nghi hoặc: "Kỳ lạ nhỉ, trong căn nhà gỗ này không có lối đi bí mật, xung quanh cũng rất đặc, rốt cuộc là chuyện gì đây? Phải chăng chúng ta đã bỏ qua chỗ nào?"
Khi lão quỷ lên tiếng, Đông Tử cũng không tìm kiếm mà nhích lại gần: "Anh Cửu, ông, có phải gã ẩn sĩ kia lừa chúng ta không? Căn nhà nhỏ xíu như thế này, không thể nào tìm mãi mà không thấy."
"Không đâu!" Tôi lập tức phủ nhận suy đoán của Đông Tử: "Trước khi chết, con người lúc nào cũng nói thật! Khi ấy ẩn sĩ đã có suy nghĩ dùng cái chết để tạ lỗi, không cần thiết phải lừa chúng ta. Vả lại, căn nhà này cũng không phải do anh ta dựng lên, là do lão ẩn sĩ trước đó để lại. Với thực lực của anh ta, không thể nào xây dựng được nhà gỗ ở nơi hiểm trở như thế này. Vậy nên, tôi vẫn tin lời anh ta!"
Tôi vừa dứt lời, lão quỷ đã tiếp lời tôi, ông ta dùng ngón tay chỉ lên đỉnh của căn nhà gỗ: "Các cậu thử nói xem, trên mái nhà này liệu có lối đi bí mật nào không!?"
Tôi vẫn đang quan sát thì Đông Tử đã bắt tay vào hành động. Anh ta chồng ghế rồi giẫm lên, bắt đầu gõ gõ vào mái nhà. Gõ được một lúc, Đông Tử lắc đầu nói: "Ông, phía trên cũng đặc ruột, mà còn chắc chắn nữa, các mối ghép gỗ rất hoàn chỉnh, chắc không có lối đi nào đâu!"
Kỳ lạ nhỉ, chẳng lẽ căn nhà gỗ này thực sự không có lối đi bí mật? Nhưng lão ẩn sĩ kia có thể đi đâu được chứ?
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, mà đúng lúc này, lão quỷ đột nhiên kéo tôi một cái. Tôi lập tức hoàn hồn rồi nhìn thấy ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào A Cẩu!
Lúc này A Cẩu đang ở trước bàn thờ Tam Thanh tổ sư gia, ánh mắt cũng đang nhìn về phía tượng thần của Tam Thanh tổ sư gia, nhưng dường như phát giác thấy chúng tôi đang nhìn anh ta, anh ta tự mình lắc đầu một cái, sau đó bắt đầu lục lọi bới tìm trên bàn thờ!
Lão quỷ tinh mắt, lặng lẽ nói nhỏ một câu bên tai tôi: "Sơ Cửu, chắc hẳn A Cẩu này đã tìm ra lối đi bí mật rồi! Trông có vẻ như vấn đề nằm trên bức tượng Tam Thanh tổ sư gia!"

Bình Luận

0 Thảo luận