Vừa nghe được âm thanh này, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức kinh ngạc đến mức muốn nhảy dựng lên. Bởi vì người đè bả vai tôi lúc này, không phải ai khác lại chính là Linh Trường Sinh đã biến mất từ lâu!
Lúc này ông ta mặc đạo bào của Đạo môn, vừa nhìn liền biết là trà trộn vào đây. Nhưng điều tôi không ngờ là ông ta lại xuất hiện vào lúc này.
Tôi còn chưa phản ứng lại, Linh Trường Sinh liền cắt đứt dây thừng trói tôi. Ông ta vừa ra tay thì đã bị đệ tử bên cạnh phát hiện. Còn chưa kịp hô lên, đệ tử trông coi tôi đã bị Linh Trường Sinh đánh một chưởng chết ngay tại chỗ!
Sau khi liên tục đánh giết mấy đệ tử Đạo môn, thân phận của Linh Trường Sinh cũng bị lộ. Mấy trăm đệ tử Đạo môn xung quanh lập tức vây chúng tôi lại.
Tôi và ông ta dựa lưng vào nhau, hơi thở trong người bộc phát ra hết. Hai luồng hơi thở mạnh mẽ áp chế những đệ tử Đạo môn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, khiến bọn họ không dám bước lại gần.
Đạo hạnh của Linh Trường Sinh hơn tôi, bây giờ hai người chúng tôi liên thủ thì không ai có thể ngăn cản được! Người duy nhất chúng tôi chưa giao thủ lần nào là Trình Tùng thuộc bộ phận Đặc Biệt!
Hơn nữa bây giờ có đủ thời gian, tôi có thể sử dụng pháp thuật có tính tấn công. Cho dù đối diện có bao nhiêu người, tôi cũng sẽ không bị bọn họ bắt được vì chiến đấu gần.
"Lý Sơ Cửu, ngươi giỏi lắm, còn dám cấu kết với tôn chủ Linh tộc! Vốn dĩ ta còn định tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết nữa rồi! Kẻ phản bội bán đứng Đạo môn như ngươi, nếu hôm nay không diệt trừ thì sao chúng ta còn có mặt mũi đối diện với anh hùng Đạo môn đã chết trận được nữa?" Tôi không ngờ rằng lão tổ Diệp gia lại dùng lý do này để giết tôi.
Có điều bây giờ đối với tôi mà nói thì chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi. Bọn họ vô tình vô nghĩa, chỉ biết đâm sau lưng. Nếu ở cùng với bọn họ trong Đạo môn, người có tính cách như tôi thế nào cũng bị bọn họ chơi chết mà không biết.
"Lão già, ngậm cái miệng thối của ông lại, lo mà tích nhiều âm đức đi! Tránh sau này xuống âm tào địa phủ lại phải chịu hết mọi cực hình!" Linh Trường Sinh lạnh lùng đáp trả.
Dù sao trước kia lão tổ Diệp gia cũng đi theo Linh Trường Sinh nên cũng kiêng dè ông ta, không dám mở miệng phản bác.
Linh Trường Sinh không vội ra tay, lạnh lùng nhìn mọi người rồi cười ha ha, nhạo báng: "Đây chính là đạo nghĩa mà Đạo môn các ngươi hay nói? Mấy trăm người đối phó một nữ quỷ và một người có ơn với Đạo môn các ngươi! Ta thật sự rất muốn biết ngày ngày các ngươi lừa gạt bản thân thế nào? Lừa gạt mình rằng các ngươi là môn phái chính đạo, lẽ nào các ngươi không cảm thấy xấu hổ và sỉ nhục sao? Không có Lý Sơ Cửu, Đạo môn của các ngươi sẽ có ngày hôm nay? Đoán chừng tất cả đều trốn trong rừng sâu núi thẳm, không dám bước ra ngoài một bước ấy chứ. Nói thật, mỗi một người trong số các ngươi đều có vẻ đạo mạo trang nghiêm, mặc đồ đẹp đẽ sạch sẽ nhưng sâu trong lòng lại tối tăm dơ bẩn!"
"Linh Trường Sinh, ngươi đừng có nói bậy! Lúc trước chúng ta kiêng kỵ ngươi là vì ngươi có Linh tộc. Bây giờ ngươi không có Linh tộc, chỉ là con chó thua cuộc bị đánh xuống nước thôi. Dám đến khiêu chiến Đạo môn chúng ta, hôm nay chúng ta phải để cho ngươi đến được mà không về được!" Lúc này, một lão đạo sĩ kịch liệt phản bác.
Lão ta dám phản bác Linh Trường Sinh chắc chắn là vì đang nghĩ xung quanh có nhiều người.
Nhưng lão ta đã quá khinh thường Linh Trường Sinh. Chỉ thấy khóe miệng Linh Trường Sinh lộ ra nụ cười kỳ dị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ này, cười giả lả nói: "Nếu ta ra tay, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta được. Ngươi phải nhớ kỹ, ta mãi mãi là vua của Linh tộc. Chỉ cần ta còn sống thì Linh tộc sẽ không phân tán. Muốn tiêu diệt Đạo môn của các ngươi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay! Có điều trước đó ta phải cho ngươi biết, cái gì gọi là Tử Thần!"
Vừa dứt lời, tôi liền thấy Linh Trường Sinh lao ra ngoài. Bóng dáng di chuyển rất nhanh, tôi chỉ thấy được bóng chồng. Mà lão đạo sĩ kia cũng đã hoảng sợ, xoay người chạy về phía lão tổ Diệp gia.
Thế nhưng chỉ chạy được vài bước, thân thể của lão ta đột nhiên ngừng lại. Khi cái đầu của lão ta lăn xuống, thân thể ngã xuống đất thì Linh Trường Sinh cũng đã lùi về chỗ ban đầu!
Tôi hiểu rất rõ thực lực của Linh Trường Sinh. Tôi dám cam đoan ngoại trừ Vương Lỗi và người bí ẩn dùng trái tim để giao dịch kia thì tuyệt đối không có ai là đối thủ của ông ta!
Thủ đoạn này của Linh Trường Sinh triệt để khiến những đệ tử Đạo môn ở xung quanh chấn động. Bọn họ nhìn Linh Trường Sinh cứ như đang nhìn Tử Thần của Địa Ngục vậy.
Nhưng điều này không phải chỉ hình thành trong thời gian ngắn, là sự sợ hãi được hình thành lâu dài. Trước kia Đạo môn vẫn luôn ở dưới Linh tộc, bọn họ đã bắt đầu kiêng kỵ Linh Trường Sinh từ lúc đó rồi.
Lâu dần, Linh Trường Sinh trở thành ác mộng trong lòng bọn họ.
"Linh Trường Sinh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thấy tình thế không đúng, Lão tổ Diệp gia chủ động đứng dậy để củng cố vị trí người cầm đầu Đạo môn. Dù sao người của bộ phận Đặc Biệt vẫn đang quan sát ông ta!
Linh Trường Sinh cười dửng dưng, lạnh lùng nói: "Lần này ta đến đây chỉ có một mục đích rất đơn giản, đó là muốn dẫn Thánh nữ Linh tộc và con trai của cô ấy - Lý Sơ Cửu đi! Hôm nay các ngươi hành hạ bọn họ thế nào, ta đều ghi tạc trong lòng. Đến lúc đó ta sẽ đích thân đến tìm các ngươi để đòi một câu trả lời hợp lý! Bởi vì ta đã nói rồi, ở trước mặt ta, không ai được thương tổn Thánh nữ hết!"
Lão tổ Diệp gia "hừ" lạnh một tiếng, giận dữ nói: "Linh Trường Sinh, ta nói cho ngươi biết. Hôm nay hết thảy cao thủ của Đạo môn đều ở đây! Tuy rằng đạo hạnh của ngươi cực cao, nhưng muốn đánh bại nhiều người như chúng ta thì tuyệt đối không thể! Hơn nữa chúng ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ngươi. Cho dù ngươi không đến thì chúng ta cũng sẽ đi tìm ngươi! Ngày hôm nay ngươi đã chủ động đến đây, vậy thì chúng ta và Linh tộc của ngươi sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này, khiến Linh tộc mãi mãi biến mất trên đời!"
"Được!" Linh Trường Sinh không hề do dự chút nào, kêu to một tiếng được rồi nói: "Vậy ta và Đạo môn các ngươi sẽ giải quyết cho xong. Nhưng trước đó, ngươi phải thả mẹ con bọn họ ra. Nếu không lần sau ta đến tìm các ngươi thì sẽ không chỉ đến một mình thôi đâu! Ngươi đừng tưởng rằng Linh tộc ta chỉ có như vậy. Các ngươi và Linh tộc của ta đấu với nhau lâu rồi, có biết được căn cứ thật sự của Linh tộc ta chưa? Ta nói thật cho ngươi biết, người của Linh tộc ai nấy đều đội trời đạp đất, hơn nữa không thích giết chóc. Thật sự muốn thống nhất Đạo môn thì cũng chỉ là chuyện trong một đêm mà thôi."
Lời nói này của Linh Trường Sinh khiến tất cả mọi người trầm mặc. Ông ta vừa nói vậy, tôi cũng nghĩ đến một điều. Tôi và ông ta đấu với nhau lâu rồi, quả thật cũng chưa từng biết được căn cứ thật sự của Linh tộc ở đâu?
Hơn nữa chắc chắn Linh tộc có không ít người, nhưng bọn họ vẫn không lộ diện. E rằng giống như lời Linh Trường Sinh đã nói, bọn họ không thích giết chóc, chỉ muốn cố gắng tu luyện thôi.
Mà nỗi hận của tôi dành cho Linh Trường Sinh cũng bắt đầu từ lúc ông ta hành hạ thôn Ma Câu! Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì ông ta làm vậy cũng chỉ vì mẹ của tôi. Không cần nghĩ ngợi nhiều nữa, hôm nay ông ta có thể xuất hiện giúp tôi chắc chắn cũng là vì mẹ tôi.
Nhưng điều khiến tôi cảm thán là tôi từng cực kỳ hận Linh Trường Sinh, ước gì có thể tự tay giết chết ông ta, giữa chúng tôi cũng có không ít xung đột. Thế nhưng chẳng ai ngờ được rằng hôm nay chúng tôi lại đứng cùng một chiến tuyến.
Đây là duyên phận hay là vận mệnh? Ngay cả chính tôi cũng bắt đầu mơ hồ. Nhưng trong lòng tôi có một nghi vấn rất kỳ quái, chính tà mà chúng tôi luôn miệng nói thật sự có định nghĩa rõ ràng sao?
Lẽ nào Linh Trường Sinh nhất định chính là tà. Mà những tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo trước mặt tôi đây lại nhất định là chính?
Giờ phút này, tôi lại cảm thấy hoang mang lần nữa. Rốt cuộc đạo mà chúng tôi theo đuổi là cái gì?
"Thánh nữ, ta dùng cả đời để yêu nàng. Tiếc là nàng vẫn chọn Long Ngạo Thiên! Không phải ta khinh thường Long Ngạo Thiên, chẳng qua ta cảm thấy nàng không chọn đúng người đàn ông tốt! Nửa đời cứ trôi qua như vậy, ta cũng đã mệt mỏi rồi. Đây là chuyện cuối cùng ta làm vì nàng! Vẫn như câu nói lúc còn bé ta nói với nàng, chừng nào còn sống thì ta sẽ không để bất kỳ ai tổn thương nàng!" Lúc Linh Trường Sinh nhìn mẹ tôi và nói với bà, ông ta lại cười ngại ngùng. Nhưng trong nụ cười kia lại có sự mất mát và tự giễu.
Lúc nhìn mẹ, tôi cũng phát hiện ánh mắt của bà rất phức tạp, nhưng nhiều hơn là sự giải thoát.
Nói hết lời, Linh Trường Sinh cũng không chờ câu trả lời của mẹ tôi mà quay đầu lại nhìn tôi, cười nói: "Nhóc con, sao ngươi không phải con trai của Linh Trường Sinh ta chứ? Nếu vậy thì thật là chuyện hạnh phúc dường nào! Nói thật thì ngươi cũng xem như một hậu bối mà Linh Trường Sinh ta rất tán thưởng. Chỉ tiếc Đạo môn quá phức tạp, ngươi chỉ có nhiệt huyết thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chơi chết. Ta muốn khiến mẹ ngươi sống lại vô số lần, thậm chí còn giao dịch với Minh vương. Thế nhưng đến cuối cùng ta mới phát hiện, có một số chuyện ta chẳng thể làm được. Ta từ bỏ Linh tộc, từ bỏ cơ hội được đứng vào hàng tiên ban nhưng ta không bao giờ hối hận. Điều ta tiếc nhất chỉ là không thể khiến mẹ ngươi sống lại!"
Lúc Linh Trường Sinh nói chuyện, xung quanh không một ai dám hó hé câu nào, tất cả mọi người đều kiêng kỵ ông ta. Chỉ có Sư Tư Triết và Trình Tùng thuộc bộ phận Đặc Biệt là có vẻ rất bình thản, phảng phất chẳng hề kiêng kỵ Linh Trường Sinh.
Nhưng bọn họ vẫn luôn im lặng, không biết là đang suy nghĩ điều gì?
Nói hết lời, Linh Trường Sinh vỗ vai tôi rồi cười nói: "Dẫn mẹ ngươi đi đi, chăm sóc cho cô ấy thật tốt! Nếu sau này ta biết ngươi không hiếu thảo, chắc chắn ta sẽ giết ngươi ngay! Thương tổn mà ta gây ra cho ngươi chỉ có thể dùng cách này để bù đắp. Đi đi, dẫn mẹ ngươi đi ngay đi!"
Tôi nhìn Linh Trường Sinh ở trước mắt, lại bắt đầu cảm thấy hồ đồ. Hình như ông ta bây giờ và ông ta lúc trước chẳng hề giống nhau, là sự thay đổi về tính cách, hình như là sự thong dong và bình tĩnh sau khi đã coi nhẹ tất cả.
Tôi cảm giác như ông ta sắp rời khỏi đây vậy!
Tôi hoàn hồn lại nhưng chẳng biết nói gì, chỉ gật đầu thi lễ với ông ta rồi nói: "Lý Sơ Cửu tôi nợ ông một mạng, sau này ông muốn đến lấy thì tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày!"
"Nhóc con không tồi, tiếc là không phải con trai ta!" Linh Trường Sinh nói đùa, sau đó mới nghiêm túc dặn dò tôi: "Muốn trả ơn thì phải sống cho tốt, chăm sóc mẹ ngươi cho tốt. Đi đi! Mau!"
Giọng điệu của Linh Trường Sinh trở nên nôn nóng, giống như ông ta đang kiêng kỵ điều gì đó. Phải nói là giống như ông ta sắp hết thời gian rồi vậy.
Tôi không dám trì hoãn, chạy thẳng đến chỗ mẹ tôi.
Nhưng nào ngờ tôi vừa động đậy thì Trình Tùng liền đứng lên. Ông ta cười cười, lắc đầu một cách bất đắc dĩ rồi nói: "Đạo môn thật sự thiếu người như Lý Sơ Cửu. Đám đạo sĩ già như các ngươi ai nấy đều sợ chết, sau này sao có thể gánh vác được Đạo môn? Nhưng hôm nay Trình Tùng tôi ở đây, sao có thể để người khác nói đến là đến, nói đi là đi được? Đây là tôn nghiêm của Đạo môn chúng ta, nếu ai dám lùi về sau nửa bước thì Trình Tùng tôi sẽ chém đầu hắn!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận