Sau khi ăn tạm một chút gì đó, bốn chúng tôi chia nhau đi tìm hiểu tình hình của Thần Tiên Trai, tôi và A Cẩu đi chung, còn Tử Long thì mang Dương lão thất theo.
Lúc đến bên hồ, tôi phát hiện có không ít người đang ngồi thuyền rời đi, túm năm tụm ba ngồi với nhau, số người quả không ít. Nhưng chính cái vẻ yên tĩnh dị thường, không hề có dấu hiện ồn ào náo nhiệt này lại trông giống như họ đang rút lui một cách có tổ chức và kỷ luật.
Dọc đường tôi có chú ý đến đệ tử của Đại Thần môn, nhưng không thấy nhiều, chỉ thỉnh thoảng gặp một ít đệ tử tuần tra, khiến tôi có cảm giác Thần Tiên Trai hình như chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi.
Thăm dò gần nửa tiếng đồng hồ xong, bấy giờ tôi và A Cẩu mới trở về phòng.
Lúc về đến nơi, đám Tử Long cũng đã quay lại. Thấy chúng tôi trở về, Tử Long bèn hỏi: "Sơ Cửu, thăm dò thế nào?"
Tôi lắc đầu: "Đệ tử kia nói không sai, những người tu đạo mà bà ba Hoàng triệu tập đã rời đi kha khá rồi. Còn có một số ít khác cũng đang chuẩn bị rời đi."
"Ừm!" Tử Long gật đầu: "Tình hình bên anh thấy cũng gần giống như của bên em, Thần Tiên Trai này rất hiu quạnh, không giống một môn phái có thể thống nhất Đạo môn Đông Bắc."
Dương lão thất quả quyết: "Anh Cửu, anh Long, mọi người đừng đa nghi nữa! Nếu tình hình quả là như vậy thì rõ ràng là bà ba Hoàng ốm nặng thật! Chuyện này chính là kết quả tốt nhất đối với chúng ta! Giải quyết bà ta sớm một chút, Đạo môn phương Bắc có thể được yên bình!" Dương lão thất là người muốn giết bà ba Hoàng nhất, tôi có thể hiểu tâm trạng này của anh ta.
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một chút hoài nghi, luôn cảm giác tất cả những điều này thật quá trùng hợp, cũng quá thuận lợi. Tôi nghĩ đến câu nói lúc trước của Vương Lỗi, chuyện khác thường ắt có yêu quái.
Tôi không quyết định vội, mà nhìn về phía Tử Long. Tử Long hơi nhướng mày: "Bà ba Hoàng chắc chắn phải chết, Đạo môn phương Bắc cũng phải đoạt lại. Chuyện đã đến mức này, chúng ta không còn đường lui nữa. Ý của anh là chúng ta sẽ ra tay ngay trong đêm nay!"
Quả đúng là hiện giờ không còn cách nào khác, cũng không thể chậm trễ hơn nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết Đạo môn phương Bắc. Một khi thống nhất Đạo môn phương Bắc, tôi sẽ có vốn liếng để chống lại lão tổ Diệp gia.
Tôi cũng tán thành với ý kiến của Tử Long, quyết định chờ đến đêm để giết bà ba Hoàng, khiến Đại Thần môn phải đổi chủ.
Sau khi bàn bạc xong, bốn người chúng tôi ngồi thừ ra ở trong phòng. Qua một lúc, Tử Long đứng dậy đi ra ngoài tìm Vương Lỗi, nhưng tên đó giống như đã biến mất rồi vậy, chẳng có một chút tin tức nào.
Tôi đã từng hỏi những đệ tử phụ trách tiếp đón của Đại Thần môn, bọn họ bảo chưa từng thấy tên đạo sĩ điên mà chúng tôi nói.
Điều này cũng là tính cách của Vương Lỗi, đến rồi đi không một tiếng động, rõ là thần bí. Lúc bạn muốn tìm anh ta thì chẳng có manh mối nào cả, đến khi bạn không đi tìm thì anh ta lại có thể xuất hiện ở bất kỳ thời điểm và địa điểm nào.
Chạng vạng, đệ tử Đại Thần môn lại đến đưa cơm. Chúng tôi đều không muốn ăn lắm, gần như chẳng buồn động đũa, chỉ có Dương lão thất là kích động nhất, anh ta rót cho chúng tôi mỗi người một chén rồi đề nghị: "Anh Cửu, anh Long, A Cẩu, qua đêm nay phương Bắc sẽ không còn Đại Thần môn nữa, cũng không còn bà già tâm địa rắn rết kia nữa! Đại nghiệp thống nhất Đạo môn Nam - Bắc của anh Cửu chính thức bắt đầu từ tối nay, chén rượu này chúng ta nhất định phải uống!"
Hành động này của Dương lão thất đã phá vỡ bầu không khí trầm lặng giữa chúng tôi.
Tôi nhấc chén rượu lên, cổ vũ: "Lão thất nói không sai, bắt đầu từ tối nay, Đạo môn của hai phương Nam Bắc nhất định phải được thống nhất! Từ khi Trường Thiên Sư sáng lập Đạo giáo, Đạo môn chưa bao giờ được thống nhất thật sự. Nếu như chúng ta làm được, chúng ta đều sẽ trở thành anh hùng được ghi lại vào trong sử sách của Đạo môn! Đạo môn đã phải giết chóc quá nhiều, chỉ có thống nhất mới có thể được yên bình vĩnh viễn! Cạn ly!"
Những lời sau đó tôi gần như là hò hét khản cả cổ để nói ra, nhưng tôi mặc kệ, tôi của lúc này đang bừng bừng sôi trào như được tiêm thuốc kích thích.
"Cạn ly!" Ba người họ cũng vô cùng kích động, sau khi uống cạn ly rượu đó xong, tất cả chúng tôi đều xuất phát.
Đã vào đêm, dãy đèn lồng đỏ ở Thần Tiên Trai lại được thắp sáng trở lại. Chúng tôi mò theo cửa sinh mà lúc trước Tử Long tìm được, rồi lén lút lẻn vào.
Đây là con đường duy nhất nối đến chỗ ở của bà ba Hoàng, lúc đầu chúng tôi không bắt gặp phải thủ vệ, nhưng khi tiếp cận sâu hơn vào trong sào huyệt của bà ba Hoàng thì phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một vài tên.
Đây là con đường riêng rẽ, chúng tôi không thể trốn đi đâu được, nên cứ vậy mà bắt gặp chính diện.
Tên lính canh này ngăn chúng tôi lại, ngữ điệu rất thân mật: "Các vị đạo hữu, đây là cấm địa của Đại Thần môn chúng tôi, các vị không thể vào được. Ngoại trừ nơi này ra thì những nơi khác, các vị đạo hữu muốn đi đâu cũng được. Mong đạo hữu thứ lỗi, chờ bà ba Hoàng khỏi bệnh rồi sẽ cho gọi mọi người."
Lính canh có bốn người, tôi và Tử Long ăn ý liếc mắt nhìn nhau. Không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, nhưng chúng tôi vẫn đạt được nhận thức chung, đó là giết!
Tôi giả bộ mỉm cười đi về phía trước hai bước, miệng nói: "Thật ngại quá, địa hình Thần Tiên Trai của các anh phức tạp quá, làm chúng tôi bị đi nhầm đường. Đi lạc vào khu vực cấm của các anh, thật là ngại quá. À phải rồi, bệnh tình của bà ba Hoàng có chuyển biến gì không?"
Tử Long bước về phía trước cùng với tôi, bốn tên lính canh cũng không sinh nghi, mà còn gật đầu cảm tạ: "Cảm ơn các vị đạo hữu đã quan tâm, sức khỏe của bà ba Hoàng không có gì đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm dăm ba hôm nữa là có thể khỏi hẳn."
"Vậy à?" Tôi thấy khoảng cách công kích đã đủ, bèn lạnh lùng đổi giọng: "Chỉ tiếc là bà ta không có cơ hội này nữa rồi!"
"Các người?" Tên lính canh có tính cảnh giác rất cao, thấy ngữ điệu tôi là lạ, ngay lập tức muốn tuốt kiếm ra. Nhưng tôi sao có thể cho chúng cơ hội được, cả tôi và Tử Long đều đồng thời xông lên.
Thân hình bật lên, hai vệt hàn quang lóe qua, đến khi tôi và Tử Long thu kiếm lại, bốn người này đã ngã sõng soài ra đất, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kêu lên được.
Giải quyết bốn người này xong, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi một vòng, chúng tôi chợt trông thấy một căn nhà gỗ nho nhỏ nằm ở vị trí chính giữa trung tâm, xung quanh được bao bọc bởi hàng loạt các ngôi nhà gỗ khác, tạo nên một tấm chắn bảo vệ thiên nhiên.
Nhưng lạ là bên trong căn nhà gỗ đó tuy sáng đèn là thế nhưng ở cửa lại chẳng có ai cả. Ngay cả các căn phòng xung quanh căn nhà gỗ này cũng đều đóng chặt cửa, tối om.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra tất cả các căn phòng phía sau lưng mình đều không hề đốt đèn, ngoại trừ đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên ra thì tất cả đều là một không gian đen kịt như mực, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Gió thổi từ phía sau núi, khiến những chiếc đèn lồng đỏ kia vang lên những tiếng cọt kẹt ghê răng. Bất giác, có một cảm giác âm u ma quái âm thầm len lỏi trong tim tôi.
"Không đúng!" Tử Long cau mày, khẽ giọng thủ thỉ: "Yên lặng quá, yên lặng đến mức đáng sợ, cứ như sự yên lặng trước khi mưa bão kéo đến vậy! Ngay cả mặt trăng trên trời bây giờ cũng có vòng trăng, đây là điềm đại hung đấy! Hơn nữa đây là nơi cư ngụ của bà ba Hoàng, không thể không có lính gác và hạ nhân. Điều quan trọng nhất là hiện giờ bà ta thân mang bệnh nặng, không thể không có người ở bên chăm sóc được!"
Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa tiến vào trong sân của căn nhà gỗ, vẫn còn cách khoảng hai ba mét nữa. Nhưng bầu không khí này quả thật quá tà ma, quá yên tĩnh, ngay cả tôi cũng thấy có vấn đề.
"Anh Cửu, anh Long, đừng thần hồn nát thần tính nữa! Chúng ta nhân cơ hội này vào trong chém chết lão yêu bà ba Hoàng này ngay đi!" Dương lão thất có vẻ rất cuống quýt, liên tục xoa tay chỉ chực động thủ.
Dương lão thất không đủ kinh nghiệm, nhưng tôi và Tử Long thì khác. Bầu không khí càng quái dị như này thì tôi lại càng cảm thấy nó có vấn đề.
Tôi bảo Dương lão thất đừng cuống quýt thế, sau đó nói với A Cẩu: "A Cẩu, anh lên nóc nhà xem thế nào."
"Vâng!" A Cẩu đáp lại, bật người một cái nhảy lên nóc nhà, sau đó híp mắt nhìn xung quanh.
A Cẩu mắt tinh, nhìn quang cảnh ban đêm cũng giống như ban ngày. Nếu như có chút động tĩnh nào đó thì A Cẩu cũng có thể trông được rõ ràng.
Quan sát dăm ba phút sau, A Cẩu mới nhảy từ trên nóc nhà xuống, lắc đầu bảo: "Anh Cửu, xung quanh không nhìn thấy người nào cả. Tất cả đều bình thường, quanh đây cũng không có mai phục."
Nghe vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ là do tôi và Tử Long lo xa thật ư?
Tôi định dùng khí tức để cảm nhận tình hình xung quanh, nhưng ngặt nỗi Thần Tiên Trai này có kết giới, khí tức của tôi không lọt qua được, nên cũng chẳng thể thăm dò được tình hình xem như thế nào.
"Anh Cửu, giết đi! Chỉ còn một bước cuối cùng này thôi, chớ lề mề nữa!" Dương lão thất nôn nóng kêu lên.
"Chờ đã!" Tử Long ngắt lời, nhìn về phía tôi: "Sơ Cửu, còn nhớ bài thơ mà Lỗi gia đưa cho chúng ta không?"
Thấy Tử Long hỏi vậy, tôi hơi ngây người ra. Tối hôm qua đúng là Vương Lỗi có tặng cho hai chúng tôi một bài thơ, nhưng lúc đó tôi không để ý lắm. Chỉ nghĩ rằng Vương Lỗi thích đùa, nên muốn giả vờ là người có ăn học nên mới đưa bài thơ đó cho chúng tôi.
Tôi bèn đọc nhẩm lại bài thơ ấy:
"Bên quê người, khách chẳng là,
Cạnh nơi biên giới, sao ta quay đầu?
Có rượu thịt, không bạn hầu,
Quỷ hồn gào thét, muộn sầu cô đơn..."
"Toi rồi!" Nào ngờ tôi vừa mới đọc bài thơ xong, A Cẩu bỗng hoảng hốt kêu lên một tiếng, rồi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị: "Anh Cửu, anh Long, bài thơ Lỗi gia để lại cho hai người là một bài thơ giấu đầu!"
"Thơ giấu đầu?" Tôi hơi nhướng mày, trong đầu nhanh chóng lật lại bài thơ, ghép từng từ đầu dòng của bài thơ lại với nhau.
Vừa ghép xong, mặt tôi ngay lập tức trắng bệch cả ra, bởi vì bốn chữ đầu dòng thơ ghép lại chính là... Bên cạnh có quỷ!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận