Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 856: Người tổng phụ trách

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi nghe Lâm Tiêu nói chuyện mơ hồ như thế mà trong lòng cũng mơ mơ màng màng. Đáng lý ra, bây giờ nhân gian phải trong cảnh thái bình phồn vinh, đạo pháp hưng thịnh, cô hồn dã quỷ bình thường không dám thò đầu ra gây chuyện hại người. Mà đừng nói đến cô hồn dã quỷ, cho dù là yêu quái thông thường cũng không dám ló ra.
Đại bản doanh của Đạo giáo phương Nam và Đạo giáo phương Bắc là một thể thống nhất, dọc đường đặt các đạo quan, về cơ bản kết nối toàn bộ lãnh thổ Hoa Hạ lại với nhau, giống như một tấm lưới mà Đạo giáo giăng ra, giám sát mọi hiện tượng dị thường của Hoa Hạ bất cứ lúc nào. Chỉ cần có điều bất thường, chúng tôi cũng sẽ được biết ngay.
Có thể nói rằng, Đạo giáo đang là thế lực được phân bố rộng khắp nhất tại Hoa Hạ. Nhưng khó tin ở chỗ, dù Đạo giáo đã giám sát dày đặc như thế mà vẫn bị người ta âm thầm trộm mất thi thể, thậm chí đến cả đệ tử Đạo giáo cũng biến mất không một dấu vết.
Khi tôi đang nghĩ xem rốt cuộc đây là chuyện gì thì ông thợ cắt giấy tiếp tục lên tiếng, trước hết vẫn là một trận ho sù sụ, "Khụ khụ, Sơ Cửu à, không chỉ ở nhà tang lễ và nghĩa trang, bây giờ đến cả những nơi như bệnh viện, ký túc xá nữ sinh và một số nơi từng xử bắn tội phạm cũng xuất hiện không ít chuyện khó tin. Rất nhiều người biến mất rất vô duyên vô cớ, căn bản không tìm thấy một chút dấu vết nào. Giống như Lâm Tiêu đã nói đấy, hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian."
Nghe thấy lời nói của ông thợ cắt giấy, tôi càng thêm ngờ vực và buồn bực, không thể hiểu nổi, tại sao những người kia đột nhiên bốc hơi được?
Gương mặt của Tử Long cũng rất nghiêm trọng, nghe ông thợ cắt giấy nói xong mới hỏi một câu: "Ông ơi, trước khi biến mất, những người đó có triệu chứng gì không?"
Tử Long suy xét mọi chuyện kỹ càng, chắc hẳn anh ấy cố gắng muốn tìm ra chút manh mối, nhưng ông thợ cắt giấy lắc đầu, đưa mắt hướng về phía Lâm Tiêu, rõ ràng muốn bảo Lâm Tiêu trả lời.
Lâm Tiêu gục gặc đầu rồi đáp: "Tử Long à, chuyện này là do lãnh đạo bên cảnh sát tới tìm tôi, bởi vì những người mất tích càng lúc càng nhiều, họ cũng sợ rằng sẽ gây ra khủng hoảng trong quần chúng mới nhờ chúng ta âm thầm ra tay giúp đỡ. Lúc đó tôi cũng hỏi thăm tình hình của những người này, theo như những manh mối mà họ điều tra được thì những người mất tích này có hành vi cử chỉ không giống với người thường, tính cách rất quái lạ. Có người bị trầm cảm nhẹ, có người bị tự kỷ, có người thì ôm thái độ thù hằn với tất cả mọi thứ xung quanh. Hay nói cách khác, những người mất tích đều là những người có tâm lý không khỏe mạnh. Đến cả những thi thể mất tích cũng chết bởi nguyên nhân tự sát hoặc bị giết hại do thù hận. Tóm lại không phải là những cái chết thông thường."
Lâm Tiêu nói như thế giúp phạm vi của chúng tôi bỗng chốc co lại khá nhiều. Nếu những người hoặc thi thể đã mất tích đều tập trung trong nhóm người này thì hiển nhiên, chúng nhắm vào họ có mục đích.
Nghĩ đến điều này, tôi lại hỏi ông ta: "Lâm đại ca, tình trạng hiện giờ thế nào?"
"Ôi!" Lâm Tiêu thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán, "Bây giờ ngày nào cũng có người mất tích và những cái xác không cánh mà bay. Cảm giác như hung thủ là người có tâm lý không ổn định, chuyên chọn "đồng loại" của hắn ta để ra tay. Tôi đã không dám mạo hiểm phái đệ tử đi thám thính tình hình nữa rồi, Địa Tự môn hi sinh khá nhiều đệ tử, tôi cũng âm thầm điều tra, nhưng không có bất kỳ manh mối gì, hoàn toàn biến mất như bốc hơi vậy, không để lại dấu tích. Bây giờ cậu quay về rồi, cuối cùng tôi cũng có thể giao lại nhiệm vụ khó khăn này cho cậu."
Nói đến sau cùng, Lâm Tiêu bật cười bất đắc dĩ. Có thể cảm nhận được rằng, chắc hẳn thời gian này ông ta đã rất mệt mỏi.
Tôi không đưa ra lời hồi đáp nào ngay lập tức mà bắt đầu suy ngẫm. Theo lời kể của Lâm Tiêu và ông thợ cắt giấy thì chắc hẳn chuyện này không phải do một người tiến hành, khả năng cao là một tổ chức. Tôi nghĩ, chúng không chỉ đơn giản là muốn giết người diệt khẩu, chắc chắn sau lưng còn bí mật nào đó không thể lộ ra cho người khác biết.
Dường như Vương Lỗi cũng nghĩ giống như tôi, hai chúng tôi bất giác đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười như ngầm hiểu, sau đó Vương Lỗi đứng dậy và nói: "Mẹ kiếp, đừng có mà đoán mò nữa, chẳng có tên hung thủ biến thái nào cả, cũng chẳng có tổ chức nào tâm lý bất ổn cả. Là phân thân của Ma Vương đã ra tay rồi..."
Vương Lỗi vừa mới thốt ra câu này, sắc mặt của mọi người bỗng thay đổi hẳn, đồng loạt nhìn về phía anh ấy. Vương Lỗi mỉm cười và lắc đầu, nói tiếp: "Để Lỗi gia nói cho mọi người biết nhé, những người biến mất kia, không phải sức khỏe tâm lý của họ không ổn, mà là họ bị tâm ma trong nội tâm khống chế, vậy nên hành động cử chỉ mới khác với người thường. Ma do tâm sinh, sự ra đời của phân thân Ma Vương là vì tà niệm và tâm ma trong tâm của con người. Những người này không biến mất, mà là bị phân thân của Ma Vương đưa đi. Phân thân của Ma Vương sẽ biến họ thành con rối của Ma Vương, đến lúc đó chắc chắn sẽ dùng họ để đối phó với đệ tử của Đạo giáo. Kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu từ lâu rồi, mọi người phải chuẩn bị cho tốt, vì trận chiến này sớm muộn gì cũng nổ ra."
Vương Lỗi hoàn toàn nói đúng vấn đề, trước kia tôi cũng đoán rằng phân thân của Ma Vương đã ra tay. Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể chắc chắn, rốt cuộc là chủ nhân của Đoạt Phách hay là phân thân Ma Vương đại diện cho sát phạt mà trước giờ chưa từng lộ diện.
Khi ở Nhật Bản, Vương Lỗi từng nói với tôi rằng, kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu rồi. Bây giờ chúng tôi về với Đạo giáo Hoa Hạ, phân thân của Ma Vương chắc chắn sẽ ra tay với anh ấy. Bởi vì chúng biết rằng vòng quay số mệnh nằm trong tay Vương Lỗi. Thế nên, Vương Lỗi không thể rời khỏi chúng tôi được. Thế lực ở núi Miêu Vương không nhỏ, cho dù phân thân của Ma Vương tới đây, muốn giết người cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tôi và Vương Lỗi tự biết rõ điều này nhưng không ai đề cập đến, chỉ có thể quan sát tình hình, đồng thời âm thầm bảo vệ chu toàn cho Vương Lỗi.
"Sơ Cửu, bây giờ chỉ có thể dựa vào cậu thôi. Chúng ta nên ứng phó thế nào đây?" Đúng lúc này, Lâm Tiêu đột nhiên cất tiếng hỏi, dường như đang đợi tôi hạ lệnh.
Tôi sững người trong thoáng chốc, "Những người mà phân thân của Ma Vương đưa đi đều là những người đã bị tâm ma trong nội tâm khống chế. Mà ký túc xá nữ sinh, bệnh viện, lò hỏa thiêu, nhà tang lễ, nghĩa trang, toàn là những nơi oán khí cực nặng, cũng là nơi thuận tiện để phân thân của Ma Vương ra tay. Xét từ manh mối mà mọi người đã biết thì những nơi này cũng là nơi xảy ra chuyện nhiều nhất. Chắc chắn chúng đưa người tới nơi nào đó rồi giấu đi, nếu phái người đi một cách lộ liễu, ngược lại sẽ gây hại cho họ. Thế nên, ý kiến của tôi là tôi sẽ dẫn người âm thầm đi thám thính manh mối. Còn về phía Lâm đại ca và ông cụ, mọi người ở lại trấn giữ núi Miêu Vương, hướng dẫn đệ tử Đạo giáo cần cù khổ luyện, sẵn sàng ứng phó với đòn công kích của đại quân Ma Vương bất cứ lúc nào."
Sở dĩ tôi quyết định như vậy vì chúng tôi đang ở ngoài sáng còn địch ở trong tối. Vả lại, thủ đoạn của phân thân Ma Vương rất đáng sợ, không phải thứ mà người bình thường có thể đối phó được. Nếu để các đệ tử khác đi, tôi thấy không yên tâm, chỉ khi nào tự mình đi tôi mới thấy vững lòng.
Chỉ cần âm thầm đi nghe ngóng, tôi tin rằng chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối. Dù sao thì nơi mà chúng ra tay cũng chỉ có vài nơi mà tôi vừa mới nhắc đến. Có hai điều quan trọng nhất, một là phải tìm thấy hang ổ của chúng, hai là phải xác định xem kẻ này rốt cuộc là chủ nhân của Đoạt Phách hay là một phân thân đại diện cho sát phạt khác.
Nghe thấy sắp xếp của tôi, tất cả mọi người không có ý kiến gì khác. Lần này, người đi nghe ngóng tình hình xung quanh chỉ có tôi và Tử Long. Còn về phía Vương Lỗi, anh ấy sẽ ở lại Miêu Vương quan.
Sau khi xác định xong phương án, Lâm Tiêu chuẩn bị liên hệ với lãnh đạo của đồn công an, nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại thì người của đồn công an đã tự tìm tới tận nơi rồi.
Người đi đầu là một ông lão, trông có vẻ khoảng bảy tám mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, chống thêm một cây ba-toong bằng sắt. Tuổi tác có vẻ đã lớn, nhưng không hề có dáng vẻ còng lưng chùn gối. Ngược lại, lưng của ông ấy thẳng tắp, ánh mắt cũng rất sáng và có thần thái, đặc biệt hơn cả, vẻ uy nghiêm trên gương mặt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh ông ấy có thêm vài lãnh đạo khác của đồn công an đi cùng, người đỡ ông ấy là một sĩ quan nữ trẻ tuổi, có thể nhìn ra được, địa vị của ông lão này không hề thấp.
Chúng tôi còn chưa kịp chào hỏi thì ông lão đã đánh tiếng với người của mình trước: "Mọi người cứ canh ở bên ngoài, Vũ Phi vào trong cùng tôi là được."
"Vâng ạ", Mấy lãnh đạo của đồn công an cung kính đáp lời rồi đứng hết bên ngoài cửa lớn của Miêu Vương quan, không dám tiến vào trong nửa bước. Tôi không nhận ra họ, nhưng Lâm Tiêu đã thì thầm nhắc nhở một câu rằng các lãnh đạo đứng bên ngoài toàn là những người cầm trịch cả.
Tuy không hiểu gì về quân hàm hoạn lộ, nhưng nghe Lâm Tiêu nói như thế, tôi cũng có thể đoán ra được chắc hẳn ông lão phải là một nhân vật lớn.
"Sao thế hả? Không hoan nghênh chúng tôi à?" Khi tất cả mọi người vẫn trong trạng thái mờ mịt thì ông lão đã bông đùa một câu.
Tôi kịp hoàn hồn, vội vàng chào hỏi, "Ông lão, mời vào trong."
Khi tôi đang chào hỏi ông cụ thì nữ sĩ quan trẻ tuổi đỡ lấy ông cụ cứ nhìn tôi chằm chằm, dường như cô ấy nhận ra tôi vậy. Đợi khi ông lão ngồi xuống rồi, cô cảnh sát này mới bực mình hỏi tôi, "Lý Sơ Cửu, cậu quên tôi nhanh thế hả? Tiệm quan tài Tam Thập Lý đó!"
Vì được nhắc nhở như thế nên tôi lập tức nhớ ra ngay. Đây chính là cô cảnh sát trẻ mà chúng tôi từng gặp trước đó, Trình Vũ Phi, cũng là cháu gái của Trình Tùng. Nhưng tôi nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy, hình như đã thăng được mấy cấp rồi.
Mà khi tôi đang ngạc nhiên thì người bên ngoài đã đóng cửa lớn của Miêu Vương quan. Lúc này, sắc mặt Trình Vũ Phi bỗng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc, cô ấy giới thiệu ông lão bên cạnh với tôi: "Lý Sơ Cửu, ông ấy là người tổng phụ trách của 093, không có tên. Mà tôi, cũng chính vì sự tích anh hùng của chú tôi mà được đặc cách tuyển vào tổ chức 093. Lần này ông cụ tới đây tìm cậu là vì mong cậu có thể liên kết sức mạnh của tất cả các giáo phái, cùng nhau đối đầu với kiếp nạn Ma Vương. Không cần biết cậu cần thứ gì, hoặc đưa ra điều kiện gì, tổ chức 093 sẽ cho cậu đặc quyền, để cậu đối phó với kiếp nạn này một cách thông suốt."

Bình Luận

0 Thảo luận