Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 779: Truyền thuyết làng chài

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Người của Linh tộc hầu như đều mặc áo đen, ký hiệu đánh dấu thân phận dễ thấy nhất chính là chữ "Linh" được thêu trên ngực họ.
Ông lão đánh cá và cô bé mà tài xế taxi dù nhắc tới chắc hẳn là người của Linh tộc. Năm đó người dân làng chài ăn nhầm phải cá vảy đen, toàn thân bắt đầu mọc vảy, sau cùng tan ra thành một vũng máu, quả thực rất khó tin, chỉ e không phải là lời nguyền thông thường.
Bởi vì tôi và Linh tộc qua lại không ít nên biết được rằng y thuật của họ rất cao siêu, nhưng không cao siêu đến độ có thể phá bỏ được lời nguyền. Ông lão đánh cá và cô bé kia có thể trị được lời nguyền trên người, chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ.
Nếu không phải ông lão đánh cá kia là cao nhân thì chắc hẳn không phải nguyền rủa, mà là bị thứ gì đó bẩn thỉu bám lấy.
Lão quỷ cũng nghĩ giống tôi, tuy rằng trong lòng cuộn trào sóng lớn, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục dò hỏi: "Anh bạn tài xế, ông lão đánh kia và cô bé kia chỉ dựa vào một lọ thuốc bột là đã cứu được người trong làng chài của họ à?"
"Ừm, đúng rồi á!" Tài xế taxi gật đầu khẳng định chắc nịch: "Chuyện này cũng được người của thế hệ trước truyền lại, họ nói rằng loại thuốc bột kia có màu trắng, sau khi hòa với nước và uống, vảy cá trên người họ bắt đầu rụng ra, những chỗ bị thối rữa cũng bắt đầu khép miệng, chỉ trong vài ba ngày ngắn ngủi là cơ thể sẽ khỏi hoàn toàn."
Lại một lần nữa nghe thấy đáp án tương tự, lão quỷ cũng không tiếp tục băn khoăn về chủ đề này nữa mà lảng sang chuyện khác: "Anh bạn tài xế, thế cậu từng gặp ông lão đánh cá và cô bé kia chưa?"
"Chưa từng." Tài xế taxi lắc lắc đầu, "Tôi chỉ nghe người những người của thế hệ ông nội tôi kể lại thôi, ông lão đánh cá và cô bé kia cứ như bước đến từ mặt biển vậy. Sau khi chữa khỏi cho dân làng, họ lấy đi một ít muối và đồ dùng sinh hoạt rồi không bao giờ xuất hiện nữa. Ban nãy nếu không vì ông chú nhắc đến người yêu cầu các chú đến xin thuốc tiên thì chắc tôi cũng không nhắc đến chuyện này đâu. Dù sao thì bây giờ làng chài cũng không còn ai nữa, chắc họ cũng quên mất truyền thuyết này từ lâu rồi."
Nghe anh tài xế nói đến đây, tôi cũng đã có suy tính riêng của mình. Đại bản doanh của Linh tộc chắc chắn nằm ở quận Lang Gia, đồng thời cũng chứng minh được một điều rằng Linh tộc có lẽ liên quan đến sông Minh Hà.
Nhưng tôi không thể hiểu nổi, một Linh tộc vốn dựa vào tà thuật để sinh tồn, tại sao lại liên đới tới sông Minh Hà chứ?
Khi tôi đang trầm tư suy nghĩ thì người nuôi thi vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, "Cậu tài xế, nếu như truyền thuyết về làng chài của các cậu là sự thật thì chúng tôi có hi vọng rồi. Ông lão đánh cá và cô bé kia chắc chắn là thần tiên, thuốc mà họ đưa cho làng chài chắc hẳn là thuốc tiên. Chỉ cần tìm được họ thì các anh em tôi sẽ được cứu!"
Người nuôi thi tuy mặt mày nghiêm túc đến mức cứng nhắc, nhưng không hề ngốc nghếch mà cũng biết phối hợp với lão quỷ để diễn trò. Lão quỷ không thể hỏi han quá nhiều, nếu không sẽ khiến anh tài xế taxi dù nghi ngờ.
Người nuôi thi hỏi một câu như thế, tôi thấy tài xế xe dù đột nhiên im phăng phắc, hai tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về con đường phía trước, đôi mắt như đang nheo lại, không biết đang nghĩ gì.
Chúng tôi không lên tiếng, cũng không ai làm phiền anh ta. Qua khoảng một hai phút gì đó, tôi mới thấy tài xế xe dù đột ngột quay đầu liếc mắt nhìn Tử Long. Sắc mặt Tử Long hiện giờ trông rất tệ, không phải kiểu tái nhợt yếu ớt, mà là mặt mũi đen thui, trên trán thậm chí còn nổi đầy gân xanh, nhìn sắc mặt này là biết bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này, cậu lái xe taxi dù thấy không nỡ mới thở dài một tiếng và nói: "Vốn dĩ tôi định giúp làng chài bảo vệ bí mật này, nhưng tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Tôi nói cho mọi người nghe một bí mật, chưa biết chừng còn có hi vọng cuối cùng, có thể giúp được mọi người."
Câu nói của cậu tài xế xe dù khiến tất cả chúng tôi phải giật mình, ai cũng mừng thầm vì ông trời chiếu cố, không ngờ có thể biết được tin tức về Linh tộc giữa chừng. Đối với chúng tôi mà nói, có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian.
Có lẽ cũng vì ông trời không nỡ giày vò Tử Long mới cố tình sắp xếp cho chúng tôi gặp anh tài xế nhỉ?
Ba người chúng tôi không nói gì, tài xế xe dù châm một điếu thuốc rồi mới nói: "Ông lão đánh cá và cô bé kia vẫn luôn là ân nhân của làng chài, chúng tôi coi họ như thần tiên, cũng coi họ như ân nhân cứu mạng. Nhưng chúng tôi cũng tò mò không biết họ là ai. Vì để tìm được họ, tôi và đám bạn trong làng đã tìm kiếm hầu hết các hòn đảo ở vùng lân cận, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào. Tận đến một đêm, vừa qua mười hai giờ, ông nội tôi mới thấy họ xuất hiện trên bờ sông lần nữa, dường như đang đợi ai đó. Ông nội tôi muốn tìm họ để báo ân, không ngờ bị hù dọa cho hết hồn, sau khi quay về lúc nào cũng điên điên dở dở. Không ai biết tại sao ông nội tôi phát điên, tận khi sắp mất, hồi quang phản chiếu, ông nội mới nói với chúng tôi rằng ông nội phát điên vì bị ông lão đánh cá hù dọa."
Nghe đến đây, lòng tôi bỗng dưng thấy thấp thỏm. Ông nội của tài xế sợ hết hồn vì ông lão đánh cá, lẽ nào họ không phải người sống.
Lão quỷ cũng nhíu mày liếc nhìn tôi, chắc hẳn ông ta cũng đang ngẫm tới thân phận của ông lão đánh cá này. Sau đó, anh tài xế taxi bồi thêm một câu: "Trước khi chết ông nội tôi từng nói, hình như họ sẽ xuất hiện bên bờ biển vào đêm ngày mười lăm hàng tháng. Thế nhưng, tính theo độ tuổi thì có lẽ họ đã chết từ lâu rồi, có lẽ chỉ có cô bé kia còn sống, kể ra, cô bé ấy chắc hẳn cũng biến thành một bà lão. Nhưng họ vẫn có thể dẫn mọi người tới xin thuốc tiên, chưa biết chừng vẫn có cơ hội."
Có thể nhìn ra được, anh tài xế xe dù thật lòng muốn giúp chúng tôi. Lão quỷ nói mấy câu cảm kích, sau đó lại thăm dò rõ vị trí thôn làng trước đó của anh tài xế, vừa vặn phải ngang qua quận Lang Gia, tọa lạc trên đảo Trường Thọ.
Nghe anh tài xế nói, đảo Trường Thọ bây giờ đã biến thành đảo không người, làng Trường Thọ của họ cũng đã bỏ hoang từ lâu. Lòng tôi xác định mục tiêu rõ ràng, ông lão đánh cá kia chắc chắn là người của Linh tộc.
Ông ta xuất hiện ở hải vực gần đảo Trường Thọ, chứng tỏ đại bản doanh của Linh tộc rất có khả năng ở ngay gần đảo Trường Thọ. Chỉ cần tìm được Linh tộc, nhất định có thể tìm được sông Minh Hà.
Sau khi nghe ngóng được tuyến đường cụ thể, mọi người bắt đầu im lặng hơn, tài xế taxi cũng chăm chú lái xe. Ba người chúng tôi không nói gì, chỉ muốn mau chóng đến được quận Lang Gia.
Đến khoảng buổi chiều, chúng tôi mới đến được quận Lang Gia. Quận Lang Gia đã được khai thác phát triển thành địa điểm du lịch, vừa đúng lúc gặp ngày nghỉ, thế nên khách du lịch đến đây khá đông.
Tôi vốn định đi xem bức tượng và câu chuyện Từ Phúc vượt biển, nhưng vì vội đi cho kịp thời gian nên đành phải từ bỏ dự tính này. Bởi vì tối nay đã là ngày mười ba âm lịch rồi, chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày mười lăm thôi.
Thế nên, chúng tôi phải chuẩn bị mai phục trước, chỉ cần bắt được người của Linh tộc, chuyện sau này có thể theo đó mà được giải quyết. Tôi cũng âm thầm cầu nguyện trong lòng, lần này không được để xảy ra bất trắc gì nữa.
Ao máu Hồng Liên ở sông Minh Hà là cơ hội cuối cùng của Tử Long, nếu không tìm được ao máu Hồng Liên, tôi thực sự không còn cách nào khác.
Tài xế taxi dù đưa chúng tôi ra khỏi quận Lang Gia, một hòn đảo trơ trọi giáp liền với biển lớn chính là đảo Trường Thọ - quê hương của anh tài xế. Hòn đảo này có một mặt hướng về đất liền, một phía hướng về biển lớn xanh ngắt.
Mà làng Trường Thọ vừa vặn ở ngay trên đường bờ biển hướng về biển lớn. Muốn tìm được làng Trường Thọ đã bị bỏ hoang kia, chỉ có thể lội qua hòn đảo ngay trước mặt.
Chiếc xe không thể tiến vào nên tài xế đành đưa chúng tôi tới chân núi. Khi lão quỷ định trả tiền cho anh ta, tài xế không nhận một xu nào từ chúng tôi, còn lấy hết tiền bạc trong người ra và nói: "Chú ơi, tôi là một nông dân, không tiền không của, chỉ có thể dốc hết sức hèn lực mọn, hi vọng chú đừng để bụng. Tôi đợi mọi người ở trên trấn, khi nào mọi người quay lại, tôi sẽ đưa mọi người về nhà an toàn."
Đây vốn là lời nói dối của lão quỷ, thế mà anh tài xế lại nhiệt tình giúp đỡ đến vậy. Nói thật lòng, lòng tôi thấy không dễ chịu chút nào. Dù sao thì anh ta cũng không phải người dư dả, cũng chỉ trông chờ vào lái taxi dù để kiếm tiền nuôi gia đình. Lần này nhờ anh ta chạy một quãng đường dài, anh ta không những không nhận tiền mà còn đưa tiền cho chúng tôi.
Có thể nhìn ra được, lúc này đây vẻ mặt của lão quỷ cũng rất áy náy, muốn trả tiền cho anh tài xế. Nhưng anh tài xế cố chấp quá, nói thế nào cũng không chịu, cố gắng nhét mấy đồng tiền lẻ nhàu nhĩ của anh ta cho lão quỷ rồi lên xe đi mất.
Đợi khi đèn đuôi xe của anh ta hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lão quỷ mới thở dài, lắc đầu, cảm khái rằng: "Thế gian này tuy hiểm ác, trên giang hồ cũng chẳng thiếu gì chuyện lừa lọc, nhưng có thể gặp được chuyện ấm áp như thế giữa xã hội lạnh nhạt vô tình này, tôi cảm thấy đây chính là hi vọng của đất nước chúng ta. Tôi không dám tưởng tượng, nếu một ngày nào đó đến cả chút tin tưởng và dũng cảm cuối cùng cũng biến mất ở đất nước chúng ta, đó mới thực sự là dấu chấm hết."
Lão quỷ là người lăn lộn trong giang hồ, biết rõ mọi tình thái trong xã hội. Có thể nói ra những lời cảm thán như vậy là đủ biết ông ta đã cảm nhận sâu sắc về xã hội bạc bẽo này như thế nào.
Sau khi nói xong, lão quỷ cõng Tử Long đi lên núi. Suốt dọc đường ông ta luôn chăm sóc cho Tử Long, cũng không cần chúng tôi phải giúp sức. Bất kể là chuyện ăn mặc ở của Tử Long hay là cõng Tử Long di chuyển đi nơi khác, một mình ông ta gánh vác hết.
Trong lòng lão quỷ biết rõ, nếu không tìm được ao máu Hồng Liên, kết cục của Tử Long chắc chắn là cái chết. Ông ta coi Tử Long như con trai mình, chắc chắn sẽ muốn cùng anh ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Nửa đời trước của lão quỷ cũng từng làm việc xấu như cơm bữa, vì gặp được Tử Long mới quay đầu làm lại cuộc đời.
Ông ta không còn trẻ trung gì nữa, lại cõng theo Tử Long trên lưng. Tôi nhìn tấm thân còng rạp và những bước chân chật vật của ông ta, cảm xúc phức tạp trong lòng cũng khó nói hết.
Có lẽ đây chính là tình cha nhỉ, vừa bình dị, vừa lớn lao.

Bình Luận

0 Thảo luận