Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 406: Giết người diệt khẩu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lúc nhà thầu chỉ vào căn công xã cũ, tôi cũng chú ý đến nơi này. Căn công xã này là một căn nhà rất cũ, được giữ lại từ mấy chục năm trước. Nhưng hẳn là ngày thường vẫn có người dọn dẹp, thế nên cho dù cũ nát cũng được quét tước rất sạch sẽ, không có chỗ nào bị phá hỏng cả.
Trong căn công xã cũ này còn tỏa ra ánh sáng mờ ảo của đèn điện, ở cửa không có ai, cửa cũng không khóa. Tôi đi lên trước, đưa tay đẩy cửa. Chỉ nghe thấy tiếng cọt kẹt vang lên, cửa công xã liền bị đẩy ra.
Cửa vừa mở, tôi lập tức nhìn thấy trên đất có một người nằm úp sấp, giống như đang ngủ vậy. Tôi không thấy được mặt mũi của người này, chỉ thấy được mái tóc rối bù xù như thể rất lâu rồi chưa gội đầu, dính bệt hết vào nhau.
Hắn mặc một cái áo bông, trên đó đều là lỗ thủng, bông vải đã biến thành màu đen ở trong cũng rơi ra ngoài.
"Lý đạo trưởng, hắn chính là kẻ điên kia. Nghe người trong thôn nói, kẻ điên này là người ở đây, không có con cái, cũng chẳng có vợ. Có điều nghe nói lúc còn trẻ thì hắn không phải kẻ điên, bề ngoài cũng không tệ, tính tình cũng thành thật chịu khó. Sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ qua một buổi tối đã phát điên. Điên rất nặng, ngay cả bản thân mình tên gì cũng không biết. Từ sau khi cha mẹ hắn chết thì không còn ai quan tâm hắn nữa, vẫn sống đến nay là nhờ ăn xin quanh khu vực này!" Nhà thầu kể lại chuyện quá khứ của kẻ điên này.
Tôi gật đầu, bảo Dương lão tam gọi hắn dậy. Dương lão tam lịch sự hô lên, thế nhưng hình như kẻ điên này ngủ rất sâu, không có chút phản ứng nào.
Dương lão tam ngẩn ra, sau đó ngồi xổm xuống vỗ vào lưng kẻ điên, muốn gọi hắn dậy. Thế nhưng anh ta vỗ một cái, kẻ điên này vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Dương lão tam không ngừng lắc nhưng hắn vẫn không có phản ứng. Lúc này anh ta mới lật người kẻ điên lại, thân thể kẻ điên vừa được lật qua thì tôi liền sợ hết hồn, còn hít vào một hơi.
Bởi vì kẻ điên này đã chết, hơn nữa ngay lồng ngực của hắn còn có một lỗ máu to bằng nắm tay. Máu tươi đã khô cạn, hẳn là đã chết được một khoảng thời gian.
Đợi tôi vào trong quan sát thì thấy trong vết thương đó hoàn toàn trống rỗng, không hề có trái tim!
"Anh Cửu, người này chết rồi, tim cũng đã bị người ta móc mất!" Dương lão tam mang vẻ mặt khiếp sợ, mà trong lòng tôi cũng nổi sóng. Nhìn thấy kẻ điên này bị moi tim, tôi liền nghĩ đến cảnh đại tư tế móc trái tim của cô gái trong Lạc Hoa động. Hắn không những móc tim, còn ăn luôn trái tim của cô gái đó!
Bởi vì bản thân đại tư tế không có trái tim, phải dựa vào việc ăn tim của người khác mới có thể kéo dài mạng sống. Vừa nghĩ đến đây, tôi lập tức nổi hết cả da gà, trong lòng ớn lạnh.
Nếu là cùng một loại thủ đoạn thì chắc chắn kẻ kia lại tới tìm tôi rồi! Thế nhưng rốt cuộc hắn là ai? Không biết Vương Lỗi có điều tra ra được chân tướng không đây!
Tôi bỗng cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc đây là thủ đoạn gì mà khiến người không có trái tim có thể sống sót, còn phải dựa vào trái tim của người khác để sống tiếp!
Tôi càng nghĩ thì càng thấy sợ, bởi vì tôi hoàn toàn không biết gì về loại tà thuật này. Tôi không sợ ma quỷ, nỗi sợ về thứ mình không biết mới là điều khiến tôi sợ nhất.
Trong khoảnh khắc tôi ngơ ngác, nhà thầu cũng hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp đảm, kinh ngạc thốt lên: "Đây có phải là móc tim bán lấy tiền không? Nghe nói một trái tim khỏe mạnh có thể bán được khá nhiều tiền đấy!"
"Không phải!" Lúc này Dương lão tam lên tiếng phủ nhận suy đoán của nhà thầu, híp mắt nói: "Đây là giết người diệt khẩu, hiển nhiên là có người không muốn để cho chúng ta lấy được manh mối khác từ kẻ điên này! Anh Cửu, cậu sao vậy?"
Lúc trả lời nhà thầu, Dương lão tam phát hiện sắc mặt của tôi có gì đó không ổn nên lo lắng hỏi. Anh ta hỏi như vậy, tôi mới tỉnh táo lại, khẽ lắc đầu đáp: "Tôi không sao, nhìn xem xung quanh có để lại manh mối gì không!"
Lần này tôi sợ thật rồi. Cho dù là đối diện với tôn chủ Linh tộc, tôi cũng chưa từng sợ hãi đến vậy. Bởi vì tôi luôn có cảm giác có người đang âm thầm giám sát từng hành động của mình, hơn nữa người này còn là người có thể khiến người sống hoán đổi trái tim với hắn.
Kẻ điên này chắc chắn đã bị giết người diệt khẩu, nhưng nếu chỉ đơn giản là giết người diệt khẩu thì không cần phải phiền phức đến mức cả móc tim thế này. Tôi có thể xác định rằng người kia không chỉ muốn giết người diệt khẩu, lại còn muốn ăn trái tim của kẻ điên kia để kéo dài mạng sống.
Chắc chắn hắn đang ở trong cái thôn này. Nếu quả thật là hắn thì lần này tôi có thể nhìn thấy con người thật của hắn rồi. Tôi muốn xem thử rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Nhân lúc Dương lão tam còn đang kiểm tra tình hình xung quanh, tôi bèn hỏi nhà thầu: "Gần đây trong thôn này có người lạ nào hay có người nào giống đạo sĩ xuất hiện không?"
Tôi vừa lên tiếng hỏi, nhà thầu lập tức lắc đầu, hoàn toàn không suy nghĩ thêm gì mà trả lời tôi: "Lý đạo trưởng, sau khi hạng mục du lịch được đưa xuống, có rất nhiều người đến thôn này. Có ông chủ xin bỏ vốn vào, có nhân viên Chính phủ, cũng có rất nhiều nhà thầu. Có nhiều người đến đây lắm nên khó mà loại trừ được. Nhưng chắc là trong thôn không còn thầy nào nữa đâu. Lúc đó tôi đã hỏi thăm người trong thôn để tìm thầy đến giúp, thế nhưng ai nấy đều nói trong thôn của bọn họ không có thầy. Đạo sĩ tôi mời đến đều là nhờ người bên ngoài mời về giúp. Có điều tôi có nghe cán bộ thôn đề cập rằng trong thôn của bọn họ có một thầy đồng, là người chạy trốn đến đây vào thời đại hỗn loạn, sau đó thì ở lại luôn thôn này. Nhưng tôi nghe nói ông ấy đã lớn tuổi rồi, đi lại cũng khó khăn nên không nhờ ông ấy giúp đỡ!"
Thầy đồng là cách gọi của vùng Tứ Xuyên, cũng là thầy nhưng không thuộc về loại đạo sĩ. Bọn họ chỉ biết một số cách để trừ tà, còn có thể thấy được tà ma.
Có điều tôi khá nghi ngờ ông thầy đồng này. Ba đứa trẻ bị giết chết tàn nhẫn kia chắc chắn là thủ đoạn của người tu đạo, người bình thường hoàn toàn không biết thủ đoạn này.
Xem ra tôi phải đến thăm hỏi thầy đồng này một lần mới được.
Có người giết kẻ điên này, hiển nhiên là muốn ngăn cản, không cho chúng tôi tìm ra chân tướng. Mà người kia rất có thể chính là người đã giết ba đứa trẻ đó. Thế nhưng hắn đi trước chúng tôi một bước, vậy chứng tỏ hắn đã biết được hành tung của chúng tôi.
"Anh Cửu, quan sát hoàn cảnh xung quanh, chắc kẻ kia đã nhảy qua cửa sổ để giết người. Trên cửa sổ còn dính máu, cũng để mở nên chắc hắn cũng chạy ra từ cửa sổ. Anh Cửu, bên ngoài còn có vết máu, hay tôi đuổi theo thử?" Dương lão tam đề nghị.
"Ừ." Tôi gật đầu, nói: "Cũng được, bây giờ chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào. Nhưng anh phải hết sức cẩn thận, cho dù đuổi theo cũng không được xung đột với hắn, lập tức trở về thông báo cho tôi biết!"
"Vâng, anh Cửu yên tâm!" Sau khi đồng ý, Dương lão tam lộn ra cửa sổ, dựa vào giọt máu trên đất đuổi theo kẻ kia.
Đợi Dương lão tam đi rồi, tôi mới kiểm tra xác của kẻ điên này. Xác đã lạnh, kẻ điên này cũng đã lớn tuổi, khoảng chừng năm mươi, mặt mày bẩn thỉu, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Nhưng hai mắt của hắn đã nhắm lại, hơn nữa trên mặt cũng không hề có vẻ đau khổ gì. Nói cách khác, lúc người kia lấy trái tim của hắn, có vẻ hắn không hề cảm thấy đau, trái lại còn qua đời bình thản như một người được chết già!
Tôi lại kiểm tra miệng vết thương trên người hắn, ngoại trừ lỗ máu to ngay chỗ trái tim bị móc ra thì không còn vết thương nào khác! Lúc này tôi đã có thể xác định được rằng cái chết của kẻ điên là do bị người ta móc tim, chứ không phải là chết rồi mới bị người ta móc tim.
"Lý đạo trưởng, cậu xem có phải trong tay kẻ điên này đang cầm thứ gì không?" Tôi còn đang kiểm tra vết thương, nhà thầu bỗng nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, hỏi.
Nhà thầu sợ xác chết, vẫn luôn ở sau tôi. Sau khi phát hiện ra điểm khác thường, anh ta cũng quên mất nỗi sợ, ngồi xổm xuống cạnh tôi mà quan sát, thế nhưng vẫn không dám đụng vào xác chết.
Lúc nhà thầu nhắc nhở, tôi cũng chú ý đến hai tay của kẻ điên. Tay phải duy trì trạng thái nửa nắm rất tự nhiên, nhưng tay trái lại đặt ra sau lưng, hiển nhiên là hắn muốn giấu tay trái của mình đi.
Xác của kẻ điên đã bắt đầu cứng lại. Lúc nãy Dương lão tam lật người hắn lại, tay trái của hắn liền lộ ra. Trước đó tôi không chú ý đến chi tiết này, bây giờ mới phát hiện tay trái của kẻ điên này siết rất chặt, giống như đang cầm thứ gì trong tay vậy!
Tôi tách tay hắn ra nhưng không mở được. Hắn siết rất chặt, hơn nữa xác của hắn đã cứng lại, hoàn toàn không dễ tách. Cuối cùng tôi đành liên tục xoa lấy tay trái của hắn.
Đợi sau khi ấm lên được một chút, tôi mới tách ngón tay cái của hắn ra, sau đó tách từng ngón khác của hắn. Khi đã mở được hết ngón tay của hắn, tôi lập tức nhìn thấy trong lòng bàn tay của hắn là ba cây đinh sắt bị gỉ...

Bình Luận

0 Thảo luận