"Sao cơ?! Kịch này là hát cho người chết xem á?" Hà thiên sư run rẩy một hồi, đưa ánh mắt sợ sệt nhìn tôi, tựa như không tin vở kịch này là để hát cho ma xem.
Tôi bất lực lắc đầu, quở trách: "Ngươi mang tiếng là người tu đạo, vậy mà ngay cả kịch ma cũng không nhìn ra. Quan Công đơn đao dự hội chính là vở tiêu biểu của kịch ma, vở đó là để hát cho ma nghe!"
Vừa nói chuyện, tôi vừa nhanh chóng mở thiên nhãn. Thiên nhãn vừa mở, da gà gai ốc cả người tôi đều đồng loạt nổi hết cả lên. Trên chiếc ghế dài có một hàng cô hồn dã quỷ đang ngồi đó, ít nhất cũng phải mấy chục "người". Già trẻ trai gái, tất cả đều âm trầm ngồi trên băng ghế, vẻ mặt vừa quái dị vừa chăm chú ngồi xem biểu diễn trên sân khấu.
Nhưng một nam một nữ ngồi ở giữa kia lại là người sống. Bọn họ giống như bị ma mê hoặc, không biết đây là kịch ma, giờ đang ngồi trên người hai con ma, đã vậy còn vỗ tay reo hò nồng nhiệt. Nếu như bọn họ biết giờ mình đang ngồi trên người ma chắc sẽ bị dọa sợ phát điên lên mất.
Hát kịch ma, đúng là ở một vài địa phương vẫn còn phong tục này, tháng cô hồn - mười lăm tháng bảy hàng năm sẽ hát cho ma nghe. Nhưng điều tôi không ngờ là hôm nay cũng không phải tháng cô hồn, sao tự dưng lại xuất hiện kịch ma ở giữa rừng núi hoang vu này?
Hơn nữa, tôi lại càng không hiểu, tại sao nơi này lại có nhiều cô hồn dã quỷ đến thế? Rõ ràng chuyện này không bình thường chút nào, trừ phi trước đây nơi này từng chết rất nhiều người. Nếu không không thể có nhiều cô hồn dã quỷ như vậy được!
Người hát kịch ma trên sân khấu bấy giờ đã trông thấy chúng tôi, đặc biệt là người đóng vai Quan Công, y quét mắt nhìn chúng tôi xong lại càng giả bộ không phát hiện ra, vẫn phối hợp với ba con hát còn lại hát tiếp hí khúc.
Tôi còn đang quan sát, Hà thiên sư đã móc ra hai tiêu bản lá cây đào từ trong túi ra. Sau đó bôi nước mắt trâu lên rồi dán lên mí mắt. Chờ đến khi mở mắt ra nhìn thấy đám cô hồn dã quỷ đang nghe kịch, Hà thiên sư cũng bị dọa sợ đến mức há miệng định hét lên. Tôi đã lường trước được hắn sẽ phản ứng như thế, bèn lập tức bịt kín miệng hắn lại, lạnh lùng nói: "Không muốn chuốc phiền phức thì đừng có nói chuyện, nếu không đám cô hồn dã quỷ này mà bám vào ngươi thì ngươi cứ ở đó mà chờ chết, đến lúc đó ta sẽ không ra tay cứu ngươi đâu!"
Hà thiên sư chưa bao giờ gặp phải nhiều cô hồn dã quỷ như thế, bị tôi quát chỉ biết mở to mắt mà gật đầu lia lịa.
Thấy hắn không dám gây ồn ào nữa, tôi mới buông hắn ra, nhỏ giọng nói: "Đám thầy phép hát kịch ma này cũng là người đi lại giữa âm dương, đều là người có tài nghệ! Có người hát cho người sống nghe, cũng có loại như chúng ta hiện giờ đang gặp - chuyên hát kịch ma cho người chết. Coi bộ họ đến đấy hát kịch ma là vì nơi đây có quá nhiều cô hồn dã quỷ. Chúng ta không được gián đoạn họ, cũng không được kinh động đến đám cô hồn dã quỷ này. Đợi vở kịch ma này hát xong, họ sẽ tự tản đi. Chỉ cần không chọc giận họ thì họ cũng sẽ không bám lấy người sống."
Hà thiên sư gật đầu, đợi tôi dứt lời mới nhỏ giọng hỏi: "Thế nhưng đạo huynh này, một nam một nữ ngồi ở giữa là người sống, lại còn ngồi ở trên người ma nữa, cậu không lo hồn ma sẽ quấn lấy họ à?"
"Không đâu!" Tôi lắc đầu, "Những cô hồn dã quỷ này thông thường đều sẽ không hại người, họ chỉ đến đây để nghe kịch ma thôi! Những con hát kịch ma cũng không phải người tầm thường, có bọn họ trấn áp ở đây, cô hồn dã quỷ sẽ không dám làm chuyện xằng bậy. Bây giờ bọn họ bị mê hoặc rồi, nếu như bây giờ gọi sẽ làm kinh động đến phần hồn của họ, chúng ta cứ im lặng xem biến đi!"
"Được." Hà thiên sư gật đầu, sau đó lại tự lẩm bẩm: "Chỗ này rừng núi hoang vu, đôi nam nữ này lại chìm đắm trong kịch ma, đúng là đáng đời. Cúc áo người phụ nữ kia còn chưa cài nữa, nội y cũng rơi ra rồi kia kìa, nhìn phát là biết ngay bọn họ lén lút ra ngoài hẹn hò buổi tối."
Nghe thấy vậy, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn vẫn đang dán mắt lên ngực người phụ nữ kia, khóe miệng thiếu điều muốn chảy nước dãi, trông chẳng khác gì một con dê già.
Nhưng tôi cũng chú ý đến điều mà hắn vừa nói. Đôi nam nữ kia tuổi gần ba mươi, bốn mươi, nam béo phệ, bụng to ục ịch, cả người toàn mỡ là mỡ. Còn nữ thì trẻ hơn một chút, trông khá đầy đặn, quần áo xộc xệch, chỗ ngực lại có bao nhiêu cảnh xuân là phơi ra hết. Nhìn cách ăn mặc của họ, có lẽ là người nông thôn.
Chưa từng ăn thịt lợn cũng phải nhìn thấy lợn chạy. Rõ ràng là bọn họ lén lút lên núi hẹn hò, vô tình bắt gặp gánh hát hát kịch ma nên mới bị dụ đến đây.
Vở kịch ma này không dài lắm, xem được khoảng vài phút thì bốn người hát kịch ma mới đứng thành một hàng, cung kính cúi người chào ba lần về phía bên dưới sân khấu. Đồng thời, màn sân khấu cũng từ từ buông xuống, sau đó thì không thấy họ đâu nữa.
Vở kịch đã hát xong, đám cô hồn dã quỷ ở bên dưới cũng bắt đầu tản ra. Lúc này, đôi nam nữ kia mới tỉnh táo lại. Sau khi tỉnh lại, họ đột nhiên ngồi chồm hỗm xuống đất, không biết là đang nhặt cái gì.
Thấy đám cô hồn dã quỷ kia đi rồi, Hà thiên sư lập tức hô lên: "Cô nam quả nữ, dám đến núi này lén lút hẹn hò. To gan nhỉ, lát nữa tôi sẽ đem mấy người đi diễu phố bêu mặt trước toàn dân!"
Tôi không ngờ Hà thiên sư lại đột nhiên hù dọa bọn họ, nên không kịp ngăn hắn lại. Còn đôi nam nữ kia nghe thấy tiếng hô của Hà thiên sư thì giật bắn cả mình, run lên bần bật. Lúc quay đầu lại nhìn Hà thiên sư, mặt cả hai đều trắng bệch ra như thể bị người ta bắt gian tại trận.
Người phụ nữ phản ứng lại trước tiên, cô ta vội vã chỉnh đốn lại quần áo của mình. Còn người đàn ông cũng vội vàng mặc quần áo vào, không dám phát ra tiếng.
Nhưng nào ngờ, lúc này Hà thiên sư lại bước tới, đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ kia, vuốt ve khuôn mặt cô ta rồi đùa giỡn: "Nếu như cô chịu theo tôi, tôi sẽ không tố giác hai người!"
Tôi không ngờ tên Hà thiên sư này lại vô sỉ, háo sắc đến vậy. Tôi đang định quát hắn, nào ngờ người đàn ông kia lại xin thỏa hiệp: "Tú Cầm, chuyện của hai ta không thể truyền ra ngoài được. Nếu như bị truyền đi khắp bến đò Thái Bình, chúng ta sẽ toi đời mất. Hay là, em đi theo vị đại ca này đi, dù sao cũng chỉ có mình chúng ta biết, không có ai khác nữa. Em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em đâu."
Tôi nghe mà đổ mồ hôi lạnh, Hà thiên sư không biết xấu hổ thì thôi, người đàn ông này còn không biết xấu hổ hơn. Người phụ nữ tên Tú Cầm kia tức thì giận dữ run rẩy, tay chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng: "Đồ khốn nạn, anh có phải là đàn ông không thế? Để bảo vệ danh dự trưởng thôn mà anh dám bảo tôi đi theo người đàn ông khác, mẹ nó sao anh không bán tôi luôn đi? Mẹ kiếp, bà đây mù rồi mới gặp phải tên khốn nạn nhà anh!"
Người phụ nữ này cũng rất hung hăng, mắng cho tên trưởng thôn kia không ngóc đầu lên nổi. Tôi sợ sự tình nghiêm trọng, bèn vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Hà thiên sư không được làm loạn nữa.
Hà thiên sư nhếch miệng cười với tôi ra chừng không để tâm, mà dường như hắn cũng có tính toán sẵn, hắn nói: "Này cô em, đừng cuống, anh đây chỉ đùa một chút thôi. Anh đây có thể giúp hai người giữ bí mật, nhưng hai người phải giúp anh tìm một người, với cả hỏi thăm chuyện ở vùng này nữa!"
Nghe đến đây tôi mới hiểu được ý đồ của hắn. Hắn muốn tên trưởng thôn này giúp tôi tìm bác Diệp, thuận tiện dò hỏi chuyện Huyền Chân quan.
Bến đò Thái Bình này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, nếu như tôi ngang nhiên đi tìm bác Diệp, sợ là sẽ bứt dây động rừng. Nếu bác Diệp phát hiện ra hiện giờ tôi đang đuổi giết ông ta, với bản tính cáo già của mình, nhất định ông ta sẽ trốn đi, đến lúc đó muốn đi tìm còn khó hơn cả lên trời.
Cho nên cách làm này của Hà thiên sư rất hay, có thể bảo trưởng thôn đứng ra đi tìm giúp chúng tôi, như thế chúng tôi cũng không cần phải lộ diện nữa.
Tên trưởng thôn thấy tình hình chuyển biến tốt, bèn vội vàng vỗ ngực đảm bảo: "Đại ca yên tâm, cả cái bến đò Thái Bình này là tôi quen thuộc nhất rồi. Đừng nói là tìm một người, cho dù có lật cả tám tổ ba đời của hắn lên cũng không thành vấn đề. Chỉ cầu xin đại ca đừng nói chuyện này ra ngoài."
"Được!" Hà thiên sư cười gian, gật đầu: "Chỗ này không phải chỗ để nói chuyện, anh sắp xếp cho chúng tôi chỗ nghỉ ngơi trước đi. Chỉ cần anh biết điều, chúng tôi nhất định sẽ giữ lời hứa!"
Trưởng thôn thấy chuyện này được giải quyết rồi, bèn lập tức nhiệt tình bắt chuyện, "Hai vị nếu như không chê thì đến nhà tôi nhé?"
Hà thiên sư đi đường đã đủ mệt, chỉ mong tìm được một chỗ nghỉ ngơi cho thật tốt. Giờ đã có chỗ đặt chân, dại gì mà bỏ lỡ. Thế là chúng tôi chuẩn bị tới bến đò Thái Bình phía dưới núi.
Trước khi rời đi, tôi lại dừng lại, thầm nghĩ gánh hát hát kịch ma lúc trước đã hạ màn, định qua đó chào hỏi bắt chuyện, dù sao cũng đều là thầy phép qua lại với người chết. Gặp nhau chính là duyên phận, có thế nào thì cũng không thể cứ thế mà đi, giả bộ như không nhìn thấy được.
Nhưng nào ngờ, đến khi tôi đi đến xốc màn sân khấu lên, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sợ hãi đến mức há hốc miệng. Bởi vì ngôi miếu đổ nát phía sau sân khấu đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là một bãi tha ma, đâu đâu cũng có mộ hoang và gò đất không có bia!
Còn người của gánh hát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Không đúng, gánh hát này có vấn đề! Lẽ nào ban nãy là sử dụng thuật ma che mắt, mê hoặc hai mắt của chúng ta, nên mới khiến chúng ta nhìn nhầm bãi tha ma thành ngôi miếu đổ?" Không biết Hà Thiên Sư đã xông đến từ bao giờ, lúc hắn nhìn thấy bãi tha ma phía sau màn sân khấu cũng phải thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, "Đậu má, kịch ma này căn bản không phải hát cho cô hồn dã quỷ, mà là hát cho người sống! Gánh hát này dùng thuật ma che mắt không đơn giản nha, đến tu vi của đạo huynh cũng không thể nhìn ra. Chuyện này quỷ quái quá, ngay cả người của gánh hát ma cũng đến, e là cũng nhắm vào Huyền Chân quan rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận