Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 657: Chợ quỷ đấu giá

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Sau khi ông chủ sàn đấu giá chợ quỷ nói quy tắc ở đây, mọi người lần lượt tiến vào sàn đấu giá. Tôi xen lẫn ở giữa đám đông. Tất cả mọi người đều đeo đủ loại mặt nạ âm dương kỳ quái, chẳng thể nhận ra được thân phận của đối phương.
Lúc đầu tôi chỉ muốn dùng mặt nạ âm dương này để che giấu thân phận của mình. Sau đó tôi mới phát hiện ra người, tiến vào sàn đấu giá chợ quỷ đều phải đeo thứ này lên mặt.
Đây cũng là quy tắc của sàn đấu giá chợ quỷ, bởi vì người đến tham dự đấu giá hoặc bán đấu giá đều có tốt và xấu, thân phận nào cũng có.
Đeo mặt nạ âm dương này lên có tác dụng bảo vệ! Dù sao đồ bán đấu giá trong chợ quỷ này chắc chắn không phải bảo bối và pháp khí bình thường.
Ngay cả thế giới bên ngoài cũng đầy chuyện giết người cướp của, đừng nói là chợ quỷ hỗn loạn thế này. Vì vậy đeo mặt nạ âm dương lên mua bán đấu giá để không có ai biết được dáng vẻ thật sự của mình.
Nói cách khác, sau khi rời khỏi chợ quỷ thì sẽ không ai biết bề ngoài của bản thân. Từ đó cũng giảm bớt được kha khá chuyện giết người cướp của!
Mà phong cách xây dựng sàn đấu giá chợ quỷ này cũng rất đặc biệt, mang hình tròn chứ không phải hình vuông như thời cổ. Trông khá giống sân khấu kịch, có điều xây theo phong cách hình trụ.
Từ lúc vào cửa, khoảng hai ba mét sẽ có một dãy ghế xếp từ cao đến thấp, mãi đến gần đài đấu giá.
Trên đài đấu giá phủ một tấm vải lụa đỏ, ở chính giữa là một cái bàn nhỏ hình chữ nhật, trên đó còn đặt một cây búa gỗ, hẳn là dùng để gõ búa quyết định đấu giá.
Ánh sáng trong sàn đấu giá chợ quỷ này rất mờ, trên vách tường ở xung quanh có treo không ít đèn lồng màu đỏ. Những chiếc đèn lồng màu đỏ này phát ra màu đỏ sậm, khiến cả sàn đấu giá chợ quỷ có vẻ quỷ dị và âm u!
Tôi có thể xác định rằng những người đến tham dự đấu giá bên cạnh tôi, có người không phải là người sống mà là quỷ thật! Chỉ là vì bọn họ đeo mặt nạ âm dương, che đậy hơi thở trên người nên mới khó nhận ra được.
Tôi chú ý tới điểm này là vì hai người phía trước tôi không hề có bóng dáng. Nhưng trong chợ quỷ thì người và quỷ chung sống hòa bình, cho dù có người ở xung quanh phát hiện cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Kẽo kẹt!
Sau khi tất cả mọi người đều tiến vào sàn đấu giá chợ quỷ, cánh cửa lớn ở phía sau vang lên tiếng "kẽo kẹt" rồi lập tức đóng lại. Mà sau khi cánh cửa lớn này đóng lại, ánh sáng bên trong lại càng mờ.
Khiến cho người ta có cảm giác tối tăm mơ hồ, sau một quãng thời gian thì trong lòng sẽ có cảm giác ngột ngạt khó có thể diễn tả thành lời.
Ngay vào lúc tôi đang quan sát hoàn cảnh trong chợ quỷ, chẳng biết từ lúc nào ông chủ của chợ quỷ đã đứng giữa sàn đấu giá. Ông ta nhẹ nhàng đè hai tay xuống, ho khan một tiếng rồi cất giọng: "Các vị, giờ Tý một khắc đã đến, buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu! Xin mời mọi người an vị, cũng xin mọi người giữ yên lặng, cùng nhau giữ gìn quy tắc của sàn đấu giá chợ quỷ! Các vị tôn trọng sàn đấu giá, sàn đấu giá tự nhiên sẽ đối xử với các vị như khách quý, cảm ơn đã hợp tác!"
Ông chủ này đeo mặt nạ âm dương như Diêm vương gia. Ông ta làm vậy là muốn để mọi người biết ông ta mới là người cầm lái của sàn đấu giá chợ quỷ. Mà ông ta vừa dứt lời, người xung quanh lập tức đồng loạt ngồi xuống.
Diện tích của sàn đấu giá chợ quỷ này không nhỏ, ít nhất có thể chứa đến một hai trăm người. Ngoại trừ hai hàng sau bàn trống thì phía trước gần như đã ngồi đầy người.
Tôi liếc sơ qua, lần này ít nhất có khoảng tám mươi người đến sàn đấu giá chợ quỷ! Mà người ngồi bên cạnh tôi hẳn là hai người trẻ tuổi.
Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn là kẻ có tiền.
"Búa gỗ gõ một cái, buổi bán đấu giá bắt đầu! Giờ Tý bắt đầu, giờ Mão kết thúc!" Lúc này ông chủ kia lại mở miệng: "Các vị, chúng ta bắt đầu đấu giá bảo vật thứ nhất!"
Ông ta vừa thốt ra lời này, người bên trong lập tức yên tĩnh lại, không ai lên tiếng nói chuyện. Ánh mắt của mọi người đều dồn về lỗ thông gió phía sau đài đấu giá. Đợi khoảng mấy giây, tôi mới thấy một nhân viên trẻ tuổi bưng một hộp kiếm bằng gỗ bước ra.
Hộp kiếm bằng gỗ kia mang màu đen, không biết đã tồn tại bao năm mà hộp kiếm đó bị ma sát vô cùng nhẵn bóng. Dưới ánh sáng của đèn lồng màu đỏ, nó loáng thoáng còn phát ra ánh sáng phản chiếu nhè nhẹ.
Sau khi đặt hộp kiếm bằng gỗ lên trên đài đấu giá, nhân viên trẻ tuổi cung kính lùi ra sau ông chủ. Cũng may ông chủ này không phải là người bán đấu giá dông dài, không dùng một đoạn dài để giới thiệu bảo bối này mà là một người rất dứt khoát.
Chỉ thấy ông ta từ từ mở hộp kiếm ra. Đợi hộp kiếm vừa được mở ra, tôi thấy bên trong có một thanh kiếm cổ đồng xanh. Thanh kiếm cổ đồng xanh này đã tồn tại khá lâu, trên thân kiếm toàn là màu xanh rỉ đồng, giống như chỉ là một món bảo vật bình thường.
"Đây là kiếm Thiên Tàn, do hai vợ chồng Can Tương, Mạc Tà tự tay chế tạo! Tuy rằng thanh kiếm này không phải vật báu hiếm thấy nhưng lại có từ xa xưa, còn được làm ra từ danh nhân, có giá trị sưu tầm rất lớn! Kiếm Thiên Tàn này do Mô Kim Hiệu Úy tìm ra được trong mộ, lần đầu xuất hiện, nguồn rất sạch sẽ! Giá khởi đầu là một trăm nghìn! Mỗi lần tăng giá phải trên mười nghìn!"
Ông chủ vừa dứt lời, tôi thấy phía trước có người giơ tay: "Một trăm nghìn, tôi muốn!"
Mà người này mới vừa giơ tay ra giá, xung quanh lập tức có người giơ tay đấu giá: "Một trăm hai mươi nghìn!"
"Một trăm ba mươi nghìn..."
"Một trăm năm mươi nghìn..."
"Một trăm tám mươi nghìn..."
"Hai trăm nghìn..."
Lúc bọn họ sôi nổi ra giá, tôi chỉ ôm tâm thái xem trò vui. Đừng nói là cho tôi cầm một trăm nghìn đi đấu giá, trên người tôi đến một nghìn cũng chẳng có. Đương nhiên tôi cũng không biết những thứ này đáng giá thế nào.
Có điều tôi lại cảm thấy chợ quỷ này khá thú vị. Giống như thanh kiếm cổ đồng xanh này vậy, chắc chắn sẽ là tài sản thuộc về quốc gia. Nếu bán trên dương gian thì là tội buôn bán bảo vật quốc gia, đến lúc đó thế nào cũng phải ngồi tù.
Thế nhưng chợ quỷ này lại có thể cho bọn họ cung cấp nơi giao dịch. Cho dù người sống có lợi hại đến mấy thì trước sau vẫn không khống chế được chợ quỷ.
Đấu giá rất náo nhiệt. Gõ rồi lại gõ, cảm giác bọn họ như đang giận dỗi nhau, ai cũng không muốn chịu thua. Đến lúc cuối cùng, giá sau cùng lại cao hơn cả triệu.
Hơn nữa sau khi đấu giá thành công, tức khắc sẽ có nhân viên dẫn người này đến căn phòng phía sau đài đấu giá.
Sàn đấu giá chợ quỷ này còn lâu lắm mới tan cuộc. Trong lúc này sẽ không cho những người khác rời đi. Dù sao tôi cũng không vội, vừa nhìn bọn họ đấu giá vừa chờ đấu giá đến món hàng quỷ xuất hiện.
Món đồ thứ hai được bán đấu giá là một thanh kiếm Lôi Kích Tảo Mộc! Tuy rằng đã trải qua hai ba trăm năm nhưng thanh kiếm này vẫn chưa hề mục nát!
Có lẽ vẫn luôn được truyền tay nên thanh kiếm Lôi Kích Tảo Mộc này càng nhẵn bóng trơn loáng hơn. Không chỉ như vậy, pháp lực của thanh kiếm Lôi Kích Tảo Mộc này càng không thể khinh thường.
Nó chẳng những có thể tăng cường pháp lực của người thi pháp, khi bày đàn tế và bày trận càng có thể đạt đến hiệu quả làm ít công to. Đối với người tu đạo có đạo hạnh bình thường mà nói, thanh kiếm Lôi Kích Tảo Mộc này chắc chắn là pháp khí tốt nhất để mọi việc được như ý.
Đúng như dự đoán, thanh kiếm Lôi Kích Tảo Mộc này vừa được đấu giá thì có rất nhiều người ra giá, bọn họ đều muốn mang thứ này đi.
Tuy rằng thanh kiếm Lôi Kích Tảo Mộc này chỉ được làm bằng gỗ cây táo bình thường, nhưng thứ này dễ gặp chứ khó cầu, càng coi trọng cơ duyên. Cho dù dùng thuật ngũ lôi triệu hoán thiên lôi cũng không đạt được hiệu quả của sét tự nhiên. Vì vậy thứ này cũng không rẻ.
Đến lúc cuối cùng, thanh kiếm này lại được đấu giá đến ba trăm nghìn.
Chắc chắn người đến sàn đấu giá chợ quỷ đều là người có của cải. Hơn nữa người tu đạo chỉ cần có vài thủ đoạn thì tuyệt đối sẽ không thiếu tiền.
Sau khi liên tục đấu giá hai món bảo bối, bầu không khí trong sàn đấu giá cũng tăng cao.
"Mấy thứ này đều chỉ để tạo không khí thôi, tiếp đó mới có trò hay để xem!" Mà đúng lúc này, người trẻ tuổi này ngồi bên cạnh tôi đột nhiên lầm bầm lầu bầu mấy câu.
Lời này của anh ta vô hình trung đã gợi nên sự hiếu kỳ của tôi. Tôi đang định dò xét anh ta, nào ngờ bạn của anh ta cũng cười nói: "Tôi đến chợ quỷ với cậu là vì muốn xem hai tên đại gia chân chính kia! Thế nhưng đã bán hai món bảo vật rồi mà bọn họ vẫn chưa đứng ra. Mẹ nó, cậu không chơi tôi chứ? Cậu phải biết để mua giấy thông hành chợ quỷ thì tôi đã bỏ ra không ít tiền đâu đấy!"
"Đừng gấp, đừng gấp!" Người lên tiếng đầu tiên khẽ lắc đầu, cười nói: "Bọn họ không có hứng thú với mấy thứ này. Bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với linh hồn và những tà vật khác thôi! Yên tâm đi, đây chỉ là món khai vị của sàn đấu giá chợ quỷ mà thôi, trò hay thật sự vẫn còn ở sau! Nếu tôi đã dẫn cậu đến thì sẽ không để cậu thất vọng đâu!"
"Hy vọng là vậy, nếu không thì cậu phải đền tiền cho tôi đấy."
Từ cuộc nói chuyện của hai người này, có thể nhìn ra được bọn họ là bạn bè. Mà một người lần đầu tiên tới sàn đấu giá chợ quỷ này là vì trò hay qua lời của bạn mình.
Có điều tôi không ngờ là có hai người đang đấu giá. Hơn nữa cái bọn họ đấu giá là linh hồn được buôn bán, cũng là thứ đấu giá mà tôi đang chờ đợi.
Thế nhưng lẽ nào thật sự có người sẽ đấu giá linh hồn sao?
Sau khi nghỉ ngơi một lát, ông chủ lại bắt đầu đấu giá món bảo vật thứ ba! Bảo vật kia vừa được mang lên thì tôi lập tức nhận ra được, đó chính là viên đan dược tốt nhất mà tôi cho người lái xe tang!
Lúc này trong lòng tôi cũng hiếu kì rốt cuộc viên đan dược này đáng giá bao nhiêu tiền, bởi vì trên người tôi vẫn còn có vài viên.
"Bảo bối được đấu giá thứ ba là Hoàn Dương đan! Nếu tôi không nhìn lầm thì thứ này là do phái Luyện Đan làm ra. Mùi thuốc nồng đậm, giữ trong tay thì bắt đầu lạnh lẽo, có công hiệu cải tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ! Nếu là người tu đạo ăn thì tu vi cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Đây tuyệt đối là đan dược hàng đầu trong các đan dược! Giá khởi đầu là năm trăm nghìn!"

Bình Luận

0 Thảo luận