Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 390: Bỗng nhiên hiểu thấu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Lần này quay về thôn Ma Câu, chính là hy vọng cuối cùng của tôi. Chỉ khi giết chết được tôn chủ Linh tộc, tôi mới có thể cứu được người dân trong thôn Ma Câu và cả ông nội tôi.
Vốn dĩ, với thực lực hiện giờ của tôi, chắc chắn không có cách nào đánh bại được tôn chủ Linh tộc. Cho dù chỉ là bốn hộ pháp của Linh tộc, tôi cũng không tài nào đánh lại nổi. Cho nên, thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, tôi phải nghĩ ra cách đánh thông suốt đan điền cuối cùng.
Tôi lại tiếp tục thăm dò ký ức bên trong hồn thức của tổ sư gia. Xem một hồi, tôi đã thấy được phương pháp để tu luyện chân khí Huyền Chân.
Tôi vui mừng không thôi, lập tức tu luyện theo phương pháp được ghi lại đó. Linh khí nơi vùng núi non này vô cùng dày đặc. Tôi hít sâu một hơi, ngay sau đó thì nín thở.
Đợi cho luồng linh khí vừa hít vào chạy tới lồng ngực, chân khí trong hạ đan điền và trung đan điền của tôi chỉ chớp mắt đã nhận ra sự bất thường, theo bản năng xông ra. Hạ đan điền của tôi đã chứa đầy chân khí, do đó tôi mới đánh thông được trung đan điền. Còn trung đan điền mới chỉ chứa đầy được chưa tới một phần ba, muốn thông được thượng đan điền, biện pháp duy nhất chính là hấp thu khí trong trời đất để chứa đầy trung đan điền, từ đó có được cơ hội đánh thông lên thượng đan điền. Năm đó, sư phụ Tiêu Dao Tử cũng chỉ dạy cho tôi phương pháp tu luyện nhập môn đơn giản.
Dù sao sư phụ cũng không phải người của phái Huyền Chân, bởi vậy sẽ không biết được phương pháp luyện khí chân chính. Bây giờ trong hồn thức của tổ sư gia có lưu giữ phương pháp, giúp tôi biết được cách tu luyện thực sự. Vấn đề đã làm khó tôi gần mười năm, cuối cùng cũng đã được hóa giải.
Tôi không được phép suy nghĩ nữa, nếu không sẽ bị phân tâm. Chờ khi tôi muốn khống chế chân khí Huyền Chân trong cơ thể cắn nuốt linh khí vừa hít vào thì nào ngờ, chỉ chậm có mấy giây mà luồng linh khí tôi vừa hít vào đã biến mất.
Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, con người hít không khí vào trong người sẽ nhanh chóng bị cơ thể hấp thu. Nếu như tôi muốn chuyển biến linh khí đó thành chân khí Huyền Chân thì bắt buộc phải tiến hành thật nhanh.
Hiện giờ tôi chỉ vừa bắt đầu công cuộc tu luyện khí thực sự, hoàn toàn chỉ như một người mù lần sờ từng tảng đá để qua sông. Tôi chỉ có thể tiến hành từng bước, không thể vội vàng.
Sau lần thử đầu tiên thất bại, tôi bắt đầu thử một lần nữa. Tôi lại hít sâu một hơi, chờ khi linh khí chui vào trong lồng ngực, tôi lập tức khống chế chân khí Huyền Chân xông ra cắn nuốt.
Lần này tôi làm rất nhanh, chờ chân khí Huyền Chân cắn nuốt xong linh khí là tôi lại khống chế cho chân khí Huyền Chân chạy một vòng khắp cơ thể. Chỉ khi di chuyển qua các huyệt vị trong người đủ một lượt, linh khí đó mới có thể chuyển hóa hoàn toàn thành chân khí Huyền Chân cũng như cất chứa ở trong đan điền.
Nhưng tôi không ngờ, linh khí này lại biến mất nhanh đến vậy. Chúng còn không vận chuyển được qua hết các huyệt vị trong cơ thể tôi thì đã biến mất. Lần thứ hai, vẫn thất bại.
"Không được vội vàng, nhất định phải để cho tâm trí tĩnh lặng. Nếu như có thể học được một cách đơn giản đến vậy đã chẳng phải là phương pháp luyện khí của phái Huyền Chân." Tôi cố gắng tự nhủ với bản thân. Sau khi điều chỉnh hơi thở, tôi không tiếp tục tu luyện thử mà là phân tích nguyên do của hai lần thất bại.
Hô hấp chính là yếu tố cốt lõi trong sinh tồn của con người. Nếu không còn thở được, con người cũng chẳng khác gì đã chết. Dựa theo lý luận của Đạo môn đó là, con người hấp thu khí vào trong cơ thể, dưỡng khí đó sẽ tiến hành sự trao đổi về chất với cơ thể của chúng ta, khi dưỡng khí biến thành một loại khí khác rồi thì sẽ được đưa ra khỏi cơ thể.
Quá trình này cũng chính là việc hít và thở, duy trì năng lượng sinh tồn cho người sống. Mà vừa rồi, trong khí mà tôi hấp thu vào cơ thể, ngoài dưỡng khí cùng những loại khí thể khác ra, còn có cả một tia linh khí của trời đất.
Cái tôi cần chính là tia linh khí trời đất đó. Song linh khí đấy biến mất rất nhanh, bị cơ thể của chính tôi hấp thu cũng như chuyển hóa. Cho nên, nếu như tôi muốn chuyển hóa tia linh khí đó thành chân khí Huyền Chân thì phải ngăn cản khí đó tiến hành sự trao đổi với thân thể.
Nói cách khác, sau khi tôi hít khí vào trong người, tôi bắt buộc phải khống chế được cơ thể của chính mình không tiến hành sự trao đổi.
Phân tích rõ ràng được điều này rồi, tôi lại bắt đầu tu luyện thử lần thứ ba. Sau khi lại hít sâu vào một hơi, tôi lập tức tách chân khí Huyền Chân trong cơ thể thành hai, một để ngăn chặn bản năng của cơ thể, khiến cơ thể rơi vào trạng thái nghỉ ngơi.
Còn một phần khác tiến hành cắn nuốt thật nhanh luồng khí mà tôi vừa hít vào trong người. Khí này bị chân khí Huyền Chân của tôi cắn nuốt, tức thì bắt đầu tán loạn. Tôi điều khiển chân khí Huyền Chân, cố gắng dẫn dắt luồng khí này đi vào trong trung đan điền của tôi.
Tôi cũng không ngờ lần này đã thành công. Luồng khí kia vừa vào trung đan điền liền lắng đọng lại. Lượng chân khí Huyền Chân cố định trong đan điền cũng có tăng thêm một ít.
Bây giờ, nếu tôi muốn chứa đầy trung đan điền để đột phá thượng đan điền thì chỉ cần chuyển hóa linh khí ở chung thành chân khí Huyền Chân là được. Song, với đà hấp thu thế này, sợ rằng một năm rưỡi nữa tôi cũng không thể đổ đầy được trung đan điền.
Tôi cảm nhận được linh khí ở xung quanh rất dày đặc, nhưng lượng mà tôi có thể hấp thu được lại cực kỳ ít ỏi. Nếu như là mười năm trước, vậy tôi chắc chắn có thừa thời gian để tu luyện. Mà hiện tại, tôi chỉ còn chưa tới một năm, tôi không thể nào kéo dài thời gian được.
Dùng phương pháp này để tu luyện là không được. Tôi lại bắt đầu tìm cách. Tôi thu hồi chân khí Huyền Chân vừa dùng để khống chế cơ thể. Ngay khi tôi mở miệng thở hắt ra, phần khí không bị tôi hấp thu cũng hóa thành trọc khí, bị tôi tống ra ngoài.
"Nếu như tôi có thể ngưng tụ linh khí xung quanh lại, hấp thu một lượt vào trong cơ thể, như vậy chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng, làm cách nào mới có thể tách linh khí khỏi những loại khí thể khác đây?"
Tôi chưa thể nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề này. Tôi bèn thăm dò tiếp trong ký ức từ hồn thức của tổ sư gia, tuy nhiên các ký ức tiếp sau đều là về một vài chú pháp, không có cái nào liên quan tới vấn đề của tôi.
Xem ra tôi không thể tiếp tục dựa vào ký ức trong hồn thức của tổ sư gia nữa, mà cần phải tự thân vận động.
Tôi bỗng nhớ tới câu chuyện về tổ sư gia mà đại sư Huyền Khổ đã kể cho tôi nghe.
Tổ sư gia vốn là một tú tài, sau khi liên tục thi rớt mới vào đạo quan tu luyện. Nói cách khác, tổ sư gia cũng là rất muộn mới tu luyện. Nhưng đại sư Huyền Khổ có nói, tổ sư gia vô cùng có thiên phú. Chỉ tu luyện ba năm mà tổ sư gia đã vượt qua cả sư phụ của mình, sau đó còn sáng chế ra biện pháp luyện khí độc môn này.
Tôi cũng là người tu đạo, cũng biết rằng tu đạo là không có lối tắt, cũng không phải chỉ tu luyện một lần là xong. Năm đó, chắc hẳn tổ sư gia đã nghĩ ra phương pháp khác, kết hợp với thiên phú khủng bố của người, mới khiến người tu luyện được tu vi nghịch thiên.
Mà biện pháp này, rốt cuộc là gì?
Tôi không biết bản thân đã suy tư mất bao lâu, song cuối cùng tôi vẫn không nghĩ ra được gì, trong lòng còn vô cớ nổi giận. Tâm lý bình tĩnh cũng dần trở nên bực bội.
Ý thức được vấn đề này, tôi lập tức tự nhắc mình: "Lý Sơ Cửu, mày tuyệt đối không được xao động. Nước còn có thể xuyên đá, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp. Tâm không tĩnh thì sao có thể nghĩ ra được cách? Tĩnh... tĩnh lại!"
Khả năng kiềm chế của tôi rất mạnh mẽ, trong lòng cũng không ngừng nhắc nhở bản thân, song tôi vẫn không thể nào khiến tâm trí mình bình tĩnh lại. Không còn cách nào khác, tôi đành niệm chú tĩnh tậm, đến lúc này, nội tâm tôi mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Sau đó, tôi tiếp tục suy tính biện pháp. Linh khí trời trời ẩn dấu ngay trong khí ở xung quanh. Phải làm thế nào mới có thể chỉ hấp thu linh khí từ trong hỗn hợp khí đó, đây chính là vấn đề lớn nhất của tôi hiện giờ.
Khí là thứ vô hình vô sắc, phải làm thế nào mới có thể nhận biết được linh khí trong khí trời đất? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy khó khăn không thôi. Tôi còn tưởng rằng biết được phương pháp tu luyện chính thống rồi thì bản thân có thể gia tăng chân khí Huyền Chân trong người nhanh chóng.
Tuy nhiên, chuyện này trông có vẻ đơn giản, thực tế thì lại khó như lên trời. Tôi không thể nào nghĩ ra nổi, rốt cuộc tổ sư gia đã tu luyện như thế nào để có được lượng chân khí Huyền Chân tích lũy nghịch thiên đến thế?
"Chờ đã, chân khí Huyền Chân?" Khi trong đầu nghĩ tới cái từ này, tôi bỗng nảy ra một suy đoán bạo dạn. Linh khí trời đất vô hình vô sắc, có thể cảm nhận những không có cách nào phân tách.
Mà chân khí Huyền Chân cũng là khí của chính tôi, tôi có thể khống chế nó, dùng nó để phân tách linh khí trời đất từ khí ở xung quanh. Khí với khí chắc chắn có thể hòa hợp, cũng rất mẫn cảm với sự tồn tại của nhau. Chỉ cần tôi phóng chân khí Huyền Chân trong cơ thể ra ngoài thì có thể tìm ra linh khí ẩn giấu trong khí ở xung quanh.
Kể từ đó, tôi có thể hấp thu một mình linh khí. Và như vậy, hiệu quả tu luyện cũng tăng lên rất nhiều.
"Móa nó, sao lúc nãy mình lại không nghĩ tới cách này nhỉ? Đúng là ngu quá đi. Ha ha ha..." Nghĩ được ra cách này, tôi kích động tới nỗi chửi thề. Tôi vỗ mạnh vào đầu mình một cái, bỗng dưng ngộ ra.
Đây chính là lối tư duy ngược chiều. Ban đầu dòng suy nghĩ của chúng tôi đối với việc tu luyện khí là, hấp thu linh khí, chuyển hóa thành chân khí Huyền Chân. Nhưng giờ tôi đã suy nghĩ theo hướng ngược lại, sử dụng chân khí Huyền Chân để đi tìm linh khí trời đất.

Bình Luận

0 Thảo luận