Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 643: Bị bán đứng

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Bên cạnh có kẻ gian?
Lúc biết được dụng ý thực sự của Vương Lỗi khi để lại bài thơ này, trong lòng tôi là sóng gió ngập trời, mãi vẫn không thể bình phục! Không chỉ là tôi, ngay cả ba người Tử Long cũng mang vẻ mặt khiếp sợ!
Vương Lỗi dùng cách này để nhắc nhở chúng tôi, chắc chắn là muốn nói cho chúng tôi biết bên cạnh mình có kẻ gian, cũng chính là kẻ phản bội!
Lúc này Tử Long cũng đang cảnh giác nhìn A Cẩu và Dương lão thất. Anh ấy tiếp xúc chưa lâu với hai người này, không hoàn toàn tin tưởng bọn họ. Tử Long hoài nghi bọn họ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thế nhưng Dương lão thất và A Cẩu lại hoảng sợ, nhìn tôi mà không ngừng lắc đầu, nói: "Anh Cửu, tôi tuyệt đối không phải nội gián, tôi có thể dùng mạng mình để cam đoan!"
A Cẩu bình tĩnh hơn Dương lão thất nhiều. Anh ta không mở miệng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, chẳng hề né tránh. Mà Dương lão thất càng nói lại càng hoảng, đã bắt đầu nói năng lộn xộn: "Anh Cửu, cậu phải tin tôi, Dương lão thất tôi là ai? Cậu tuyệt đối đừng nghi ngờ tôi..."
Lúc này A Cẩu đã tỏ rõ thái độ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh. Anh ta nói: "Anh Cửu, tôi chỉ nói một câu. Mạng của tôi và Đông Tử được cậu cho!"
"Hai anh cuống lên làm gì? Đừng tự làm mình rối loạn!" Tôi nhỏ giọng trách cứ bọn họ. Sau khi tôi trừng mắt nhìn Dương lão thất, sự hoang mang trên mặt anh ta mới biến mất không ít.
Trong lòng tôi có suy xét và tính toán của riêng mình. Cho dù Vương Lỗi dùng phương thức như thế để nói cho chúng tôi biết bên cạnh tôi có kẻ phản bội, nhưng xưa nay tôi chưa từng hoài nghi A Cẩu và Lão Thất, tôi tin tưởng bọn họ. Vì tôi, bọn họ có thể không cần mạng của mình!
Nếu chỉ vì điều này mà tôi hoài nghi bọn họ, vậy tôi chẳng khác gì lão tổ nhà họ Diệp thứ hai cả.
Tôi nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Lão Thất, A Cẩu, chúng ta đã từng cùng sống chết với nhau, có thể nói là bạn sinh tử! Xưa nay tôi chưa từng hoài nghi hai anh, đừng suy nghĩ nhiều! Chắc chắn chuyện này không hề đơn giản như vậy đâu, nhất định đã xảy ra vấn đề ở khâu nào đó rồi!"
Tôi vừa nói vậy, Dương lão thất mới thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Ngay cả A Cẩu bình tĩnh lão luyện thì trên mặt cũng bớt đi vẻ nghiêm nghị.
Mà lúc này Tử Long lại nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết, nghiêm túc hỏi: "Sơ Cửu, A Cẩu và Lão Thất đáng để em tin không?"
Tôi không rõ ý của Tử Long, cũng không ngờ vực mà gật đầu đầy khẳng định, đáp: "Em dùng mạng mình tin tưởng bọn họ, tuyệt đối không phải là bọn họ!"
Lời này của Tử Long khiến A Cẩu và Dương lão thất hết hồn, hai người như đang khống chế hơi thở, chẳng dám thở mạnh. Nghe được câu trả lời của tôi, cuối cùng hai người mới coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay vào lúc tôi định hỏi lời này của Tử Long có ý gì, Tử Long bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Nếu Sơ Cửu tin tưởng hai cậu, vậy chắc chắn không phải là hai cậu rồi! Tuy rằng ngày thường không đứng đắn, nhưng Lỗi gia sẽ không lấy việc này ra đùa giỡn! Nói cách khác, nội gián bên cạnh em không phải là A Cẩu và Lão Thất, mà là một người khác!"
Tử Long vừa nói tới đây, tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước. Trước đó khi bà ba Hoàng tấn công phái Luyện Đan thì có người trong phái Luyện Đan đã thầm để lộ tin tức của Tử Long, lúc này mới dẫn đám người bà ba Hoàng đến thôn quỷ luyện chế tụ âm đan.
Chúng tôi vẫn chưa điều tra được kẻ phản bội đó là ai, nhưng hôm nay Vương Lỗi cũng nhắc tới chuyện này. Có khi nào kẻ phản bội đó ở ngay trong phái Luyện Đan hay không? Nếu đúng là như vậy thì chắc chắn hành tung của chúng tôi đã bại lộ!
Tôi mới vừa nghĩ đến đây, Tử Long đã hô to: "Đi, mau!"
Tử Long cũng nghĩ đến điều này. Thế nhưng không ngờ rằng ngay vào lúc anh ấy vừa hô lên, cửa nhà gỗ nhỏ của bà ba Hoàng đột nhiên mở bật ra!
Cánh cửa gỗ kia vừa mở ra, tôi liền thấy bà ba Hoàng ôm một con Hoàng Bì Tử bước ra! Trông dáng dấp của bà ta thì chẳng có vẻ gì là bị bệnh. Mà ở phía sau bà ta còn có khoảng mười người đang đứng!
Nhìn nhịp đi và hơi thở của bọn họ là biết, những người này đều là cao thủ!
"Lý Sơ Cửu, Triệu Tử Long. Ta chờ các người đã lâu, cuối cùng các người cũng đến rồi! Ha ha..." Bà ba Hoàng mở miệng trước, trong giọng nói kia đầy vẻ đắc ý.
Chết tiệt! Chúng tôi đã trúng kế! Đây là phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó!
Nếu bà ba Hoàng hô lên tên tôi thì chắc chắn là đã có người thầm mật báo cho bà ta. Nếu không bà ta chẳng thể biết được là tôi. Dù sao thì những người biết tôi còn sống rất ít, hoàn toàn có thể đếm được.
"Ố... Ố..."
Gần như cùng lúc đó, bà ba Hoàng vừa dứt lời thì phía sau và xung quanh chúng tôi lập tức vang lên tiếng la "ố ố". Tôi còn chưa quay đầu nhìn lại, cả Thần Tiên Trai đã sáng bừng.
Trong nháy mắt, nhà ở xung quanh đều sáng đèn. Đến lúc tôi quay đầu lại đã thấy trên con đường nhỏ phía sau đứng đầy người. Không chỉ ở trên đường nhỏ, ngay cả trên nóc nhà gỗ cũng có không ít người đang đứng.
Tất cả đều cầm vũ khí trong tay, vừa vung vũ khí vừa kích động la to với chúng tôi. Cảm giác giống như bọn họ muốn bắt ba ba trong rọ, đóng cửa đánh giặc vậy.
Hướng mắt ra xa, ngoại trừ vô số đầu người thì chính là vũ khí sáng loáng.
Lần này, sợ là có chắp cánh cũng khó bay!
Việc đã đến nước này thì không còn đường lui nữa, chỉ có thể giết ra một con đường máu! Những người này đều là người của thế lực hàng đầu Đạo môn Đông Bắc, muốn chỉ huy bọn họ thì nhất định phải chứng minh bằng thực lực.
Điều khiến tôi vui mừng là trên mặt A Cẩu và Dương lão thất không hề có vẻ sợ sệt. Trái lại, thứ xuất hiện trên mặt bọn họ là vẻ không sợ và khí phách!
"Giết Lý Sơ Cửu, chém Triệu Tử Long! Giết Lý Sơ Cửu, chém Triệu Tử Long!"
Mà sau đó, những người xung quanh cũng bắt đầu hò hét. Tiếng la đó vang vọng khắp trời, khí thế hừng hực giống như mười vạn đại quân đuổi đến.
Tôi cắn răng, nắm chặt kiếm Long Uyên trong tay, lạnh lùng nhìn về phía bà ba Hoàng rồi nói: "Bà già, trước khi ra tay thì tôi chỉ có một thắc mắc. Sao bà biết tôi chưa chết?"
"Ha ha..." Bà ba Hoàng đắc ý cười to, trả lời: "Nói thật thì chiêu này của cậu rất đáng sợ. Nếu không phải có người sớm báo cho chúng tôi biết, chỉ sợ bây giờ tôi đã đầu lìa khỏi cổ! Không ai ngờ được rằng lúc ở núi Miêu Vương mà cậu vẫn còn sống được. Cậu lừa người của bộ phận Đặc Biệt, cũng lừa người của nhà họ Diệp, thậm chí lừa luôn cả người của Đạo môn. Nhưng chung quy ông trời vẫn đứng về phía chúng tôi. Không sai, có người đã báo tin của mấy người cho tôi biết. Tôi cố tình tuôn ra tin tức mình bị bệnh nặng, giải tán người mà tôi đã triệu tập trước đó là để che mắt mấy người, để mấy người tự rơi vào bẫy!"
Hiện giờ tôi chỉ có một suy nghĩ trong lòng, dù không thể giết ra khỏi đây thì cũng phải biết rốt cuộc kẻ phản bội này là ai!
Tôi thầm siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận trong lòng mà nói: "Trận chiến trước mắt, chắc chắn không phải là bà chết thì là tôi mất! Nhưng trước đó tôi chỉ muốn biết một chuyện, rốt cuộc là ai đã bán đứng chúng tôi?"
Bà ba Hoàng vuốt ve Hoàng Bì Tử trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý. Bà ta đáp: "Thấy mấy người đáng thương nên tôi sẽ nói cho cậu biết, để cậu chết được nhắm mắt! Người bán đứng mấy người chính là người của phái Luyện Đan. Tuy rằng tôi không biết thân phận của cô ta, nhưng chắc hẳn thân phận của cô ta trong phái Luyện Đan không thấp. Nếu không thì tuyệt đối sẽ không biết được nhiều bí mật như vậy!"
"Được rồi, bà già, đừng nói nữa!" Nhưng nào ngờ, lúc này Tử Long đột nhiên gào lên, lạnh lùng nói: "Hôm nay tuy rằng chúng tôi lọt vào trong tay bà, nhưng bà muốn giết chúng tôi cũng không phải là chuyện dễ! Muốn lấy đầu trên cổ hai huynh đệ chúng tôi, để xem bà có bản lĩnh này hay không!"
"Ha ha..." Nghe được lời uy hiếp của Tử Long, bà ba Hoàng bắt đầu cười lớn, nói: "Triệu Tử Long, Lý Sơ Cửu. Tuy rằng mấy cậu lợi hại nhưng lẽ nào mấy cậu chưa từng nghĩ đến một chuyện? Nếu tôi dám dụ mấy cậu đến đây thì chẳng lẽ lại không nghĩ xong cách để đối phó mấy cậu hay sao? Nếu mấy cậu không tin thì cứ thử xem bản thân còn có thể sử dụng đạo thuật để giết người không?"
Lời kia của bà ba Hoàng vừa thốt ra, thân thể tôi đã động mạnh, muốn trút chân khí Huyền Chân trong cơ thể ra ngoài. Nhưng nào ngờ, chân khí Huyền Chân của tôi như đã bị một sức mạnh to lớn nào đó áp chế, chẳng thể trút ra được.
Tôi liên tục thử nghiệm mấy lần, cuối cùng đều thất bại.
Hơi thở của Tử Long cũng bị áp chế. Anh ấy nhíu mày, nhìn thấy trời càng tối xuống thì sắc mặt rất khó coi.
Nhận ra được sự thay đổi của chúng tôi, bà ba Hoàng cười đắc ý nói: "Nói thật cho mấy người biết, phía sau tôi có mười mấy phù thủy bày đại trận Chư Thần! Đừng nói là mấy người, cho dù người có lợi hại hơn đến đây thì hơi thở trong người cũng sẽ bị áp chế! Những phù thủy này đều là cao thủ năm đó của Tát Mãn giáo. Tuy rằng không biết dùng phép thuật có tính chất công kích, nhưng bọn họ lại đủ khả năng để áp chế mấy người! Tôi không tin mấy người có thể dùng tay không mà giết sạch một hai trăm người xung quanh đây. Hôm nay chính là ngày chết của Triệu Tử Long và Lý Sơ Cửu!"
Hơi thở và đạo hạnh của chúng tôi bị áp chế, không thể sử dụng được phép thuật có tính chất công kích quy mô lớn! Không chỉ như vậy, cho dù là tốc độ hay có sức mạnh của chúng tôi cũng chỉ có thể duy trì trạng thái bình thường.
Muốn giết ra một đường máu từ một hai trăm người này, nói thì dễ nhưng làm mới khó? Bà ba Hoàng đã sớm bày ra một cái bẫy, sao lại để cho chúng tôi sống sót rời khỏi đây được?
"Sơ Cửu, bọn anh sẽ giữ những người xung quanh cho em, em nhất định phải giết chết bà ba Hoàng. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết bà ba Hoàng thì mọi người mới có cơ hội sống sót rời khỏi đây!" Lúc này, Tử Long bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu bên tai tôi.
Hiển nhiên ý của Tử Long là anh ấy không cần sống sót rời khỏi đây. Hoặc phải nói là anh ấy không có trái tim, người bình thường không thể giết chết anh ấy một cách dễ dàng.
Hiện tại cũng không còn cách nào khác. Tôi khẽ gật đầu, đáp một tiếng được.
Tiếp đó, Tử Long mới hô to: "Giết!"

Bình Luận

0 Thảo luận