Người lái xe đưa chúng tôi đi là chú ruột của Nhị Nha, anh ta rất tôn trọng tôi, trên đường đi luôn tỏ ra nhiệt tình, lịch sự.
Tôi để Hà Thiên Sư ngồi ở vị trí ghế phụ, nhưng vẫn không yên tâm về hắn nên đã dùng dây trói hai tay hắn lại. Những kẻ như hắn rất xảo trá, tôi phải chú ý. Nếu không đến lúc bị hắn chơi lại thì chắc chắn người hối hận sẽ là tôi.
Tôi ngồi phía sau, có thể theo dõi nhất cử nhất động của hắn, cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Trên đường đi không bị trì hoãn, sau khi tới huyện, chúng tôi đã đi luôn vào đường cao tốc An Huy.
Tôi nhìn khoảng cách, chặng đường không hề ngắn, phải đi xuyên qua Hồ Nam và cả Hồ Bắc mới có thể vào được địa giới An Huy. Giờ không còn sớm nữa nên tôi đã ngủ một lát ở trên xe.
Hà Thiên Sư cũng dựa vào ghế, không nói gì, có lẽ đang nghĩ cách bỏ trốn. Tôi cũng đã nghĩ tới những cách khác, nếu có thể liên hệ được với Sư Tư Triết, tôi sẽ giao Hà Thiên Sư cho ông ta, ông ta có cách xử lý tên Hà Thiên Sư này. Chỉ có điều, tôi không biết khi nào mới có thể gặp được bọn họ!
Tôi mơ màng ngủ tới tầm trưa mới tỉnh dậy. Tôi thấy chú của Nhị Nha cũng đang buồn ngủ và miễn cưỡng lái xe.
Tôi sợ anh ta không tỉnh táo nên tìm một trạm dừng chân để nghỉ ngơi một lát, sau khi ăn một chút đồ, nghỉ ngơi tầm nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi mới lại tiếp tục lên đường.
Tôi sợ anh ta ngủ gật nên đã chủ động trò truyện. Trong quá trình nói chuyện tôi mới biết chú của Nhị Nha tên là Ngưu Đại Minh, thường ngày cũng đi làm tại xưởng đá của cha Nhị Nha.
Ngưu Đại Minh trò chuyện một hồi thì nói tới chuyện của anh trai mình:
"Đạo trưởng, thật ra anh chị tôi không phải là người xấu. Họ không có thời gian ở cạnh Nhị Nha, muốn kiếm thêm chút tiền, sau này đưa Nhị Nha lên tỉnh sinh sống, cho Nhị Nha có cuộc sống tốt hơn. Chỉ có điều suy nghĩ của họ rất cố chấp, không biết rằng ở bên cạnh con bé còn quan trọng hơn cả kiếm tiền! Hơn nữa, họ cũng rất khổ. Sau khi chị dâu sinh Nhị Nha thì không thể sinh nở thêm được nữa. Anh trai cũng không hề ra ngoài tìm người phụ nữ khác, luôn một lòng ở bên cạnh chị. Bây giờ Nhị Nha đi rồi, không biết chị dâu có thể vực dậy được không nữa!"
Chuyện sinh nở là do thể chất và cơ địa của mỗi người! Trời cao có đức hiếu sinh, ban tặng cho mỗi người quyền được duy trì nòi giống cho đời sau, nhưng cũng có người không chịu giữ mình, khinh thường mạng sống, phá thai giết hại sinh mạng thì ông trời sẽ tước đi quyền lợi đó, dù có xuống Âm tào Địa phủ cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt vô cùng tàn khốc.
Nhưng trước đó đúng là tôi đã từng nghe Lâm Y Y kể một câu chuyện, cô ấy nói Miêu tộc của thập vạn đại sân còn có một nhánh Miêu tộc hết sức thần bí, họ không bao giờ tiếp xúc với người ngoài, khi lấy nhau, cũng là lấy người trong trại để duy trì nòi giống.
Hơn nữa, trại của họ rất kỳ lạ, hầu như toàn sinh ra bé gái. Trước đó tôi còn nói đùa, vậy chắc chắn đó là Nữ nhi quốc rồi. Lâm Y Y còn cười nói do tôi xem Tây Du Kí nhiều quá, nên đã kiên nhẫn giải thích cho tôi rằng trại của họ nhiều con gái là vì Miêu tộc của họ có một loại thảo dược thần bí, gọi là cỏ hoán hoa.
Người phụ nữ sử dụng cỏ hoán hoa thì chín mươi phần trăm sẽ sinh ra con gái, còn khiến người không có khả năng mang thai có cơ hội mang thai trở lại!
Tôi cũng không biết loại cỏ hoán hoa này có thật sự tồn tại hay không nhưng truyền thuyết đã nói như vậy thì chắc chắn cũng phải có gì đó, không chừng cỏ hoán hoa thật sự có hiệu quả.
Nghĩ tới đây, tôi mới nói chuyện này ra cho Ngưu Đại Minh nghe. Dù sao trấn Ngưu Gia cũng nằm ngay ven thập vạn đại sơn, nếu dốc lòng tìm kiếm, chưa biết chừng vẫn còn chút hy vọng.
Sau khi Ngưu Đại Minh nghe xong cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, bèn nói: "Đạo trưởng, thật ra anh trai tôi cũng tốn không ít tiền để tìm cách nhưng không được nên cuối cùng mới từ bỏ. Nếu loài cỏ mà đạo trưởng nói thật sự tồn tại, chưa biết chừng chị chúng tôi có cơ hội thật! Họ còn trẻ, nếu không có thêm con cái, về già sẽ rất cô độc. Đạo trưởng thật lợi hại, khi về tôi sẽ nói lại với anh chị tôi..."
"Đạo huynh nói không sai, đúng là có loại cỏ này thật, tôi cũng từng nghe nói!" Lúc này Hà Thiên Sư cũng tiếp lời:
"Nhưng mọi người phải cẩn thận những kẻ lừa đảo, rất nhiều người Miêu nói bọn họ có cỏ hoán hoa, nhưng đều là giả, để lừa tiền. Nghe đồn cỏ hoán hoa cũng tương tự như hoa bỉ ngạn, không có lá, chỉ có một thân cây mình dây trơ lá, trên thân dây đó mọc rất nhiều gai nhọn, điều kỳ lạ nhất là hoa của nó lại giống hình người tí hon, có hình dạng gần giống phật quả. Nếu mọi người gặp phải loại cỏ hoán hoa như vậy thì là thật, còn những thứ khác dù có kỳ lạ thế nào thì cũng đều không phải là cỏ hoán hoa!"
Ngưu Đại Minh không hề có thiện cảm với Hà Thiên Sư, thậm chí còn ghét hắn, nhưng khi nghe hắn nhắc nhở như vậy thì cũng không nói gì, chỉ âm thầm ghi nhớ.
Sau đó, Ngưu Đại Minh lại nói: "Đạo trưởng, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi nhưng lại rất có bản lĩnh! Tôi thấy đạo sĩ các cậu thật tốt, nếu đạo trưởng không chê thì tôi nguyện bái đạo trưởng làm thầy, dạy tôi vài chiêu. Sau này trong trấn chúng tôi gặp phải chuyện gì kinh khủng, tôi cũng có thể ra tay giúp họ!"
Ngưu Đại Minh vốn cũng không nhiều tuổi, có lẽ chỉ lớn hơn chúng tôi tầm mười tuổi. Sau khi nói chuyện thân thuộc hơn, anh ta liền đưa ra lời đề nghị này.
Tôi cười bất đắc dĩ, nói: "Anh nên là chính mình cho tốt trước đã, học đạo rất gian nan, cũng rất đau khổ, hơn nữa mỗi đạo sĩ giỏi đều có kết cục rất thê thảm. Tôi đi theo con đường này cũng vì bất đắc dĩ thôi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không có đường rút lui. Vì vậy, anh hãy trân trọng cuộc sống của mình đi".
"Vậy à?", Ngưu Đại Minh cảm thấy không cam tâm, nhưng thấy tôi im lặng nên cũng chỉ lịch sự cười, bảo: "Tôi nghe theo lời của đạo trưởng, sau khi trở về sẽ cùng anh trai làm thêm nhiều việc thiện, như vậy mới có phúc báo."
"Ừ."
Tôi vui mừng gật đầu, cũng không nói thêm gì, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tới buổi chiều, chúng tôi đã tới địa phận Hồ Bắc.
Cả đoạn đường hầu như không nghỉ, Ngưu Đại Minh không chịu đựng nổi nữa. Tôi bảo anh ta dừng lại nghỉ ngơi, cho tới mười hai giờ khuya, chúng tôi cũng tới được An Huy.
Ra khỏi đường quốc lộ, ăn qua loa xong chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Đi thêm khoảng một tiếng rưỡi chúng tôi cũng tới được núi Tề Vân!
Bây giờ núi Tề Vân đã là một địa điểm du lịch cấp quốc gia, sau khi tới chân núi, xe không thể đi tiếp vào trong, chúng tôi xuống xe, từ biệt Ngưu Đại Minh:
"Cảm ơn anh, vất vả cho anh rồi. Tối nay anh đừng vội quay về, tìm nơi nào đó nghỉ ngơi, ngày mai hãy đi!"
"Đạo trưởng yên tâm, tôi sẽ không đùa với tính mạng của mình đâu. Giờ tôi mệt lắm rồi, phải nghỉ ngơi thôi. Ngày mai tôi xuất phát!"
Ngưu Đại Minh cười:
"Đạo trưởng, cảm ơn tất cả những điều cậu đã làm cho chúng tôi. Nếu sau này có gặp khó khăn thì hãy tới trấn Ngưu Gia của chúng tôi. Chỉ có điều tôi vẫn chưa biết đại danh của đạo trưởng? Dù có thế nào cũng xin đạo trưởng cho tôi biết tên, đây là ý của anh trai tôi, chúng tôi sẽ mãi ghi nhớ về ân nhân của mình!"
Tôi vốn không định nói nhưng thấy anh ta như vậy, tôi cũng không thể chối từ được đành cười, nói:
"Người tu đạo, cả đời trừ ma bảo vệ đạo. Đây là điều chúng tôi nên làm, anh đừng để tâm, tất cả đều là cơ duyên của đạo pháp. Tôi cũng chẳng phải cao nhân gì, chỉ là một tiểu đạo sĩ bình thường mà thôi... Lý Sơ Cửu!"
"Lý Sơ Cửu à?"
Ngưu Đại Minh lẩm nhẩm, rồi bật cười:
"Đạo trưởng, tôi nhớ rồi! Vậy cậu bảo trọng nhé!"
Sau khi cáo từ, anh ta lái xe rời đi, anh ta vừa đi thì Hà Thiên Sư nhìn tôi với vẻ kinh ngạc:
"Cậu là Lý Sở Cửu?"
Tôi trừng mắt với hắn, không nói gì. Hà Thiên Sư bỗng bật cười, nói:
"Thua bởi Lý Sơ Cửu thì tôi cũng không thấy mất mặt chút nào. Dù sao, giờ người mà cả Đạo môn đang tìm chính là cậu..."
Lúc nói tới đây, nụ cười của Hà Thiên Sư bỗng trở nên quái dị. Nụ cười này khiến tôi cảm thấy không lạnh mà run. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy hối hận, đúng ra không nên nói tên của mình cho Ngưu Đại Minh biết.
Dù sao, bây giờ người của Linh tộc đang tìm kiếm tôi. Nếu bị Hà Thiên Sư truyền ra ngoài thì hỏng to. Tôi nhìn vẻ lấm lét của Hà Thiên Sư, trong lòng cũng dậy lên sát ý.
Nhất định không được để tin tức của tôi lộ ra ngoài, nếu thật sự không ổn thì chỉ còn nước giết hắn.
Tên Hà Thiên Sư này cũng không phải kẻ ngốc, hắn cũng cảm nhận và đoán được suy nghĩ của tôi, lập tức bày tỏ thái độ:
"Đạo huynh đừng đa nghi, tôi không biết cậu là ai, những gì hai người vừa nói với nhau, tôi chẳng nghe thấy gì hết!"
Tên Hà Thiên Sư này đúng là cáo già, hắn nói vậy vì sợ tôi giết hắn, tôi cũng không thể vạch mặt nên đành giả bộ gật đầu coi như không biết gì.
Đêm đã khuya, ở phía trước chúng tôi chính là núi Vân Sơn được bao trùm bởi sương mù miên man.
Huyền Chân giáo được bắt nguồn từ núi Tề Vân, đây cũng chính là đích đến của tôi trong chuyến đi lần này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận