Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 678: Gai trên cây dây leo

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Nhìn thấy biến đổi đột ngột xuất hiện của hắn ta, tôi bỗng chốc thấy mừng rỡ. Sứ giả Ngũ Hành hệ Kim này, tuy rằng cơ thể như kim cương, không gì địch nổi, nhưng đòn tấn công toàn lực của tôi ban nãy vẫn chấn động tới khí tức trong cơ thể hắn ta, bất ngờ gây nên trọng thương cho hắn ta.
Sứ giả hệ Kim phun ra một búng máu, máu tươi ấm nóng phun cả lên mặt tôi. Đôi chân đang đứng tấn của hắn ta cũng mềm nhũn ra rồi ngồi phịch xuống đất.
Hắn ta định đứng lên thì tôi đã kê thanh kiếm tiền đồng lên cổ hắn, lớn giọng châm chọc, "Sao hả? Có phải tôi có thể phá vỡ tấm thân kim cương của cậu không? Thuật ngũ hành? Chỉ cần chưa nhảy ra khỏi tam giới, vậy thì vẫn đang ở trong vô hình, cũng chỉ là thuật của người phàm thôi! Nếu đã là thuật của người phàm thì nhất định sẽ có cách phá giải! Quân trộm cắp, có dám ngông cuồng nữa không? Hôm nay, tôi sẽ chém cậu..."
"Lý đạo trưởng, cẩn thận!" Nào ngờ, tôi còn chưa nói xong, Bách Hiểu Sinh đột nhiên hô lên sau lưng tôi.
Tôi vừa nghe thấy lời nhắc nhở của hắn đã vô thức quay đầu nhìn lại. Mới nhìn thôi đã giật mình, bởi vì không biết từ lúc nào mà sứ giả hệ Thủy đã bước tới vị trí quan tài hàn ngọc.
Bên trong quan tài hàn ngọc vẫn có một phần dịch thể, bị hắn ta dùng kiếm dài gảy một cái, vô số giọt nước như mưa lớn từ trên trời trút xuống ào ào tấn công về phía tôi. Những giọt nước kia chưa bắn tới trước mặt tôi đã biến thành vô số nhũ băng.
Nhũ băng kia tỏa ra hơi lạnh chết người, cách một khoảng rất xa mà tôi đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương của chúng! Tôi biết mấy hạt nước này rất ghê gớm nên không dám bất chấp đối đầu, nhanh chóng lùi về sau, đánh một chưởng lên thân mình sứ giả hệ Kim.
Bị tôi đánh như thế, sứ giả kia chấn động tới mức lảo đảo mấy bước về phía trước. Cơ thể vạm vỡ của hắn ta vừa đủ có thể chắn hết mấy giọt nước này giúp tôi!
Nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, sứ giả Ngũ Hành điều khiển đống dịch thể hàn ngọc kia đột nhiên hạ tay xuống, những hạt nước đáng lẽ phải đánh vào cơ thể của sứ giả hệ Kim bỗng chốc đổi phương hướng giữa không trung rồi ào ào rơi xuống đất.
Vô số hạt nước này rơi xuống đất giống như cọc sắt được nung đỏ rơi xuống tấm gỗ vậy, chúng thậm chí khiến mặt đất tan ra thành những cái lỗ nhỏ to chừng đầu ngón tay cái. Bên trong những cái lỗ bị này còn bốc ra hơi lạnh u ám.
Nhất là phần bên rìa của những cái hố này xuất hiện cả một lớp sương giá, như thể chúng đông cứng luôn cả nền đất vậy.
Nếu thứ này mà táp vào mặt tôi thì cả gương mặt tôi có lẽ cũng không còn gì. Đồng thời, tôi cũng mất luôn con tin hệ Kim. Khi vị sứ giả kia dùng nhũ băng để tấn công tôi thì những sứ giả khác cũng cứu được hắn ta đi mất.
Không còn con tin, bốn vị sứ giả khác lại một lần nữa bao vây tôi. Lần này họ không lắm lời nữa mà đồng loạt ra tay.
Tôi vừa thấy kết ấn trong tay họ đã lập tức hô lên "không ổn", nhanh chóng chọn cách tấn công trước để áp đảo họ, chủ động công kích sứ giả hệ Mộc kia. Nhưng tốc độ của họ thực sự quá nhanh, tôi vừa cử động, nền đất dưới chân đã lập tức nhũn ra, tôi giống như giẫm phải một cái hố sâu, hai chân cùng lúc lún vào trong.
Đến cả cơ hội rút chân ra cũng không có, nền đất xung quanh điên cuồng đảo lộn lên. Đất mềm và mịn lập tức quấn chặt lấy hai chân tôi, tôi căn bản không thể dùng được chút sức lực nào!
Chỉ trong chớp mắt, nền đất đã bao bọc tới phần đùi của tôi! Người nào mà không biết mà nhìn vào chắc sẽ tưởng rằng hai chân tôi được bó thạch cao làm từ bùn.
Không chỉ có thể, khi đống đất bùn này bao vây đôi chân của tôi, bên trong đống đất đâm ra vô số dây leo, những sợi dây leo này không phải dạng khô héo như trước đó mà hoàn toàn tươi xanh, bên trên còn cắm chi chít gai nhọn.
Vả lại, những cây dây leo trồi ra khỏi lòng đất này điên cuồng quấn lên trên dọc theo hai chân tôi. Gai nhọn trên đó cắm vào da thịt tôi, dây leo cũng bắt đầu từ từ siết chặt hơn. Nhưng cảm giác châm chích từ gai nhọn này hình như còn sắc bén và dày đặc hơn đống gai mọc ngược từ dây leo khô héo lúc trước.
Cảm giác đau đớn như xát muối vào lòng, đau đến mức tôi phải kêu ầm lên. Nhưng cơn đau đến quá nhanh cũng khiến cơ thể tôi nhanh chóng mất đi tri giác, cộng thêm có chân khí Huyền Chân bảo vệ cơ thể nên cảm giác đau đớn kia cũng tiêu tan rất nhanh.
Những chiếc gai kia chỉ có thể tổn thương tới da thịt của tôi, cũng chỉ là vết thương bên ngoài thôi. Mối đe dọa lớn nhất vẫn là đống dây leo đang từ từ siết chặt. Loại dây leo này rất chắc chắn, tôi càng cố gắng vùng vẫy thì chúng càng siết chặt hơn.
Tệ hại nhất là tôi còn chưa kịp phản kháng thì chúng đã trói nghiến hai tay tôi lại, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, hai tay tôi đã không thể gồng lên được nữa.
Ngũ hành thuật của đám người này khó đối phó quá đi mất! Nơi này còn là địa cung, thiếu nước thiếu vàng, có vài ba sứ giả Ngũ Hành không thể nào phát huy được thực lực.
Nghĩ thôi cũng đủ biết, nếu trong hoàn cảnh có đủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm người họ hợp lại, không biết sẽ sinh ra sức mạnh khủng khiếp đến mức nào?
Ban nãy họ nói không sai, trong điều kiện có đủ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tôi và Tử Long rất khó đối phó với họ. Có thể nói rằng, chúng tôi không tìm ra được phương pháp nào phá giải. Cũng không biết Vương Lỗi có cách nào không?
Trong thời gian ngắn ngủi, tư tưởng của tôi bị kéo đi rất xa xôi, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
"Lý Sơ Cửu cũng được coi như một cao thủ, cho cậu ta cái chết tôn nghiêm nhất đi!" Đúng vào lúc này, sứ giả hệ Hỏa lên tiếng. Kẻ này vừa dứt lời đã quay đầu nhìn về phía tôi, giọng điệu rất lịch sự, "Lý Sư Cửu, Âm Dương Đạo chúng tôi trước nay luôn tôn trọng cao thủ! Không cần biết là địch hay là bạn, không cần quan tâm thù cũ hận mới. Người chết giống như đèn tắt, cậu sẽ nhận được sự tôn trọng và kính trọng cao nhất từ chúng tôi!"
Vị sứ giả này vừa dứt lời là lập tức gật gật đầu với sứ giả hệ Mộc. Sứ giả hệ Mộc "ừm" một tiếng, hai tay giật mạnh về đằng sau. Trong thoáng chốc, tôi đột ngột cảm thấy như có một luồng sức mạnh khủng khiếp đang kéo đống dây leo trên người tôi.
Đây là luồng sức mạnh thô bạo, không hề dịu dàng chút nào, gai nhọn chi chít chằng chịt trên đống dây leo lại một lần nữa găm vào da thịt tôi. Sau một hồi đau đớn cứa vào lòng, tôi trợn ngược hai mắt, thiếu điều chết ngất đi luôn.
Tôi cắn răng, không để lọt ra bất kỳ tiếng rên rỉ đau đớn nào, gắng gượng vận khí để đối phó. Chân khí Huyền Chân bảo vệ cơ thể tôi, dần dần kéo những cái gai đã cắm vào da thịt tôi ra ngoài.
Gần như đồng thời, cơn đau trên cơ thể tôi vừa giảm bớt thì sức mạnh thô bạo lôi kéo tôi lại xuất hiện, thậm chí nó còn lôi tôi tới bên cạnh cột đá, trói chặt tôi vào cây cột.
Tôi không cam tâm nếu phải chết như thế này, đã vậy còn chết trong tay đám người của Âm Dương Đạo Nhật Bản. Thanh kiếm bằng tiền đồng mà Bách Hiểu Sinh đưa cho tôi đã rơi xuống nền đất từ lâu rồi. Ngón tay tôi vẫn có thể cử động, nhân lúc họ chưa phát hiện ra, tôi âm thầm gộp lại thành đạo chỉ.
Đạo chỉ đột ngột ngoắc về phía sau, thanh kiếm bằng tiền đồng rơi trên nền đất lập tức bay ngược. Muốn dùng thanh kiếm tiền đồng để loại bỏ đống dây leo trên người tôi là chuyện không thể xảy ra.
Tôi cũng không có ý định này, mục đích thực sự của tôi là kéo một người nào đó chết cùng mình. Mà người tôi muốn giết chính là sứ giả hệ Mộc, hắn ta mới là người khó đối phó nhất. Không cần biết nơi đó có đất hay không, hắn ta vẫn có thể điều khiển dây leo quấn lấy tôi.
Đây vẫn là địa cung, nếu đổi thành đối đầu với hắn ta trong rừng rậm, tôi dám đảm bảo rằng, tuyệt đối không một ai có thể đả thương hắn ta. Cho dù Vương Lỗi có ra tay, chắc cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Bởi vì thuật ngũ hành có thể điều khiển nguyên tố mộc này đúng thật là không gì hóa giải được! Nhưng hắn ta cũng không phải trời sinh đã vô định, vì hỏa khắc mộc, chỉ cần có lửa là có thể khắc chế hắn ta!
Nhưng người điều khiển nguyên tố lửa cũng là người của hắn ta.
Thế nên, tôi nhất định phải dốc sức giết hắn ta! Nếu tôi có thể giết hắn ta, đương nhiên sẽ diệt trừ một mối họa ngầm rất lớn cho Đạo môn.
Tôi dùng chân khí điều khiển thanh kiếm bằng tiền đồng là vì muốn giết hắn ta. Nhưng ngay khi thanh kiếm tiền đồng bay tới sắp đâm vào lồng ngực của hắn ta thì sứ giả điều khiển nguyên tố đột nhiên ra tay.
Hắn ta giơ tay, một bức bình phong rất dày bằng đất đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Gần như cùng với lúc bức bình phong đó xuất hiện, thanh kiếm bằng tiền đồng cũng cắm ngập vào trong.
Nhưng nó cũng chỉ đâm xuyên vào bức bình phong bằng đất kia thôi chứ không thể tiến thêm chút nào. Lần đánh lén này vẫn thất bại!
"Lý Sơ Cửu, cậu còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Cậu có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện giúp cậu!" Trước khi ra tay, người điều khiển đống dây leo kia cuối cùng cũng lên tiếng.
Khác với những người khác, lời nói của hắn khá hiền hòa và dịu dàng, căn bản không giống một cao thủ.
Tôi cười khổ và lắc đầu nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, lấy đâu ra quyền lên tiếng? Tôi chỉ hận bản thân không thể giết được đám đầu trộm đuôi cướp xâm nhập vào Đạo môn của Hoa Hạ, chỉ e hôm nay cho dù tôi mất mạng tại đây cũng chết mà không nhắm mắt! Bách Hiểu Sinh, hãy thay tôi thông báo với các anh em của tôi! Loạn trong giặc ngoài, nhất định phải buông bỏ ân oán cá nhân, đồng lòng đối địch. Tài sản và bí mật của Hoa Hạ, tuyệt đối không được để người ngoài nhúng tay vào!"
Bách Hiểu Sinh là người thông minh, ngay khi thấy tôi bị khống chế, hắn đã lặng lẽ lùi ra vị trí của cầu thang đá, chuẩn bị nắm bắt thời cơ mà đào tẩu.
Nghe tôi hô lên như thế, hắn cũng dừng chân, ban đầu còn sững sờ, sau đó bỗng tò mò hỏi tôi một câu: "Lý Sơ Cửu, tôi có một câu cực kỳ muốn hỏi anh! Rốt cuộc tính mạng của anh quan trọng hơn hay Đạo môn lạnh lẽo vô tình thậm chí còn phản bội anh quan trọng hơn? Vì thứ Đạo môn vô tình vô nghĩa và hoàn toàn tê liệt này mà anh thực sự không cần cả tính mạng của mình nữa?"
"Ha ha!" Tôi bật cười thật to, "Từ ngày đầu tiên tiến vào Đạo môn, tôi sống là người của Đạo môn, chết làm ma của Đạo môn! Nhưng anh nhớ lấy, không cần biết là người tu đạo hay là người bình thường. Lãnh thổ Hoa Hạ, một tấc đất cũng phải sạch sẽ! Phường trộm cắp xâm nhập, phải giết cho bằng sạch!"
"Khốn nạn! Dám sỉ nhục chúng ta, giết!" Nghe thấy những lời tôi nói, sứ giả hệ Hỏa thực sự tức giận. Hắn ta gầm lên một tiếng, vị sứ giả đứng trên quan tài hàn ngọc bắt đầu tạo thủ ấn.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, chắc hẳn định dùng dịch thể tan chảy từ quan tài hàn ngọc để giết tôi.
Quả nhiên, ngay khi tôi nhận thức được điều này, tôi nhìn thấy hắn ta quơ tay một cái, dịch thể trong quan tài hàn ngọc bắt đầu lơ lửng giữa không trung. Vừa rời khỏi cỗ quan tài, chúng bỗng chốc kết tinh thành những cây nhũ băng to bằng ngón tay cái!
Đống nhũ băng kia đảo đầu trong không khí, đồng loạt nhắm vào tôi. Sứ giả kia phất tay, chúng bắn hết về phía tôi.
"Lý Sơ Cửu, anh nói đúng lắm! Đứng trước nợ nước thù nhà, chúng ta nên gác bỏ nghi kỵ, lừa gạt và ích kỷ cá nhân! Quật cường và thiện chiến, nếu mất hai thứ này rồi, chúng ta còn tư cách gì để tự xưng là người Hoa Hạ? Ha ha!"
Mà đúng vào lúc này, Bách Hiểu Sinh đột nhiên bật cười ha hả. Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một cái bóng màu trắng nhanh chóng lao về phía mình...

Bình Luận

0 Thảo luận