Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 769: Phải giết kẻ thù

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Không riêng gì chúng tôi, đến cả tên áo bào đen vừa tháo chạy cũng tưởng rằng người mới đến là Địa Tạng Vương bồ tát. Nói thật lòng, tôi không ngờ người đó là Diệp Thiếu Khanh.
Từ sau khi cả gia đình hắn bị Diệp Đường tàn sát, hắn vẫn luôn trong trạng thái mất tích, dấu vết hoạt động duy nhất là mời Thanh Long của Linh tộc tới giúp sức. Ban đầu tôi cũng nghĩ tại sao hắn không xuất hiện, còn tưởng rằng có lẽ hắn quay về với vong hồn của mẹ hắn rồi.
Nhưng bây giờ thấy hắn xuất hiện, tôi biết rằng sự việc này còn lâu mới kết thúc. Nhất là khi một tay hắn xách thủ cấp của Diệp Đường, một tay cầm thanh kiếm dài, trên người khoác áo cà sa.
Cũng nhờ Phật quang trên chiếc áo cà sa mới dọa được tên áo bào đen lần này.
Đợi khi hắn tiến vào, tôi vội vàng bước tới chào hỏi: "Thiếu Khanh, sao anh lại tới đây?"
Diệp Thiếu Khanh cười cười: "Sơ Cửu, là Địa Tạng Vương bồ tát bảo tôi tới. May mà vẫn kịp, tuy là trên đường hơi chậm trễ một chút."
Nụ cười của Diệp Thiếu Khanh rất kỳ lạ, hờ hững như không, thậm chí còn lẫn vẻ âm u cổ quái. Nhất là khi nói đến sau cùng, hắn giơ luôn thủ cấp trong tay mình lên, dường như có ý rằng hắn chậm trễ trên đường vì bận đi giết Diệp Đường vậy.
Diệp Đường vẫn luôn nằm trong tay Thạch Minh Thánh Hàm, Thạch Minh Thánh Hàm đã thả lão quỷ và Đông Tử, nhưng tôi không ngờ cô ta thả luôn cả Diệp Đường. Nghĩ như thế, chỉ e rằng trước khi tới hốc Côn Lôn, cô ta cũng không nghĩ đến chuyện sống sót mà trở về.
Không phải vì cô ta không thể rút lui toàn thây, mà rất có khả năng cô ta đã nghĩ tới chuyện sớm muộn gì cũng phải đối đầu một mất một còn với Vương Lỗi. Cô ta không thể phụ lại sứ mệnh của Âm Dương đạo, càng không thể giết Vương Lỗi, thế nên mới thả tất cả mọi người.
Nếu không, với ưu thế của cô ta, muốn rút lui bảo toàn tính mạng hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
"Các hạ chính là Diệp Thiếu Khanh, môn chủ của Thần Tiêu môn trước đó?" Thấy tôi không nói gì, Lâm Tiêu vội vàng bước tới chào hỏi Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Thiếu Khanh vẫn duy trì nụ cười kỳ lạ của hắn, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi, cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu. Ánh mắt âm u của hắn khiến tôi cực kỳ chột dạ, tôi biết được mục đích của hắn ư?
Vừa đúng lúc, chuyện này chính là lời hứa của tôi với hắn. Nhưng mà... làm sao tôi ra tay được?
Lâm Tiêu nhìn ra được chỗ khó xử của tôi nên tiếp tục đổi đề tài: "Diệp môn chủ nhận được chỉ điểm từ Địa Tạng Vương bồ tát, giúp đỡ chúng tôi chuyển bại thành thắng! Lâm mỗ bất tài, bạo gan thay Đạo giáo của Hoa Hạ cảm ơn Diệp môn chủ!"
"Không cần đâu!" Lâm Tiêu đang định chắp tay hành lễ thì Diệp Thiếu Khanh đã ngắt lời ông ta: "Mục đích chuyến đi này của tôi không phải để cứu các ông! Là Địa Tạng Vương bồ tát tới tìm tôi, để tôi tiện thể đưa áo cà sa này tới. Tôi không quen biết gì ông ấy, cũng không thân quen gì với các vị, chỉ muốn hoàn thành việc của mình thôi."
Nói đến sau cùng, giọng điệu của Diệp Thiếu Khanh cũng bắt đầu thay đổi, lạnh lùng và lãnh đạm. Ánh mắt hắn nhìn tôi cũng tràn đầy vẻ thất vọng. Tôi biết hắn đang trách tôi, trách tôi không đứng trên lập trường của hắn.
Nhưng tôi không làm được, cũng không dám lên tiếng nói gì, chỉ có thể im lặng làm thinh.
Lâm Tiêu không biết được ngọn nguồn của sự việc nên hùa theo lời của Diệp Thiếu Khanh mà hỏi: "Không biết lần này Diệp môn chủ tới hốc Côn Lôn có mục đích gì?"
Diệp Thiếu Khanh không ngó ngàng tới ông ta, giơ cái đầu của Diệp Đường lên, cười khẩy rồi nói: "Đây là thứ cậu nợ tôi, bây giờ đã trả được rồi, tôi để lại cho cậu một cái thủ cấp hoàn chỉnh nhé!"
Vừa dứt lời, Diệp Thiếu Khanh thẳng thừng quăng thủ cấp của Diệp Đường vào dòng kênh. Chỉ nghe "tùm" một tiếng, thủ cấp của Diệp Đường lập tức chìm vào dòng kênh lạnh lẽo.
Từ nay về sau, trên thế giới không còn Diệp Đường nữa, đến cả ba hồn bảy vía cũng không chừa lại, mãi mãi biến mất ở hai giới âm dương. Mà đại gia tộc Diệp gia ban đầu cũng bị tiêu diệt hết rồi.
Đây chính là cải cách của Đạo Môn, với cố gắng của mọi người, các gia tộc ở Đạo môn sớm muộn gì cũng biến mất. Quy thuận Đạo môn, tu đạo từ đầu! Còn những kẻ sâu mọt Đạo giáo như Diệp Đường và lão tổ Diệp gia, sau cùng cũng gặp kết cục bị tiêu diệt hoàn toàn thôi.
Sau khi vứt thủ cấp của Diệp Đường đi, Diệp Thiếu Khanh cởi chiếc áo cà sa trên người ra, dâng lên bằng hai tay, nhìn về phía Lâm Tiêu: "Mặc áo cà sa này cho Triệu Tử Long, nếu đợi anh ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ lại là một ma đầu. Anh ta đã bị ma tính trong cơ thể khống chế rồi, áo cà sa có thể tạm thời đè nén ma tính trong cơ thể, để anh ta mãi mãi rơi vào trạng thái hôn mê. Đây là việc mà Địa Tạng Vương bồ tát giao phó cho tôi, tuy rằng không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi cũng hi vọng người tốt được sống, người xấu phải chết thảm!"
Giọng nói của Diệp Thiếu Khanh khi nói đến câu cuối cùng bỗng chốc nặng nề hơn khá nhiều, gần như được gằn ra từ kẽ răng, lạnh lẽo và phẫn nộ! Ban đầu hắn liếc nhìn tôi một cái, sau đó ánh mắt hướng về phía Thạch Minh Thánh Hàm và Vương Lỗi.
Vương Lỗi cũng không biết nguyên nhân của chuyện này nên nhìn tôi bằng gương mặt nghi hoặc. Bây giờ anh ấy rất yếu, nếu không, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ chất vấn Diệp Thiếu Khanh ngay tại chỗ.
Đợi khi Lâm Tiêu mặc áo cà sa lên người Tử Long rồi, ông ta mới hỏi tiếp: "Diệp môn chủ, không biết có phải vẫn còn việc khác? Hay là... cậu đã dặn dò xong? Chỉ cần Lâm mỗ có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ!"
Lúc này đây thái độ của Lâm Tiêu đối với Diệp Thiếu Khanh cũng không tốt, nhưng vẫn đang cố nhịn.
Diệp Thiếu Khanh cười khẩy, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Thạch Minh Thánh Hàm đang yếu ớt, đôi mắt nheo lại, hắn đanh giọng: "Được, tôi nói cho ông biết. Việc cuối cùng mà tôi muốn làm, là giết chết Thạch Minh Thánh Hàm!"
Vừa nghe thấy Diệp Thiếu Khanh nói những lời này, lòng tôi co giật mạnh một cái, như thể sắp nghẹt thở vậy. Thời khắc khó lòng lựa chọn nhất, cuối cùng cũng đến rồi.
Khi nghe thấy Diệp Thiếu Khanh đòi giết Thạch Minh Thánh Hàm, Vương Lôi vội vàng vịn vào vách đá mà đứng dậy, trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Khanh, quát lên: "Diệp Thiếu Khanh, Lỗi gia tôi nể tình anh vừa cứu mạng mọi người nên mới không ra tay với anh. Nhưng nếu anh còn dám nói như thế nữa, đừng trách Lỗi gia này không nể mặt!"
"Hờ hờ!" Diệp Thiếu Khanh cười khinh miệt: "Hôm nay, bất kể là ai, cho dù là Vương Lỗi, hay là Lý Sơ Cửu, cũng không thể ngăn cản tôi giết cô ta! Cả gia đình tôi mất mạng đều nhờ ơn cô ta, lẽ nào tôi không nên báo thù?"
"Shh!" Nghe thấy Diệp Thiếu Khanh thốt ra chân tướng này, tôi không kiềm chế được mà hít vào thật sâu. Chuyện gì sẽ đến cuối cùng vẫn đến!
Người mà Diệp Thiếu Khanh để tâm nhất đương nhiên là mẹ của hắn. Để cứu mẹ, hắn không tiếc tay giết hết Diệp gia đã từng nuôi dưỡng mình. Mà Thạch Minh Thánh Hàm tiêu diệt toàn bộ gia đình hắn, với tính cách của Diệp Thiếu Khanh, chắc chắn không thể bỏ qua cho cô ta được.
Người giết gia đình hắn, Diệp Đường và lão tổ Diệp gia là chủ mưu, Thạch Minh Thánh Hàm là trợ thủ. Bây giờ cả Diệp Đường và lão tổ Diệp gia đều chết rồi, cũng chỉ còn Thạch Minh Thánh Hàm còn sống. Trước đó hắn không xuất hiện, chỉ e là vì muốn đợi đến hiện giờ.
Người khó xử nhất là tôi, bởi vì lúc đó tôi đã hứa với Diệp Thiếu Khanh nhất định sẽ giúp hắn báo thù. Trước kia tôi không thể ngờ rằng, Thạch Minh Thánh Hàm biết "quay đầu là bờ" trong thời khắc mấu chốt.
Cô ta có rất nhiều cơ hội để chém đứt long mạch của Hoa Hạ, nhưng cô ta đã từ bỏ. Cô ta cũng có thể giết chết Y Y, Tiểu Thiết, Đông Tử và lão quỷ, nhưng cô ta không làm thế.
Chỉ với chút tình nghĩa này, tôi đã không thể động thủ giết cô ta được. Tuy rằng Thạch Minh Thánh Hàm từng sai lầm, nhưng lỗi sai này không đến mức phải chết. Vả lại, ở thời khắc quan trọng, cô ta lựa chọn hối cải, cũng là một trong những nguyên nhân chính giúp chúng tôi chuyển bại thành thắng.
Nếu bắt tôi giết Thạch Minh Thánh Hàm, tôi thực sự không xuống tay được. Mà lúc này Vương Lỗi cũng cực kỳ kinh ngạc, anh ấy nhìn Thạch Minh Thánh Hàm với vẻ khó tin, cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp, hé miệng mất một lúc, sau cùng chỉ thốt ra được vài chữ: "Thật như vậy sao?"
Thạch Minh Thánh Hàm không giải thích, chỉ gật đầu thừa nhận, cũng không đợi Vương Lỗi nói gì đã ngoái đầu nhìn Diệp Thiếu Khanh: "Diệp Thiếu Khanh, tuy tôi không đích thân giết người nhà của anh, nhưng tôi là kẻ cầm đầu. Giết người phải đền mạng, tôi sẽ không tránh né. Lỗi là ở tôi, anh ra tay đi!"
Khi Thạch Minh Thánh Hàm lên tiếng, cô ta cũng lảo đảo đứng dậy khỏi nền đất, bước chân rất yếu, không thể nào đi đứng vững vàng được, loạng choạng đi về phía Diệp Thiếu Khanh. Vương Lỗi định kéo cô ta lại, nhưng bị cô ta hất tay ra, đồng thời khẽ mắng anh ấy: "Đồ khốn! Cả gia đình họ chết bao nhiêu người như thế, tôi phải lấy mạng ra đền! Anh đừng chõ mũi vào, nếu không tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!"
Tính cách Thạch Minh Thánh Hàm rất cố chấp, cũng là người nói lời giữ lời. Vương Lỗi biết rõ điều này nên không nói gì, cắn răng nhìn theo bóng lưng của Thạch Minh Thánh Hàm.
Diệp Thiếu Khanh cười khẩy một tiếng, sau đó giơ thanh kiếm dài lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Thạch Minh Thánh Hàm. Mà đúng lúc này, Lâm Tiêu lại một lần nữa đứng ra: "Diệp môn chủ, tuy rằng Thạch Minh Thánh Hàm là người của Âm Dương đạo, nhưng sau cùng cô ấy đã biết sai và sửa, mới giúp chúng tôi giữ được long mạch của Hoa Hạ. Nếu không, đám người tu đạo như chúng tôi sẽ trở thành tội đồ trong lịch sử Hoa Hạ. Thế nên, khẩn cầu Diệp môn chủ nể tình đại ân đại đức này mà cho Thạch Minh Thánh Hàm một cơ hội."
Lâm Tiêu bằng lòng khẩn cầu cho Thạch Minh Thánh Hàm, hiển nhiên, ông ta đã chấp nhận Thạch Minh Thánh Hàm rồi. Con người đâu phải thần thánh, đâu thể không có quá khứ được?
Mà khi Lâm Tiêu lên tiếng, Tiểu Thiết cũng mở lời: "Diệp môn chủ, Thạch Minh Thánh Hàm không phải người xấu. Cầu xin anh cho cô ấy một cơ hội, nếu anh cứ nhất thiết phải giết người thì hay giết tôi đi!"
"Cút!" Tiểu Thiết vừa dứt lời, Diệp Thiếu Khanh lập tức "hừ" một tiếng, giận dữ nói: "Tôi không cần tính mạng của các người, tôi chỉ cần cái mạng của Thạch Minh Thánh Hàm! Diệp Thiếu Khanh này trước nay thù hận rất phân minh, người ta cung kính với tôi thì tôi cung kính lại, người ta sỉ nhục tôi thì tôi phải trả lại gấp đôi! Thù này không báo, tôi biết ăn nói thế nào với mẹ tôi và người nhà tôi? Mười bảy mạng người? Nếu tôi không giết cô ta, ngày sau xuống hoàng tuyền, tôi còn mặt mũi nào mà đối diện với họ?"

Bình Luận

0 Thảo luận