Dường như lão quỷ vẫn chưa hoàn hồn, nét mặt đầy kinh hoảng cùng mất mát, giống như người bị bệnh tâm thần vậy.
Tôi nghĩ chắc có lẽ do khác quá xa so với tưởng tượng của bản thân, nên ông ta mới như vậy, nên cũng không để ý đến nữa mà nhìn sang A Cẩu bảo: "A Cẩu, trên những phiến đá tạc hoa Vãng Sanh này có khắc chữ. Anh mau qua xem đi, đây có thể là hy vọng cuối cùng của chúng ta đấy!"
"Vâng!" A Cẩu đáp một tiếng rồi bước nhanh tới chỗ tôi, đầu tiên là chăm chú quan sát tượng đá hoa Vãng Sanh trước mắt, sau đó lại đi quanh đóa Vãng Sanh này.
Trong lúc đó, tôi cũng chú ý tới biểu hiện của anh ta, nhận thấy chân mày đối phương ngày càng nhíu chặt. Thật khó hiểu, trong lòng tôi cũng có một cảm giác kì quái, cứ có cảm giác sự thật sẽ rất tàn khốc!
A Cẩu đọc xong những chữ viết phía trên rồi mới ngừng lại, đưa mắt lạnh nhạt nhìn về phía tôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tôi thấy anh ta ngập ngừng, bèn lên tiếng trước: "A Cẩu, nói đi!"
"Ừm." A Cẩu gật đầu, sau đó chỉ vào phiến lá đầu tiền, phiên dịch: "Anh Cửu, năm phiến lá này mỗi phiến ghi lại một câu nói. Trên phiến lá này viết "trên đời vốn vô thần"! Còn lá này viết "người thường tự chuốc phiền"! Theo thứ tự là... "người phàm cầu trường sinh", "sinh tử là tuần hoàn", "ảo mộng như mây trôi"!"
Lúc A Cẩu phiên dịch ra, tôi cũng lập tức liên kết nội dung viết trên năm phiến lá lại với nhau. Trên đời vốn vô thần, người thường tự chuốc phiền, người phàm cầu trường sinh, sinh tử là tuần hoàn, ảo mộng như mây trôi!
Tôi lẩm nhẩm lặp đi lặp lại vài lần, nhận thấy mấy câu này cũng không khó hiểu. Có vẻ như Thái Ất Chân Nhân đang cảnh cáo đời sau rằng trên đời này không có thần tiên trường sinh, sống chết đều do số mệnh định trước, theo đuổi trường sinh, chẳng qua chỉ như một giấc mộng mà thôi!
Khi hiểu được ngụ ý của câu nói này, tôi cũng liên tưởng đến bí mật mà Thái Ất Chân Nhân thiết lập ở cửa Vãng Sanh. Chắc ông ấy làm vậy cũng là để thử thách hậu nhân của mình.
Ông ấy hy vọng rằng con cháu đời sau sẽ đi qua cửa Vãn Sinh đến nơi này, muốn họ buông bỏ chấp nhiệm vũ hóa thành tiên, trường sinh bất lão, từ đó dốc lòng tu đạo, hoàn toàn tĩnh tâm.
Với trí tuệ của ông ấy, chắc hẳn là đã sắp đặt như vậy. Chỉ có từ bỏ chấp niệm trong lòng, mới có thể thật sự hiểu được hàm nghĩa của đại đạo vô biên.
Nhưng nếu quả thật là như vậy thì giờ đến lượt chúng ta phải ngẫm lại về đồ vật mà Thần mộ để lại. Thái Ất Chân Nhân không hề để lại bất cứ đạo thuật hay pháp bảo nào. Ông ấy làm vậy chính là mong người có duyên đến đây có thể hoàn toàn buông bỏ chấp niệm trong lòng, an tâm tu đạo, phát huy tinh thần Đạo môn!
Nhưng sau khi nghĩ lại thì tôi lại không thể thuyết phục được mình. Ngay cả Minh vương của địa ngục Cửu U cũng biết trong Thần mộ có Cửu Đầu Sư. Cửu Đầu Sư đó cùng với ấn Quỷ là cách duy nhất giúp hắn rời khỏi địa ngục Cửu U, thiếu bất cứ thứ nào cũng không thể mở phong ấn của địa ngục Cửu U ra được.
Nhưng nhìn xung quanh mà xem, đâu ra bóng dáng của Cửu Đầu Sư chứ?
Trong lúc tôi còn đang trầm tư, A Cẩu lại đi vòng qua chỗ tượng hoa Vãn Sinh khác, sau khi xem một hồi thì vội vàng gọi tôi: "Anh Cửu, hàng chữ ở đây khác này!"
Nghe tiếng A Cẩu hô to tôi mới sực tỉnh, vội vàng bước sang phía đó. A Cẩu bắt đầu phiên dịch: "Anh Cửu, bắt đầu từ chiếc lá trước mặt anh, theo thứ tự ghi rằng, "thiên địa chia vô cực, vô cực chia càn khôn, càn khôn chia âm dương"... Hai câu tiếp theo thì lại khác, ý nói rằng "âm dương tạo trường sinh, trường sinh nghịch thiên địa"!"
Khi nghe A Cẩu dịch cho, tôi cũng thầm nối mấy câu này lại, "thiên địa chia vô cực, vô cực chia càn khôn, càn khôn chia âm dương, âm dương tạo trường sinh, trường sinh nghị thiên địa"!"
Tôi không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này, muốn thử xem có thể đột nhiên nảy ra ý tưởng nào không! Mấy câu này đều tương đối phổ biến trong Đạo giáo, đặc biệt là ba câu đầu, "thiên địa, vô cực, càn khôn, âm dương", chính là cách hiểu của người tu đạo chúng ta về trời đất vũ trụ. Còn "âm dương" là nói đến ý nghĩa sâu xa giữa ngũ hành và trời đất.
Nhưng hai câu tiếp theo thì tôi không hiểu. "Âm dương tạo trường sinh", nghĩa là chỉ có vượt ra khỏi ba cõi, thoát khỏi ngũ hành mới có thể trường sinh. Nhưng "trường sinh nghịch thiên địa", câu này có liên quan gì?
Tôi suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên do. Còn Đông Tử thì đang vui tươi hớn hở nhổ những bụi hoa Vãng Sanh trên đất. Loài hoa Vãng Sanh này có khả năng chữa trị, hơn nữa hiệu quả còn rất khủng.
Nếu như chúng tôi có thể mang một số lượng lớn ra ngoài trồng, thì bất kể là đối với người tu đạo hay người thường, chắc chắn đó đều là chuyện tốt. Tôi cũng không ngăn cản anh ta, nhưng điều kì lạ là, ngay khi rời khỏi đất, những bông hoa Vãng Sanh kia lập tức khô héo.
Đông Tử không cam lòng, lại nhổ tiếp mấy bụi nữa, nhưng vẫn như cũ, vừa rời khỏi đất là cây lập tức héo ngay. Tôi thấy Đông Tử vẫn định nhổ tiếp, bèn vội vàng ngăn lại: "Đông Tử, dừng lại đi. Hoa Vãng Sanh này chỉ thuộc về nơi đây, chúng ta không mang đi được đâu. Đây là cây thần do ông trời ban tặng, anh đừng có phá hỏng!"
Đông Tử hậm hực văng tục: "Con mẹ nó, cái cây hoa Vãng Sanh này yếu ớt vậy, tôi không tin không tìm được cách khác!"
Đông Tử văng tục một câu xong, cũng không nhổ những bụi hoa Vãng Sanh kia nữa mà nằm bò xuống nghiên cứu đất đai. Đông Tử vốn tính trẻ con như vậy, tôi cũng không để ý anh ta nữa.
Lúc này tôi mới nhìn về phía lão quỷ, giờ ông ta đã hoàn hồn lại, sau khi nghe thấy lời A Cẩu nói cũng bắt đầu suy tư. Ba người chúng tôi tụ lại một chỗ, muốn giải nghĩa triệt để mấy câu này.
Nhưng nghiên cứu hồi lâu vẫn chẳng ai nghĩ ra.
Lão quỷ thấy bầu không khí trầm mặc, bèn lên tiếng phân tích trước: "Bắt đầu từ mật đạo dưới chân tượng thần tổ sư gia kia, tiếp đó là sơn động cửa Vãng Sanh, cuối cùng là ngọn Cô Sơn này! Đây chắc chắn đều là do Thái Ất Chân Nhân để lại, khỏi phải nghi ngờ. Nói cách khác, chúng ta không hề đi sai đường! Nhưng nếu đây thật sự là nơi Thái Ất Chân Nhân vũ hóa thành tiên thì tất nhiên sẽ có đạo thuật và pháp khí được để lại. Cửu Đầu Sư là vật cưỡi của ông ấy khi còn sống, coi như Cửu Đầu Sư cũng theo Thái Ất Chân Nhân đứng vào hàng tiên ban thì chí ít cũng sẽ để lại một vài dấu vết ở dương gian! Các cậu nhìn kĩ xem, chắc chắn đỉnh ngọn núi này là nơi tu luyện trước kia của Thái Ất Chân Nhân. Như vậy hẳn là cũng phải để lại một chút dấu vết chứ, nhưng nơi này, ngoại trừ hoa Vãng Sanh mọc tràn lan ra, chỉ còn hai tảng đá lớn tạc hoa Vãng Sanh thôi. Ngoài ra chẳng còn thứ gì khác. Có khi nào, chỗ này căn bản không phải là Thần mộ của ông ấy hay không?
Tôi cũng đã nghĩ tới điều mà lão quỷ vừa phân tích. Trước khi Thái Ất Chân Nhân vũ hóa thành tiên, chắc chắc sẽ để lại thân xác người phàm, cũng chính là "kim thân" mà chúng ta hay nói.
Nhưng nơi này lớn như vậy, chẳng thấy ngôi mộ nào, chứ đừng nói là "kim thân". Có lẽ, lão quỷ phân tích đúng rồi, nơi này không phải Thần mộ của ông ấy, mà chỉ là thánh địa tu luyện trước kia của ông ấy thôi!
Tôi không nói gì, cũng không đưa ra kết luận. A Cẩu ngây ra một lúc mới nói: "Trước đó tôi cũng cảm thấy chỗ này không có mộ, mặc dù Thái Ất Chân Nhân đã đứng vào hàng tiên ban, nhưng trước đó ông ấy cũng là người phàm mà, vậy thì chắc chắn cũng sẽ chú trọng quan niệm mồ yên mả đẹp. Về tình về lý, ông ấy cũng sẽ tìm một nơi đặt mộ cho mình! Hơn nữa, "kim thân" mà ông ấy để lại, tất nhiên sẽ có sức mạnh khá kinh khủng. Nếu như không giấu kĩ, để kẻ xấu chiếm được thì đó sẽ là tai họa đối với Đạo môn! Với trí tuệ của Thái Ất Chân Nhân, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp ấy được? Cho nên tôi cảm thấy, chắc chắn Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân có liên quan đến những ghi chép kia! Nói cách khác, Thái Ất Chân Nhân đã để lại cho chúng ta câu đố! Chỉ có phá phải câu đố này thì chúng ta mới có cơ hội tìm được Thần mộ của ông ấy!"
Hiếm khi A Cẩu nói nhiều như vậy, lão quỷ nghe xong cũng gật đầu tán thành: "A Cẩu, cậu đọc lại mấy câu đó cho tôi nghe đi!"
"Ừm." A Cẩu đáp rồi thuật lại những dòng chữ trên phiến lá bằng đá kia. Lão quỷ nghe xong nhỏ giọng lặp lại vài lần, bắt đầu suy đoán ý nghĩa của những câu đó.
Còn tôi thì bắt đầu quan sát lại khung cảnh xung quanh, quanh đỉnh núi chính là năm cột đá vươn cao. Trong lòng tôi bỗng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mọi thứ mình nhìn thấy đều không tách rời con số năm nhỉ?!
Hoa Vãng Sanh có năm lá, thậm chí mỗi câu nói trên tượng hoa đá cũng là năm chữ. Con số năm này, trong mắt những người tu luyện, nó đại diện cho ngũ hành!
Ngoài điều này ra, tôi không tìm được ý nghĩa nào khác. Lão quỷ suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu cười khan: "Rốt cuộc Thái Ất Chân Nhân này có ý gì đây? Vừa nói "trường sinh bất lão chẳng qua chỉ là một giấc mộng" thì tượng đá điêu khắc kia lại ghi "âm dương có thể tạo trường sinh". Đây rõ ràng là hai quan điểm trái ngược nhau mà. Nhưng mười câu này lại phổ thông đến không thể phổ thông hơn. Chẳng lẽ trong đó còn ẩn chứa bí ẩn gì?
Lão quỷ suy đoán đến nhức cả đầu, vừa nói vừa ra sức day huyệt thái dương. Giờ chúng tôi chỉ còn cách ngồi xuống tĩnh tọa, cố gắng giải nghĩa mấy câu nói này mà thôi!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sang chiều! Tất cả chúng tôi đều canh cánh chuyện này, thậm chí còn không cảm thấy đói. Chỉ có Đông Tử là người duy nhất ra sức ăn. Sau khi ăn no thì nhàm chán, một mình lang thang quanh đỉnh núi!
Trong lúc chúng tôi đang vắt óc suy nghĩ thì Đông Tử đột nhiên chạy về, hấp tấp hô lên: "Anh Cửu, trốn mau, có người tới!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận