Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 663: Quán trà hẻo lánh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Tài xế lái xe tang này cũng không phải một người yên phận, anh ta âm thầm nhắc nhở tôi là muốn để tôi đi tìm Bách Hiểu Sinh nghe ngóng tình hình. Bởi vì anh ta bị nguyền nên không dám nói rõ bí mật của tiệm cầm đồ Âm Dương!
Bách Hiểu Sinh kia không phải người của tiệm cầm đồ Âm Dương, nhưng người tự xưng là "bách hiểu sinh" chắc chắn biết không ít chuyện. Nếu không, hắn cũng không dám gọi mình là Bách Hiểu Sinh.
Không ra khỏi cửa cũng biết được ba phần sự tình trong thiên hạ, đây là hàm nghĩa của cái tên Bách Hiểu Sinh.
Vừa đúng lúc, tôi và Bách Hiểu Sinh kia cũng có vài lần gặp mặt, tuy rằng thái độ của tôi đối với hắn chẳng ra làm sao. Nhưng hôm đó hắn ta cố tình báo tên và địa chỉ cho tôi, hiển nhiên là muốn hợp tác cùng tôi!
Mục đích của hắn ta rất rõ ràng, hoặc là tiền, hoặc là mấy con lệ quỷ được đấu giá. Ấn tượng của tôi với người này không quá tốt, nhưng xem ra bây giờ vẫn phải tìm tới nơi hỏi thăm hắn ta rồi!
Chưa được bao lâu sau, xe tang đã quay về cổng lớn của phố Miếu. Tài xế xe tang dặn dò tôi mấy câu, bảo tôi nhất định phải cẩn thận, cũng âm thầm nhắc nhở tôi rằng cố gắng đừng đối đầu với tiệm cầm đồ Âm Dương!
Tôi buột miệng đáp lại vài câu, tài xế xe tang mới chịu rời đi! Bây giờ đã qua giờ Tý, đường sá phố Miếu trở nên vắng vẻ, dọc đường thậm chí không thấy một bóng người.
Đang vào mùa xuân nên đâu đâu cũng thấy mấy con mèo hoang động dục, tiếng kêu gọi bạn tình của chúng cũng khiến người ta buồn bực. Ngoài mấy ngọn đèn đường ra thì nhà nào cũng đóng cửa tắt đèn hết rồi.
Họ còn phải dậy sớm buôn bán nên ngủ sớm lắm! Chỉ riêng mỗi tiệm cầm đồ Âm Dương và cửa hàng bán quan tài ở bên cạnh vẫn đang mở cửa buôn bán.
Ban ngày họ không mở cửa, chỉ mở cửa vào buổi tối tới giờ Thìn. Khi tôi đi ngang qua tiệm cầm đồ Âm Dương, vẫn còn thấy có người làm mướn đang hút thuốc lào trước cửa.
Những người làm nghề này như họ hay người ở cửa hàng quan tài bên cạnh thường xuyên phải tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ của người chết, nên rất thích hút loại thuốc lào mùi nồng, bởi vì như thế mới đủ át đi mùi trên cơ thể họ!
Khi tôi ngang qua, người làm mướn cũng ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn tôi, hình như tưởng nhầm tôi là người của phố Miếu nên còn mỉm cười thân thiện với tôi!
Tôi cũng mỉm cười đáp trả rồi nhanh chóng rảo bước đi về bên trong phố Miếu. Bách Hiểu Sinh nói rằng hắn ta kinh doanh một quán trà, cũng không biết buổi tối có mở cửa không.
Gần như tìm hết cả phố Miếu cũng không thấy quán trà mà Bách Hiểu Sinh nhắc tới. Ngay khi tôi sắp bỏ cuộc thì cuối cùng cũng thấy một quán trà ở sau lưng phố Miếu.
Quán trà này mở ngay ở phía Bắc của miếu, cả một dãy phòng toàn là kiểu nhà cũ. Vả lại, quán trà của hắn ta được bày trí rất bình thường. Nếu không vì trên xà nhà treo một chữ "trà", căn bản không thể phát hiện ra dãy nhà bình thường này là một quán trà.
Trong ấn tượng của tôi, quán trà hẳn phải là một nơi tao nhã để thưởng trà và trò chuyện, ngâm thơ đọc phú, bàn chuyện giang sơn, cực kỳ khoan khoái! Chứ so sánh với dãy nhà cũ kỹ trước mặt thì hoàn toàn một trời một vực!
Thế nhưng, tôi cũng không quá tò mò. Ngoài việc ngư long hỗn tạp thì rất nhiều cửa hàng trên phố Miếu treo đầu dê bán thịt chó! Giống như cửa tiệm cầm đồ Âm Dương, trên biển hiệu không hề viết hai chữ âm dương, chỉ viết hai chữ "cầm đồ" thôi.
Nhưng người trong ngành đều biết, họ sẽ đốt một ngọn nến trắng hoặc một ngọn đèn lồng trắng sau giờ Tý. Người bình thường không biết chỉ nghĩ rằng đây là một tiệm cầm đồ cổ xưa.
Đương nhiên, nếu người bình thường tới đó, tiệm cầm đồ Âm Dương cũng sẽ làm ăn với họ, để tránh khiến người bình thường nghi ngờ và sợ hãi!
Mà quán trà này chắc chắn không được dựng nên vì mục đích thưởng trà, chắc hẳn trong bóng tối còn làm chuyện thông đồng khác.
Tôi bước tới trước cửa quán trà, phát hiện đèn đuốc bên trong vẫn còn sáng. Hai bên quán trà là một dãy nhà cũ san sát nhau, đến cả phía đối diện cũng là một dãy nhà cũ, ở giữa là một lối đi bằng đá không quá rộng cũng không quá hẹp, rộng chừng hai ba mét.
Xe cộ không thể tiến vào đây, người đến chỉ đi bộ, giống như phố đi bộ trong thành phố vậy.
Tôi đứng trơ trọi giữa lối đi, nhìn trước nhìn sau ngó trái ngó phải một hồi, thấy không còn bóng người nào khác mới bước tới gõ cửa. Sau khi gõ ba cái, tôi không gõ tiếp nữa.
Đây là quy tắc gõ cửa khi tới thăm hỏi, nếu người bên trong phòng là đồng đạo, tất nhiên sẽ mở cửa cho tôi! Quả nhiên, chỉ mất khoảng vài giây, cửa của quán trà "két" một tiếng rồi bị người ta mở ra từ bên trong.
Người thò đầu ra là một người làm thuê trẻ tuổi, đội mũ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, trông như người học việc. Cậu ta trông rất mệt mỏi, sau khi ngáp dài một cái mới bắt đầu quan sát tôi.
Chỉ liếc nhìn tôi một cái, cơn buồn ngủ của cậu ta dường như biến mất đi nhiều, vội vàng cúi đầu hành lễ với tôi: "Chắc hẳn anh là người mà sư phụ tôi đang đợi?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại cậu ta: "Sư phụ của cậu là ai?"
Tuy cậu học việc này rất trẻ, nhưng khả năng ứng biến rất nhanh nhạy, cậu ta cười hề hề: "Sư phụ của tôi chính là người mà đạo trưởng muốn tìm, sư phụ đã đợi đạo trưởng hai ngày rồi, cố tình giữ tôi lại để trông cửa. Mời đạo trưởng mau mau vào trong!"
Tôi đến tìm Bách Hiểu Sinh nên cũng không chối từ, thẳng thừng rảo bước vào bên trong. Sau khi tiến vào là không gian buôn bán. Bên tay trái là một quầy phục vụ rất dài, sau lưng quầy phục vụ là một cái giá gỗ rất to.
Trên giá gỗ bày đủ loại lá trà. Mà đằng sau giá gỗ chính là một cầu thang bằng gỗ dẫn lên tầng hai.
Còn về bên tay phải và chính giữa của quán trà này bày một bộ ghế sô-pha bằng gỗ thịt cực kỳ lớn, bên trên chạm rồng khắc phượng, vừa nhìn đã biết giá cả đắt đỏ.
Giữa bộ sô-pha bằng gỗ là một bàn trà cũng bằng gỗ. Bàn trà này chắc hẳn sau này mới được thêm vào, bởi vì họa tiết chạm khắc bên trên hoàn toàn khác biệt. Mà trên bàn trà bằng gỗ này còn có thêm gạt tàn và một ấm trà đã nguội lạnh.
Tôi đang định ngồi xuống thì cậu học việc vội vàng mời tôi lên tầng: "Đạo trưởng, sư phụ tôi đã dặn rồi, anh là khách quý, mời anh lên nhã gian trên tầng! Mong đạo trưởng đợi một lát, tôi sẽ báo cho sư phụ tôi ngay!"
Cậu người làm này vừa dứt lời đã dẫn tôi lên tầng hai. Cách bày trí ở tầng hai và tầng một hoàn toàn khác biệt, nếu tầng một là đơn giản thì tầng hai là khí phách, đương nhiên cũng theo phong cách Trung Hoa.
Không cần biết là bàn ghế hay cửa nẻo, toàn là những món đồ cổ có tiếng tăm! Tầng hai có bốn năm gian phòng, vừa vặn phân bố ở hai bên của hành lang. Hành lang rất ngắn, chỉ dài khoảng bốn năm mét.
Mà ở đầu cuối của hành lang là nơi Bách Hiểu Sinh bàn chuyện!
Chỉ là nơi này chắc hẳn cũng được nhiều năm rồi, mỗi lần tôi giẫm xuống, sàn gỗ luôn phát ra âm thanh cọt kẹt cọt kẹt. Người làm thuê giúp tôi đẩy cửa phòng, sau khi mời tôi vào, cậu ta xuống tầng đi pha trà cho tôi.
Tôi quan sát căn phòng này một lúc, trong phòng có khá nhiều sách, có cả giường, cách bày trí rất đơn giản nhưng không mất đi độ phóng khoáng. Nhìn từ quần áo treo trên mắc, có lẽ đây là phòng của Bách Hiểu Sinh!
Tôi đợi khoảng năm phút mới nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang vọng lại. Tôi không quay đầu, bởi vì tiếng bước chân này không phải tiếng bước chân của cậu làm thuê.
Tiếng bước chân của cậu làm thuê khá nhẹ nhàng, bước đi không vững. Nhưng bước chân hiện giờ rất vững vàng, vả lại người có thể lên được tầng hai chắc hẳn là Bách Hiểu Sinh rồi.
Nhân lúc hắn ta chưa vào phòng, tôi đã rót sẵn nước trà.
"Ngại quá, để anh đợi lâu rồi!" Bách Hiểu Sinh vừa vào phòng đã lập tức bày tỏ thành ý. Sau khi nhìn thấy nước trà mà tôi đã rót sẵn, hắn bật cười rồi thở than: "Hầy, thực ra tôi rất hối hận, thực sự không nên chọc vào anh! Vốn dĩ khách phải theo chủ, cuối cùng anh vào trước nên làm chủ rồi!"
Khi nói câu này, Bách Hiểu Sinh đã bước tới và ngồi xuống trước mặt tôi, nhấp một hớp trà rồi lắc đầu: "Đồ đệ của tôi không chú tâm gì cả, tiếp đón khách quý mà dùng nước chưa sôi kỹ để pha trà, đúng là thất lễ!"
Từ sau khi tiến vào, dường như Bách Hiểu Sinh vẫn luôn xin lỗi và tỏ ra khách sáo với tôi. Nhất là câu nói phía sau của hắn ta khiến tôi thấy đề phòng. Tôi quay đầu liếc mắt nhìn về phía hành lang, thấy người làm thuê kia không lên tầng nên mới lên tiếng hỏi dò: "Bách Hiểu Sinh, có phải anh đã điều tra thân phận của tôi không?"
Tôi hỏi như vậy, Bách Hiểu Sinh bỗng nở nụ cười hứng thú, cũng không cho tôi một đáp án thẳng thừng mà chỉ lắc đầu cười khổ: "Thế nên tôi mới hối hận vì tại sao lại chọc vào anh!"
Nói đến sau cùng, thậm chí Bách Hiểu Sinh còn lắc đầu ảo não, trông dáng vẻ hối hận của hắn ta hình như không phải diễn trò.
Tôi sợ hắn ta lừa mình nên đã chuẩn bị hỏi lại hắn ta một lần, muốn xác định hắn ta có thực sự biết thân phận của tôi hay không. Nào ngờ tôi còn chưa kịp hỏi, Bách Hiểu Sinh đột nhiên ôm quyền hành lễ với tôi: "Bách Hiểu Sinh tham kiến Lý đạo trưởng, trước kia ít nhiều gì đã đắc tội, mong Lý đạo trưởng đừng trách!"
Đã nói đến mức này rồi, hiển nhiên, Bách Hiểu Sinh đã điều tra ra thân phận của tôi! Không hổ biệt hiệu Bách Hiểu Sinh của người này, mới gặp tôi vài lần đã điều tra xong thân phận của tôi rồi.
Chưa biết chừng hắn ta thực sự biết những chuyện khác.
"Khách sáo rồi!" Tôi ôm quyền đáp lễ: "Nếu anh đã điều tra ra được thân phận của tôi, vậy tôi cũng không cần giếu giếm nữa! Lần này tôi tới tìm anh, hi vọng anh có thể giúp tôi!"
"Ôi!" Bách Hiểu Sinh thở dài một tiếng, cười khổ bất lực: "Lý đạo trưởng, bây giờ cả Đạo môn phía Nam đang tìm anh. Nhân vật lớn như anh, Bách Hiểu Sinh này có thể giúp gì được? Lý đạo trưởng nghỉ ngơi một tối, sớm mai tôi sẽ bảo đồ đệ đưa anh rời đi an toàn!"
Bách Hiểu Sinh này là người làm ăn, nói chuyện đương nhiên cũng có ngón nghề. Đây chỉ là cách đưa đẩy của hắn ta thôi, nếu hắn ta thực sự muốn từ chối tôi thì tuyệt đối sẽ không tiếp đãi tôi.
Vả lại, hắn ta không hề gọi tên đầy đủ của tôi mà gọi tôi là đạo trưởng Lý. Hắn ta cố tình làm vậy chỉ vì muốn kiếm thêm nhiều lợi ích thôi!
Lòng người luôn tham lam, huống hồ là người làm ăn như hắn ta...

Bình Luận

0 Thảo luận