Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 782: Truyền thuyết vu sư

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Khi nhìn thấy hình xăm trên ngực người nuôi thi tên Lạc, tôi và lão quỷ trợn tròn hai mắt, bởi vì hoa văn được khắc trên tấm bia đá và hình xăm trên lồng ngực anh ta hoàn toàn như cùng một khuôn in.
Trông có vẻ rất đơn giản, nhưng cực kỳ sinh động. Không chỉ riêng tôi và lão quỷ chấn động mà người nuôi thi tên Lạc còn chấn động hơn chúng tôi cả trăm lần, bởi vì tôi nhìn lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt của anh ta là tưởng tượng ra được trái tim kia đang đập nhanh nhường nào.
"Cậu bạn nuôi thi, chẳng lẽ đây là hoa văn của phái nuôi thi các cậu? Không đúng... không đúng..." Lão quỷ chưa nói hết câu đã ý thức được rằng cách nói của mình không có cơ sở, bèn sửa lại: "Tôi cũng có hiểu biết nhất định về phái nuôi thi của các cậu, các cậu cũng là thầy phép, chỉ đi đêm, cho dù muốn tế bái cũng chỉ có thể bái lạy mặt trăng, tuyệt đối không thể bái lạy mặt trời được. Cho dù là thi thể hay quỷ hồn, chúng rất kỵ ánh mặt trời!"
Khi lão quỷ lên tiếng, cảm xúc của người nuôi thi mới hòa hoãn hơn, sau khi kéo lại áo, anh ta đáp: "Đây không phải hình vẽ của người nuôi thi, mà là hoa văn của các vu sư đại mạc. Tôi đến từ một dân tộc du mục ở sâu trong đại mạc, một sự tồn tại rất đặc biệt. Chúng tôi không chăn thả gia súc, trong tộc cũng không có phái nữ, chỉ chuyên cầu phúc và đuổi tà cho các tộc người du mục khác. Đôi mắt của chúng tôi bẩm sinh đã có thể thông linh với quạ đen, có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, cũng có thể phát giác được sự biến đổi thời tiết của tự nhiên. Các vu sư đại mạc lão luyện có thể dùng vu thuật để thay đổi môi trường thời tiết xấu, không khác gì thuật hô mưa gọi gió của Đạo giáo các anh."
Hiểu biết của tôi về vu sư đại mạc không nhiều lắm, chỉ biết rằng họ thường hoạt động ở phương Bắc và Tây Bắc. Giống với các vu sư của Shaman giáo Đông Bắc trước kia, họ cũng là sự tồn tại rất đặc biệt.
Các ghi chép về họ cũng phải lùi về trước đó một vài trăm năm lịch sử, khi ấy các dân tộc du mục phương Bắc tự chiếm lấy địa bàn cho riêng mình, dân du mục vốn anh dũng thiện chiến, thường xuyên ẩu đả và chém giết.
Nguyên nhân khiến họ có thể chung sống hòa bình bắt nguồn từ vu sư đại mạc. Tương truyền một vu sư đại mạc có thể tiêu diệt cả một bộ tộc du mục, cũng chính vì điều này nên họ có uy tín cực cao trong lòng dân du mục. Đây là nguyên nhân chủ yếu giúp họ duy trì được hòa bình.
Đáng lý ra, vị trí của họ ở phương Bắc và Tây Bắc cũng không kém gì địa vị của Đạo giáo ở phương Nam, nhưng không hiểu vì chuyện gì mà sau này không có ghi chép về các vu sư đại mạc. Cao nhân Đạo giáo cũng từng tưởng rằng vu sư đại mạc đã biến mất hoàn toàn rồi.
Nghĩ đến điều này, tôi mới hỏi anh ta: "Lạc đại ca, ban nãy khi ở trên đỉnh núi đảo Trường Thọ, tôi từng nghe anh nói có lẽ anh là vu sư đại mạc cuối cùng. Đáng lý ra, các bộ tộc du mục không thể rời khỏi các anh, tại sao vu sư đại mạc lại lưu lạc tới bước đường này?"
"Hầy!" Tôi hỏi như thế, người nuôi thi tên Lạc âm thầm thở dài một tiếng rồi cười khổ, "Sơ Cửu, ban nãy tôi đã nói với cậu rồi, quần thể vu sư đại mạc của chúng tôi không có phụ nữ, giữa muôn trùng đại mạc cũng chỉ có vài vu sư đại mạc thôi. Mỗi lần có vu sư đại mạc mất đi, chúng tôi sẽ tới bộ tộc du mục gần đó để tìm những đứa trẻ vừa mới sinh ra. Nếu đứa trẻ sơ sinh đó vừa sinh ra đã có đồng tử màu xám, vậy thì nó sẽ là vu sư đại mạc tiếp theo. Tính chất của nó cũng không khác gì linh đồng chuyển thế của Phật sống Tây Tạng, cũng chú trọng đến sự luân phiên của sống và chết. Sau này phương Bắc thống nhất và các cuộc biến động quy mô lớn, vu sư đại mạc càng ngày càng ít. Trong quần thể cũng có nội chiến, tôi không biết mình đã lưu lạc tới phương Nam như thế nào."
Tôi có thể hiểu được quá trình suy vong của vu sư đại mạc, dù sao cũng là giáo phái nhỏ, có lẽ họ cũng đã từng huy hoàng trong lịch sử, nhưng xã hội phát triển quá nhanh, suy cho cùng vẫn lấy con người làm gốc. Vô số nghề nghiệp thần bí cứ thế lặng lẽ biến mất trong dòng chảy dài bất tận của lịch sử.
Giống như cửu động thập trại vậy, họ là những sinh miêu cuối cùng, người nuôi cổ càng ngày càng ít, người biết vu thuật cũng càng ngày càng ít. Người bình thường cả đời cũng không tiếp xúc được với những nghề nghiệp thần bí này, e rằng chỉ có Đạo giáo có chung nguồn gốc nhất định với họ.
Chúng tôi không thể ngăn cản lịch sử tiến về phía trước, chỉ mong rằng có thể ghi chép những thứ đã từng tồn tại này. Nhưng có một điểm mà tôi và lão quỷ có chung suy nghĩ, nếu thứ phong thủy "phong môn tuyệt hộ" này là trò quái gở do các vu sư đại mạc gây ra, đến lúc đó chúng tôi gặp phải cũng sẽ không bỏ qua cho họ.
Học vu thuật không có gì sai, nhưng không thể dùng nó để đối phó với bách tính. Chức trách của người tu đạo là tiêu diệt tà ác, phong bế quỷ hồn. Chính tà không đội trời chung, đây là quy tắc từ xa xưa chưa từng thay đổi.
Lúc này đây, ánh mắt của người nuôi thi tên Lạc có vẻ đau buồn, có lẽ anh ta đang hồi tưởng lại sự suy vong của vu sư đại mạc. Lão quỷ vỗ vai anh ta, đổi đề tài, "Cậu nuôi thi, hoa văn của tộc người các cậu xuất hiện ở làng Trường Thọ này, cho thấy bộ tộc của các cậu vẫn chưa tuyệt diệt, chí ít thì cậu vẫn ở đây. Bây giờ còn có thể nhìn thấy bạn bè của cậu, thế này là đủ rồi, đúng không?"
"Cũng phải!" Người nuôi thi tên Lạc nở nụ cười cảm khái nhưng không tiếp tục đề tài này nữa, "Chúng ta tìm chỗ nào bố trí cho Tử Long đã, bây giờ còn cần đợi hai ngày nữa mới có trăng tròn. Nếu như lời của anh tài xế xe taxi là thật, chúng ta có cơ hội tìm thấy người của Linh tộc. Bây giờ gia chủ vẫn chưa lộ diện, e rằng vẫn chưa chạy tới. Tôi sẽ nhờ quạ đen huyết đồng thông báo cho cô ấy, để cô ấy nhanh chóng tới đây tập hợp, dù sao thì gia chủ có thể từ bỏ mọi thứ vì Tử Long."
Tôi không biết lão quỷ có phát hiện ra hay không, khi người nuôi thi nhắc tới Lý Tiêu Vũ, tôi nhận thấy trong ánh mắt của anh ta lóe lên chút thần sắc khác biệt. Tôi giả bộ không hiểu gì, tiếp tục theo anh ta đi vào trong.
Làng Trường Thọ rất nhỏ, liếc mắt là thấy hết toàn bộ. Chúng tôi không định động tới mấy căn nhà dựng bia đá, muốn xem xem còn căn nhà cũ nào may mắn thoát khỏi cảnh này không. Sau khi đi được vài bước, quả nhiên tôi thấy ở nơi tận cùng của làng xuất hiện một cái miếu thấp.
Cái miếu này đặt ở đầu cuối của làng, cũng được xây dựng dựa vào vách đá. Miếu rất nhỏ, so với miếu thờ thành hoàng và miếu thờ thần linh của người Hán thì ngôi miếu trước mặt trông rất sơ sài.
Chỉ có một gian, không có gian kề, cũng không có tầng hai, chỉ là một ngôi miếu nhỏ được chất lên bằng đá tảng. Nhưng cửa miếu rất to, gần như cao đến tận nóc miếu.
Nếu không vì bức tượng thần dựng trước cửa miếu, chúng tôi cũng không thể nào nghĩ căn nhà nhỏ này là cái miếu. Bức tượng thần trước cửa miếu cũng rất đặc biệt, nửa trên là nữ tử lõa thể, hai tay giơ lên cao, một tay cầm đinh ba, tay còn lại cầm một viên dạ minh châu rất to, đầu hướng về phía biển.
Mà nửa thân dưới của nàng ta cưỡi lên trên một con rùa khổng lồ. Ban đầu ba người chúng tôi tưởng rằng nàng ta cưỡi trên rùa thần, đợi khi nhìn thêm mới phát hiện ra nàng ta không hề cưỡi trên lưng rùa, họ vốn được dung hòa làm một, nửa trên là người, nửa dưới là rùa.
Bức tượng thần biển này được bảo vệ rất tốt, dường như có người thường xuyên chăm sóc. Kết hợp với ngôi miếu sau lưng nó, càng nhìn càng thấy giống miếu thờ thánh mẫu ở vùng ven biển Đông Nam Á.
Lão quỷ và người nuôi thi đi đằng trước, tôi cõng Tử Long đi phía sau. Đợi khi đi tới trước cửa miếu, lão quỷ dừng lại, quan sát trong chốc lát rồi nói: "Người của làng Trường Thọ này quả nhiên không phải người Hán, cũng không phải ngư dân của vùng ven biển Đông Nam Á. Chắc hẳn đây là tượng thần biển, cũng là miếu thần biển, e rằng cũng là hậu duệ của dân tộc thiểu số nào đó. Nơi này càng ngày càng thú vị."
Lão quỷ nói đến sau cùng còn bật cười đầy thần bí, sau đó bước lên phía trước đẩy cửa ngôi miếu. Bên trong miếu tối thui, lão quỷ vừa mở cửa ra vừa dùng đèn pin chiếu vào bên trong.
Vì hành động này mà cả ba chúng tôi đều sững sờ, bởi vì bên trong ngôi miếu thần biển này không hề hoang phế mà rõ ràng có người ở. Đập vào mắt là chiếc bàn vuông đặt giữa căn phòng, bên trên bàn còn bày bộ trà cũ.
Đợi khi lão quỷ dùng đèn pin chiếu sang hai bên, chúng tôi thấy hai chiếc giường, một to một nhỏ, vừa nhìn đã biết là giường của người lớn và trẻ con, mà ở bên kia còn có cả bếp lò. Trên bếp lò bày bát và chậu được làm từ gốm sứ cùng với một số chai lọ đựng gia vị.
Mà trên bếp lò còn treo ít cá đã được phơi khô. Điều quan trọng nhất là chúng tôi không hề thấy một chút mạng nhện nào, chiếu đèn pin vào trong cũng không thấy bụi bặm.
Hiển nhiên, ngôi miếu thần biển này chắc hẳn có người sống trong thời gian dài.
Nhưng người nuôi thi tên Lạc từng nói, làng Trường Thọ không có người sống. Nghĩ tới điều này, tôi nhìn về phía người nuôi thi. Chỉ thấy anh ta nhíu mày, cũng thấy hơi khó hiểu, ngẫm nghĩ một lát, dường như không nghĩ ra được đáp án, bấy giờ mới lầm bầm nói: "Quạ đen huyết đồng có thể cảm nhận được hơi thở của người sống và người chết, điều này tuyệt đối không sai nổi. Ngôi miếu này có người ở, nhưng không ở bên trong, có phải họ đã rời đi?"
Hàng lông mày của lão quỷ cũng nhíu lại: "Nếu như người ở ngôi miếu thần biển này là người trong thôn, vậy thì không đáng sợ. Điều tôi lo lắng là... người sống ở miếu thần biển... là người của Linh tộc."
Vừa nhắc đến Linh tộc, tôi lập tức tỉnh táo hẳn. Nếu đây thực sự là nơi Linh tộc nghỉ ngơi, vậy thì hoàn toàn không phí công sức. Đến lúc ấy, chúng tôi có thể ôm cây đợi thỏ, đợi khi họ đến là được, chúng tôi đỡ mất công tìm kiếm.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình, hai người họ nghe xong cũng không có ý kiến, lập tức quyết định làm theo chủ ý của tôi. Sau khi tiến vào miếu thần biển, tôi đặt Tử Long lên giường.
Trước hết tôi cởi quần áo của anh ấy, chỉ để lại bộ áo cà sa mặc trên người. Anh ấy vẫn đang trong trạng thái hôn mê, thế nhưng tình hình càng lúc càng tệ đi, sắc mặt càng lúc càng đen. Nhất là nơi mi tâm, khí đen tụ lại ở đó nồng hơn trước đó rất nhiều.
Cà sa chỉ có thể tạm thời đè nén sức mạnh tà ác trong cơ thể anh ấy, thời gian càng lâu, đợi khi sức mạnh tà ác phá vỡ Phật pháp của áo cà sa thì sớm muộn gì Tử Long cũng sẽ tỉnh lại. Mà khi anh ấy tỉnh lại, không ai trong chúng tôi là đối thủ của anh ấy, anh ấy cũng không nhận ra chúng tôi, sẽ hoàn toàn biến thành con rối của Minh Vương, không nhận ra ai.
Bây giờ hi vọng duy nhất của chúng tôi là đợi người của Linh tộc xuất hiện...

Bình Luận

0 Thảo luận