Đàn ông quỳ xuống báu như vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ! Những người này đều là người sống sót của thôn Ma Câu, họ đều là người thân, là bề trên của Lý Sơ Cửu tôi!
Giây phút tôi quỳ xuống trước mặt họ, bí mật kìm nén suốt mười năm trong lòng tôi cũng được phóng thích hết ra ngoài. Hết thảy những uất ức phải chịu, hết thảy những khổ sở phải chịu đều hóa thành sự xúc động vô tận! Sự cố gắng của tôi đã có ý nghĩa!
Tôi không nhận tổ quy tông nhưng còn hơn cả nhận tổ quy tông. Đây là nhà của tôi, đây là người thân của tôi. Chỉ cần cứu được họ ra ngoài, dù có phải chết tôi cũng không còn gì phải tiếc nuối.
"Nhóc con, mau đứng dậy! Đàn ông thôn Ma Câu đã mất hết rồi, bây giờ cháu chính là trụ cột của thôn Ma Câu!" Ông chú run rẩy đi đến trước người tôi, định đỡ tôi dậy.
Nhưng ông đã già, không còn sức nữa, cánh tay định kéo tôi lên không ngừng run rẩy. Tôi lại dập đầu lạy họ ba cái, sau đó mới đứng dậy.
"Nhóc con, đừng khóc. Cháu là đàn ông, đổ máu chứ không đổ lệ!" Ông chú vỗ vai tôi. Mà lời nói này của ông không khỏi khiến tôi nghĩ đến ông nội mình. Lúc còn bé, ông nội rất thích dùng câu nói này để cổ vũ tôi. Tôi khắc ghi hết từng câu từng chữ này vào lòng, xưa nay chưa bao giờ dám quên!
"Vâng." Tôi lau nước mắt. Nhìn những người còn sống sót này, tôi cười bảo: "Đừng sợ, chỉ cần cháu còn ở đây thì sẽ không để mọi người gặp chuyện! Đợi giải quyết xong chuyện nơi này, cháu sẽ để thôn Ma Câu thấy lại ánh mặt trời!"
"Sơ Cửu, khá lắm!" Thím gật đầu thật mạnh, sau đó sắc mặt tức khắc trở nên buồn khổ. Bà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chỉ tiếc đàn ông trong thôn đều không nhìn thấy được. Nếu mọi người có linh thì ở trên trời phù hộ chúng tôi, phù hộ thằng bé Sơ Cửu này nhé!"
Thím nhỏ giọng thầm thì. Tôi thấy bà lặng lẽ lau nước mắt nên cắn răng hỏi: "Ông chú, các bác các chú trong thôn đâu rồi?"
"Haizz!" Tôi vừa hỏi vậy, ông chú bèn thở dài, lắc đầu chỉ vào trong nhà văn hóa thôn rồi đáp: "Nhóc con, tất cả bọn họ đều ở trong này!"
"Dạ?" Tôi ngẩn ngơ bước vào trong! Vừa vào trong đó, tôi liền điếng người vì thấy được cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy ở chỗ sâu nhất trong nhà văn hóa thôn là xương trắng chất thành đống như một ngọn núi nhỏ. Nhìn những xương cốt này thì có vẻ là xương cốt của đàn ông trưởng thành.
Nhưng điều kỳ lạ là không thấy đầu lâu đâu cả.
Tôi đang cảm thấy nghi hoặc, ông chú đã chống gậy bước đến bên cạnh, giải thích cho tôi nghe: "Nhóc con, đây chính là tất cả đàn ông ở thôn Ma Câu!"
Tôi thấy mà lòng khó chịu không thôi. Tôi khẽ lắc đầu, cắn răng: "Ông chú, chuyện này rốt cuộc làm sao?"
"Haizz!" Ông chú lại thở một hơi dài, hai hàng lệ chảy ra. Ông lắc đầu nói: "Nhóc con, năm đó sau khi cháu đi, bọn ông không thể rời khỏi thôn này! Trước đó có hơn trăm người dân, lương thực nhanh chóng hết sạch. Nhiều người như vậy mà không có thức ăn thì tất cả đều sẽ chết đói!"
Ông chú không nói tiếp nhưng tôi đã đoán được. Nhất là khi nhìn thấy đống xương cốt gãy kia thì tôi đã xác định được, đàn ông trong thôn Ma Câu đã dùng máu thịt của mình để người già trẻ em sống sót!
Tôi không thể nào tưởng tượng được những người dân ăn thịt người để sống sót này đã trải qua cơn đói và sự tuyệt vọng đến thế nào! Nhưng tôi không cảm thấy phản cảm, trái lại còn cực kỳ cảm động!
Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đưa ra quyết định y như vậy! Đàn ông ở thôn Ma Câu không ai nhát gan cả!
Mà tất cả những điều này đều là do tôn chủ Linh tộc! Tôi nhất định phải tự tay chặt đầu ông ta, dùng máu tươi của ông ta để tế những tội ông ta đã phạm.
Tôi nén cơn giận trong lòng, gượng cười với họ, nói: "Mọi người chịu khổ rồi, sau này không cần phải tiếp tục sống cuộc sống thế này nữa! Cháu bảo đảm, cháu dùng mạng mình để bảo đảm!"
Lúc nói ra câu này, tôi nhìn thấy trong mắt của những đứa bé suy dinh dưỡng này phát ra ánh sáng hy vọng, trên mặt chúng cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nhưng có một điều tôi không nghĩ ra được, tại sao trưởng thôn lại chết đuối trong sông?
Tôi còn chưa hỏi, ông chú đã cất tiếng: "Trưởng thôn là người đàn ông trưởng thành sống sót cuối cùng, trước kia cũng là do ông ấy phụ trách chăm sóc cho chúng ta. Đám trẻ không có thịt ăn nên có mấy đứa lâm bệnh chết. Ông ấy muốn đến sông bắt cá, thế nhưng đi rồi thì không về được nữa. Nhưng nói đến cũng lạ, thời gian càng lâu thì ác quỷ bên ngoài càng không dám đến gần thôn của chúng ta! Lúc mới bắt đầu, tối nào bọn chúng cũng ở bên ngoài lang thang gọi hồn, kêu gọi suốt đêm, dọa chết không ít đứa bé. Cũng chính vì sau này bọn chúng không đến gọi hồn nữa nên trưởng thôn mới định ra ngoài thử xem. Chỉ là đáng tiếc!"
Lúc nói xong câu cuối cùng, ông chú bắt đầu đau lòng cảm khái. Tôi cũng đang suy nghĩ đến chuyện này. Trăm quỷ vây thôn, bọn chúng nhất định sẽ gọi hồn người ta. Người có dương khí yếu đương nhiên sẽ bị bắt hồn.
Thế nhưng tại sao sau này bọn chúng không dám đến gần thôn nữa, lẽ nào có liên quan đến ông nội? Có điều nghĩ lại thì không đúng lắm, qua thời gian dài thì trận pháp của ông nội sẽ càng lúc càng yếu.
Lẽ ra trải qua mười năm, tác dụng từ trận pháp của ông nội tôi đã không còn nhiều nữa. Ông nội dùng bản thân làm mắt trận, trận pháp không yếu đi thì chỉ có một khả năng, ông nội còn sống!
"Anh Cửu, mau... Mau dẫn bọn họ trốn đi!" Đúng lúc này, âm thanh của Dương lão thất bỗng nhiên vang lên bên ngoài. Vừa nghe thấy tiếng nói của anh ta, tôi lập tức hô lên không ổn.
Còn chưa kịp lao ra ngoài đã nghe một tiếng bịch, thân thể của Dương lão thất bay thẳng đến, đập mạnh vào cửa lớn của nhà văn hóa thôn.
"Lão Thất!" Tôi nhanh chóng xông đến, đỡ anh ta dậy, miệng Dương lão thất phun đầy máu tươi. Sau khi lau máu tươi nơi khóe miệng, anh ta lắc đầu bảo: "Anh Cửu, tôi không sao, không chết được! Tôi cản bọn họ, cậu mau dẫn người dân trong thôn đi đi!"
Tôi cười bất đắc dĩ, nói: "Lão Thất, chúng ta không đi được, không có đường chạy!"
Nói xong câu đó, tôi quay đầu nhìn người dân sống sót, nói: "Ông chú, mọi người cứ trốn trong đây! Có cháu ở đây, cháu sẽ không để mọi người xảy ra chuyện, trừ phi bọn chúng bước qua xác cháu!"
Ông chú đau lòng nhìn tôi, cắn răng nói: "Nhóc con, cháu là trụ cột cuối cùng của thôn Ma Câu, nhất định phải sống sót. Chúng ta đều là người đáng chết, cháu không cần phải để ý đến chúng ta! Chỉ cần chúng ta biết thôn Ma Câu còn có một người khỏe mạnh còn sống, sống như một con người thì cho dù phải chết, chúng ta cũng không còn gì tiếc nuối!"
"Đúng vậy, Sơ Cửu, ông chú của cháu nói không sai! Chúng ta đều là người đáng chết, sống sót nhờ việc ăn thịt người, sống không giống người, nhưng cháu vẫn là một con người hoàn chỉnh! Chỉ cần cháu còn sống thì chúng ta không sợ nữa. Thôn Ma Câu không thể chết hết được, cháu phải để lại nòi giống cho thôn Ma Câu!" Sự kiên cường của thím hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Bây giờ bà đã hoàn toàn ép mình thành một người đàn ông!
Mà thím vừa dứt lời, mấy thím khác ở phía sau cũng nói: "Thằng bé nhà họ Lý, cứ mặc kệ chúng ta, cháu nhất định phải để lại nòi giống cho thôn Ma Câu chúng ta!"
Lúc thấy cảnh này, tôi không kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt. Tôi cắn chặt răng, không dám mở miệng nói câu nào, bởi vì tôi sợ mình vừa mở miệng thì sẽ khóc to.
"Mẹ! Đám khốn kiếp này, hôm nay cho dù liều mạng thì bố mày cũng tuyệt đối không để cho bọn mày đụng vào một sợi tóc của họ!" Dương lão thất kích động mắng to, bỏ tay tôi ra rồi định xông ra ngoài!
Tôi kéo anh ta lại, lạnh lùng nói: "Lão Thất, anh ra canh cửa cho tôi! Không được để ai vào trong, trừ phi anh chết!"
Dương lão thất nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, sau đó gật đầu thật mạnh, vỗ ngực đáp: "Anh Cửu, cậu cứ yên tâm! Cho dù cậu ngã xuống thì vẫn còn tôi! Dù có chết, tôi cũng tuyệt đối không rời khỏi nhà văn hóa thôn nửa bước!"
"Tốt!" Tôi cố cười, quay đầu nhìn mọi người rồi nói: "Ông chú, thím, còn mọi người nữa! Cháu biết mọi người muốn cháu sống sót, nhưng mọi người có biết không? Cháu sống suốt mười năm qua là vì muốn cứu mọi người, để mọi người được thấy ánh mặt trời lần nữa! Vì vậy mọi người tuyệt đối không được từ bỏ! Tuy rằng ăn thịt người nhưng mọi người không phải là người không hoàn chỉnh. Mọi người là con người, là người tốt. Tuy rằng ăn thịt người là không sạch sẽ, thế nhưng tim mọi người sạch sẽ hơn ai hết! Đừng sợ, Lý Sơ Cửu của nhà họ Lý ở đây! Đợi cháu giải quyết xong những tên súc sinh ngoài cửa, cháu cũng sẽ ăn thịt bọn chúng. Cháu muốn nói cho mọi người biết, chúng ta mãi mãi là người của thôn Ma Câu, không ai được từ bỏ mạng sống của mình một cách dễ dàng như vậy! Lão Thất, đóng cửa lại!"
Vào lúc sắp không khống chế được tâm tình của mình, tôi bước nhanh ra khỏi nhà văn hóa thôn. Sau khi nghe được lời của tôi, Dương lão thất cũng lao ra ngoài theo, sau đó đóng sầm cửa lại.
Dương lão thất đứng thẳng ngay cửa lớn, một tay cầm kiếm đồng tiền nhìn xung quanh với vẻ giận dữ, đứng canh gác trước cửa nhà văn hóa thôn giống như sát thần!
Còn tôi thì bước lên trước, đi thẳng đến trước mặt Thanh Long và Chu Tước rồi mới ngừng lại.
Cơn điên của tôi đã hoàn toàn bùng phát. Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt như sắp phun ra lửa giận. Tôi giận dữ hét lên: "Đám chó khinh người các ngươi, hôm nay Lý Sơ Cửu ta ở đây! Hoặc là ta chém hết đầu chó của các ngươi, hoặc là ta chết trận sa trường cho đến khi chảy khô giọt máu cuối cùng! Thù hận giữa ta và các ngươi không chết không thôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận