Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 816: Thống khổ giày vò

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Ác linh xung quanh đều xông ra từ bên trong đám xương trắng nằm dưới đáy biển, không thể đếm rõ được là có bao nhiêu. Phóng hết tầm mắt ra xa cũng chỉ nhìn thấy một mảng trắng nhởn.
Hốc mắt chúng trông giống như hố đen, khiến người ta nhìn mà toát cả mồ hôi hột. Đuôi chúng nhìn trông giống đuôi nòng nọc, không ngừng đong đưa ở trong nước. Bởi vì số lượng quá nhiều mà ngay cả nước biển cũng bị đuôi của chúng quẫy đến mức sinh ra cả dòng chảy ngầm.
Nhìn thêm một thoáng, hồn thể tôi bắt đầu run lên. Còn về phần Thanh Long, sắc mặt hắn ta trắng bệch cả ra, hắn cắn răng nói: "Sơ Cửu, lần này gay rồi đây!"
Đúng lúc ấy, những ác linh trắng toát ở xung quanh bỗng nhiên vọt lên, nuốt chửng lấy chúng tôi. Tôi chỉ cảm thấy có một luồng khí tức lạnh buốt áp sát mình, sau đó cả người mình đau đớn như bị cả đàn kiến cắn xé, đau đến mức tôi suýt phải hét lên.
Cảm giác vừa đau vừa khó chịu, tựa như bị kiến độc đốt từng chỗ trên người, không chỗ nào được yên ổn, cảm giác toàn thân đều đã bị chúng cắn cho thành thủng lỗ chỗ.
Nhưng giày vò nhất là giờ chúng tôi đang là hồn thể, không có thân thể thì sau khi qua cơn đau nhức sẽ không bị tê dại, chỉ có thể chịu đựng cơn đau mãi. Cảm nhận tệ nhất là ở mặt, cảm giác như phải trơ mắt nhìn da mặt mình bị chúng xé rách ra, khó chịu còn hơn cả chết nữa.
Tôi cũng coi như là một người trải qua nhiều đau đớn, nhưng kiểu đau đớn này vẫn khiến tôi phải thét lên.
Tôi gào lên vì đau, sau đó Thanh Long cũng không gắng gượng được nữa, bắt đầu kêu gào thảm thiết. Tôi không trông thấy hắn ta, hắn ta cũng không trông thấy tôi, xung quanh đều là ác linh trắng toát đang điên cuồng cắn xé chúng tôi.
Cảm giác đau đớn đó vẫn không ngừng, chỉ vài phút sau đã cảm giác cơn đau lan đến tận xương tủy, kiểu như da dẻ trên người mình bị rạch một chỗ cực sâu, lộ ra cả xương trắng, còn đám ác linh kia đang điên cuồng gặm cắn xương cốt của chúng tôi.
Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, cũng quá đau đớn. Rõ ràng hồn thể tôi chỉ là ba hồn bảy phách, thế nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác đau đến tận xương tủy, hơn nữa cơn đau cũng rất thật, không phải ảo giác.
Tôi đau đến mức tắc cả tiếng, thân thể không cảm nhận được nỗi tê dại, cơn đau cũng chưa từng biến mất. Tôi muốn giãy giụa nhưng không có tác dụng, giờ tôi đang ở trạng thái hồn thể ba hồn bảy phách, sau lưng lại đang cõng thêm đá Trấn Hồn, ngay cả cơ hội di chuyển còn chẳng có nữa là phản kháng rồi bỏ chạy.
Cảm giác tra tấn khó chịu đó không biết giằng co đến lúc nào, mãi cho đến khi tôi không gào ra được tiếng nào nữa. Giọng Thanh Long lúc này cũng tắc nghẹn, thỉnh thoảng phát ra một tiếng gào đau đớn, nhưng không có sức, trông đáng thương thê thảm vô cùng.
Lúc tôi sắp không còn cảm nhận được ba hồn bảy phách của mình nữa thì đáy biển đột nhiên rung lên một trận dữ dội. Không biết cơn chấn động này vọng lại từ chỗ nào, chỉ cảm thấy thân thể tôi cũng bị chấn động theo.
Chúng tôi còn chưa phản ứng lại thì những ác linh điên cuồng nuốt chửng chúng tôi bỗng dưng quay trở về lại bên trong xương trắng. Vốn xung quanh đang trắng nhởn một mảng, giờ lại trở nên cực kỳ thoáng đãng, đám ác linh kia chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Sau khi trông thấy những ác linh này biến mất, tôi đột nhiên tỉnh táo lại. Tôi ngay lập tức nhìn về phía Thanh Long, hồn thể của hắn ta lúc này rất nhạt, tựa như chỉ cần gió thổi một cái là sẽ tan biến ngay tức khắc.
Hơn nữa, sắc mặt hắn ta lúc này rất tệ, trắng bệch cả ra, cả người lộ rõ vẻ suy yếu, ngay cả cười thôi cũng thấy mệt. Tôi đang nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn tôi, tôi lại nhìn lại tình trạng của bản thân mình, cũng chẳng tốt hơn hắn được là bao, hồn thể quá mờ nhạt, suýt thì hồn bay phách tán.
Hai chúng tôi cùng nở một nụ cười chật vật, sau đó tôi nhìn về phía Thanh Long và bảo: "Thanh Long, xin lỗi, là tôi đã liên lụy đến anh!"
"Đàn ông đàn ang, nói xin lỗi cái gì?" Thanh Long cười khổ lắc đầu: "Sơ Cửu, nói thật, bắt đầu từ ngày tôi biết cậu sẽ đến đảo Trường Sinh, tôi đã biết chắc chắn kết cục của mình không ra gì rồi, ha ha ha!"
Thanh Long nói xong bắt đầu cười phá lên, ngữ khí của hắn không có ý trách tội tôi, ngược lại còn giống như bạn bè quen biết lâu năm trêu đùa nhau.
Tôi cười gượng, thật lòng hỏi hắn: "Thanh Long, tại sao anh lại giúp tôi? Mạng anh nợ mẹ tôi, anh đã trả lại cho tôi lâu rồi. Vậy mà anh cứ giúp tôi hết lần này đến lần khác, thậm chí không tiếc đắc tội với cả Linh tộc."
Thanh Long nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy nghiêm túc. Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau chừng vài giây, sau đó Thanh Long nhếch môi, nở một nụ cười rồi hỏi ngược lại: "Muốn nghe lời nói thật hay là nói dối nào?"
"Nói thật!"
"Được!" Thanh Long gật đầu, không nhìn tôi nữa mà đưa mắt nhìn về phía đáy biển xa xa, dừng lại khoảng mấy giây rồi mới ôn tồn kể: "Thật chẳng dám giấu, ban đầu tôi chỉ muốn báo đáp ân tình của thánh nữ. Nhưng sau khi tiếp xúc với cậu một thời gian, tôi phát hiện ra cậu không giống những người khác. Cậu như vậy, Triệu Tử Long và Vương Lỗi cũng giống như thế, trong tim ba người đều có chính nghĩa. Mà trên đời này thứ thiếu hụt nhất lại chính là thứ chính nghĩa đó. Trước khi các cậu xuất hiện, Đạo môn luôn bẩn thỉu xấu xa, chỉ có một số ít người chuyên tâm tu đạo, truyền đạo. Còn phần lớn những người tu đạo còn lại đều không thể kháng cự được sự mê hoặc của hồng trần, làm bại hoại danh tiếng Đạo môn. Mãi cho đến khi ba người xuất hiện, Đạo môn mới có cơ hội chuyển biến. Lúc đó tôi đã nghĩ, xã hội vốn dĩ đã rất tệ, nhưng bởi vì có sự tồn tại của các cậu, hình như thế giới này cũng không còn xấu xa, vô tình như tôi tưởng tượng nữa. Cho nên.."
Thanh Long nói đến đây bỗng ngừng lại, quay đầu sang phía tôi lần nữa rồi nở một nụ cười hào sảng: "Tôi vốn dĩ là một đứa trẻ mồ côi, xã hội này quá lạnh lùng và vô tâm, từ nhỏ tôi đã thấu hiểu tất cả đắng cay ngọt bùi của nhân gian. Cho nên tôi nghĩ, sự xuất hiện của mọi người có lẽ có thể thay đổi bầu không khí của Đạo môn, khiến nhân gian trở nên ấm áp và có tình nghĩa hơn. Có lẽ các cậu không thể thay đổi được toàn bộ người trên thế giới, nhưng các cậu có thể thay đổi được những người xung quanh, để người ở xung quanh tin tưởng rằng nhân gian này vẫn còn hi vọng."
Nghe thấy Thanh Long nói vậy, trong lòng tôi chợt thấy cảm động không thôi. Cũng không đến nỗi ngại ngùng và xấu hổ, bởi vì việc chúng tôi làm chính là vì hi vọng có thể thay đổi được những người này. Lão quỷ cũng vậy, Hà Thiên Sư cũng thế, hay cả Bách Hiểu Sinh nữa. Lạc đường nhưng biết quay lại, cải tà quy chính, ngày càng kéo theo nhiều người khác để làm việc thiện.
Mà thứ xã hội này cần không phải chính là tình người hay sao?
Chủ đề nói chuyện này hơi nặng nề, không hợp với tình cảnh của chúng tôi hiện tại, tôi bèn chuyển đề tài: "Thanh Long, năm đó Linh Trường Sinh đưa mẹ tôi đi, có phải cũng từng nhốt mẹ tôi vào trong ao Phệ Hồn chịu đựng cảnh bị ác linh giày vò như thế này không?"
Năm đó lúc ở thôn Ma Câu, Linh Trường Sinh xuất hiện lần đầu tiên, khi trông thấy cảnh ngộ của mẹ tôi, ông ta đã hết sức tức giận, nên đã để trăm quỷ vây quanh thôn Ma Câu, trừng phạt thôn dân thôn Ma Câu ròng rã mười năm trời.
Cũng bởi vì mẹ tôi đã yêu Long Ngạo Thiên, khiến Linh tộc trong lúc đánh nhau với Long Hổ tông đã phải chịu tổn thất nặng nề, nên Linh Trường Sinh cũng trút giận lên người mẹ, nói phải nhốt mẹ tôi vào trong ao Phệ Hồn để bị ác linh cắn xé tra tấn mãi mãi.
Trước giờ tôi không thể hiểu được sự tàn nhẫn của ao Phệ Hồn, giờ đây tôi vừa mới chịu một lần tra tấn, cuối cùng cũng hiểu được độ kinh khủng của nó. Mẹ tôi là một người phụ nữ mệnh khổ, tôi chẳng thể nào tưởng tượng được rốt cuộc mẹ đã phải chịu giày vò đến mức nào nữa.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc Linh Trường Sinh nhốt mẹ vào trong ao Phệ Hồn là tim tôi lại đau đớn không chịu nổi, đau như sắp nghẹn thở.
"Sơ Cửu, cậu khinh thường tôn chủ của chúng tôi quá!" Thanh Long cười giễu: "Nói thật, tôn chủ là người lãnh đạo vĩ đại nhất mà tôi từng gặp. Nếu như không phải bởi vì thánh nữ, thì với thiên phú và tu vi của ông ấy, nhất định ông ấy sẽ là người đứng đầu Linh tộc và Đạo môn. Nhưng chính bởi vì ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, bởi vì thánh nữ mà ông ấy có thể từ bỏ tất cả. Ông ấy cũng là người không chịu ép buộc, không ai có thể thay đổi quyết định của ông ấy. Ông ấy yêu thánh nữ sâu đậm như vậy, sao lại nỡ trừng phạt cô ấy đây? Từ sau khi tôn chủ đưa thánh nữ trở về Linh tộc, ông ấy đã từ bỏ tham vọng thống nhất Đạo môn, cả ngày tìm cách để hồi sinh thánh nữ. Cho nên tôn chủ chưa từng ngược đãi thánh nữ bao giờ!"
Nghe thấy Thanh Long nói vậy, tôi bèn thở phào một hơi, nhưng bất giác lại thương xót cho Linh Trường Sinh. Lúc đầu tôi hận ông ta, chỉ ước sao có thể giết chết ông ta, thế nhưng sau khi biết được những chuyện ông ta làm cho mẹ tôi, tôi cũng từ từ thay đổi cách nhìn của mình đối với ông ta.
Hơn nữa, bản thân ông ta cũng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trên người mang theo khí thế vương giả. Cho dù không được tính là anh hùng, thì cũng có thể gọi ông ta là kiêu hùng trăm năm khó gặp.
Chỉ có điều mẹ tôi cuối cùng vẫn lựa chọn Long Ngạo Thiên, có lẽ Long Ngạo Thiên có thể cho bà ấy sự tự do. Linh Trường Sinh có thể cho mẹ tôi tất cả, thậm chí là cả thiên hạ Đạo môn, nhưng ông ta lại không biết, điều mẹ tôi cần là sự tự do và bình phàm.
Nhưng bất kể thế nào, cả ba người họ đều đã được giải thoát rồi, tất cả những ân oán tình thù, một nụ cười, một cái chết rồi biến mất trong giang hồ Đạo môn.
Sau khi có được đáp án, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa, bèn tiếp tục đổi chủ đề để hỏi: "Thanh Long, vì sao ban nãy các ác linh kia lại đột ngột biến mất vậy?"
Nhắc đến ác linh, Thanh Long bèn cười bất đắc dĩ: "Đây là thủ đoạn của Linh tộc chúng tôi, sẽ không lập tức giết chết chúng ta mà muốn tra tấn chúng ta từ từ. Nỗi đau mà thân thể phải chịu kém xa hồn thể, nên nếu để ác linh cắn xé ba hồn bảy phách của chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ bị hồn bay phách tán. Bọn họ tự có chừng mực, tra tấn chúng ta nhưng lại không để cho chúng ta chết. May là Đại pháp sư nói mai sẽ xử tử chúng ta. Nếu không, ba hồn bảy phách của chúng ta chắc chắn chưa gắng gượng được ba ngày thì đã hồn bay phách tán. Nói thẳng thì tôi thà bị họ giết chết còn hơn là bị ác linh cắn xé giày vò mà chết như thế này."

Bình Luận

0 Thảo luận