"Là huyết thi!" Mạnh Doanh vừa hô vừa tỏ ra rất khiếp sợ, sau đó anh ta giải thích cho chúng tôi nghe, vẻ mặt rất nghiêm trọng: "Thi thể của huyết thi không thối rữa mục nát, lại cực độc, máu có tính ăn mòn còn mạnh hơn axit. Đừng nói là người, đến cả đá cũng có thể bị ăn mòn. Cách nuôi huyết thi khác một trời một vực với nuôi cổ, nhốt đủ bảy bảy bốn chín huyết thi lại, để chúng tự cắn nuốt lấy nhau. Con còn sót lại sau cùng, chính là huyết thi kịch độc đáng sợ này! Thợ cản thi chúng tôi có một câu, thà gặp xác chết trôi còn hơn gặp phải huyết thi!"
Mạnh Doanh là thợ cản thi, từ nhỏ đã tiếp xúc với thi thể, có thể nói là đã gặp đủ các loại thi thể. Những thi thể bình thường, e là nhìn thấy anh ta cũng phải né ba phần, bởi vì thi khí trên người anh ta cũng không thua kém gì thi thể bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy huyết thi này, ngay cả anh ta cũng phải kiêng dè.
Mà tôi thì vẫn còn đang ngẫm nghĩ một chuyện, chính là việc lần này Vu Giáo tổ chức tập hợp tất cả các vu sư tà môn tới, e là đến để làm chuyện gì đó.
Thủy gia nói không sai, bọn chúng không phải đến để tìm hài cốt Quỷ vương của chúng, mà là muốn gây sự ở nơi này.
Cũng may lúc trước Vương Lỗi hi sinh thân mình để chặn lại hung khí Hắc Long, nếu không hậu quả thật khó lường.
"Dùng dây thừng buộc xác, tuyệt đối không được đến gần huyết thi này!" Mạnh Doanh đột nhiên hô lên.
Ngay sau đó, anh ta rút ra một sợi dây thừng buộc xác từ trong chiếc ba lô trên lưng, trên người chúng tôi cũng có, và cũng vì không dám lơ là, nên đều lấy hết ra.
Gần như là đồng thời, con huyết thi kia lại rống lên một lần nữa, rồi xông thẳng về phía chúng tôi.
Lúc nó xông tới, để lại trên mặt đất một chuỗi vết chân đã bị ăn mòn, cỏ xanh khô héo ngay lập tức, đến cả đất bùn cũng bị ăn mòn mà biến thành màu đen.
Thấy vậy, tôi tức thì hét lên: "Nhanh tản ra!"
Tôi hét lên, rồi chạy sang một bên, Tử Long và Mạnh Doanh cũng phản ứng rất nhanh, chạy thẳng sang hai bên con huyết thi, đồng thời công kích từ cả hai phía.
Tử Long đứng gần con huyết thi nhất, lúc nó há miệng ra định cắn, Tử Long bèn cấp tốc lùi về phía sau, ném thẳng bùa trấn thi trong tay ra.
Bùa trấn thi chạm vào được đầu con huyết thi kia, nhưng chẳng có hiệu quả gì cả, thậm chí lá bùa còn bị máu của nó ăn mòn.
Lần này thì tôi đã hiểu, tại sao Mạnh Doanh lại kiêng dè con huyết thi này đến thế, chính là bởi vì bùa trấn thi chẳng có tác dụng gì với nó cả.
Mà chỉ trong vài giây này, tay con huyết thi kia đã chộp lấy lồng ngực Tử Long. Tử Long bị hẫng mất một giây, không kịp né, đành phải ném nốt mấy lá bùa trấn thi còn lại ra.
Bùa trấn thi chạm vào người huyết thi, ngay tức khắc đã bị ăn mòn. Nhưng điều này cũng giúp cho Tử Long có cơ hội để tránh né. Tôi thấy vậy, lập tức xông lên từ phía sau.
Tôi không dám đến gần huyết thi, lúc còn cách nó một vài bước, tôi đột ngột dừng lại, thước Trấn Hồn trong tay chém thẳng lên đầu nó.
Nhát chém này tôi dùng tới cả chân khí nên đã chém được vào phía sau gáy của nó, tạo ra một vết thương lớn.
Song tay của tôi cũng bị chấn động đến mức tê dại. Chỉ có điều, máu thịt quanh miệng vết thương của nó cũng tức khắc biến thành màu đen.
"Grào!" Nhát chém này của tôi đã chọc giận huyết thi hoàn toàn. Nó gào lên một tiếng, rồi xoay người vọt thẳng về phía tôi.
Tốc độ của nó thật sự rất nhanh, chỉ vài bước đã nhảy đến trước mặt tôi, đôi tay không có da chộp thẳng về phía lồng ngực tôi.
Tôi khuỵu chân xuống, dùng thước Trấn Hồn để chặn tay nó lại. Tay nó vừa chộp được cây thước thì lập tức bốc khói đen, giống như nó đã cầm trúng cây gậy sắt nung đỏ, thậm chí còn phát ra tiếng xèo xèo và mùi cháy khét.
Nhưng tôi không ngờ rằng, con huyết thi này lại không chịu buông thước Trấn Hồn ra, lại còn giật mạnh về phía nó, cũng giật theo cả tôi văng lên phía trước một bước.
Mà tay còn lại của nó vòng qua thước Trấn Hồn, định túm lấy lồng ngực tôi.
Tôi trợn trừng mắt, chân khí vùng đan điền tức khắc bộc phát ra. Tôi sử dụng hết sức mạnh toàn thân để kéo ngược về phía sau, theo đà kéo cả huyết thi về phía tôi, nhưng rồi vẫn không giật lại được thước Trấn Hồn trong tay nó.
Cứ vậy thành ra tôi tự mua dây buộc mình, cánh tay kia đã sắp chộp vào người tôi rồi. Tôi đành phải lùi mạnh về phía sau, nhưng khoảng cách vẫn còn chưa đủ, tay của con huyết thi kia đã chộp được vào phần vải áo trước ngực tôi.
Lớp vải áo của tôi tức thì bị ăn mòn, bốc cả khói. Mà lúc nó định chộp lấy ngực tôi, Mạnh Doanh và Tử Long đã áp sát từ hai bên.
Tử Long nhảy lên trước, ném một đầu dây thừng bó xác cho Mạnh Doanh, sau khi Mạnh Doanh túm được, cả hai người đều đồng thời vừa chạy vừa kéo.
Huyết thi bị kéo ngã xuống đất, nó bắt đầu điên cuồng giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng dây thừng đang xiết chặt cổ nó, càng giãy giụa, dây thừng lại càng xiết chặt vào trong thịt nó.
Dây thừng bó xác đối phó với thi thể là hiệu quả nhất, con huyết thi này không ngừng gào lên, nghe có vẻ rất thê thảm. Vết thương trên cổ nhanh chóng biến thành màu đen, rồi phát ra tiếng xèo xèo như bị đốt cháy.
Cũng may Mạnh Doanh biết đối phó với huyết thi như thế nào. Anh ta đã ghép tất cả dây thừng bó xác lại với nhau, nếu như chỉ có mấy sợi thì chắc chắn sẽ không giữ được huyết thi.
Nhưng cho dù là vậy, con huyết thi này vẫn còn đang vùng vẫy. Tôi thấy dây thừng bó xác cũng không giữ được bao lâu, kiểu gì cũng sẽ bị đứt, nên định xông tới chém đầu nó.
Nhưng vừa định xông tới, Mạnh Doanh đã gọi tôi lại, "Sơ Cửu, đến kéo giúp anh. Anh muốn xử chúng y như cách chúng đối xử với chúng ta! Anh muốn nói cho chúng biết, cản thi hay khống thi, thợ cản thi Tương Tây chúng tôi mới là tổ tông của bọn chúng! Chỉ cần là thi thể, tôi đều có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời!"
Tôi gật đầu, nhảy đến chỗ của Mạnh Doanh, thay anh ta kéo dây thừng. Mạnh Doanh thì cầm lấy chuông Âm Dương, cắn nát ngón trỏ rồi để máu nhỏ giọt lên đầu huyết thi, chuông Âm Dương đồng thời cũng rung vang ba lần, anh ta hô: "Chuông âm vừa vang, huyết thi nghe lệnh! Thuật cản thi, tức trừ tà! Rung chuông ba hồi, nghe ta ra lệnh, giết đám oắt này cho ta!"
Mạnh Doanh hô xong, lập tức bảo chúng tôi buông tay. Hai chúng tôi vừa buông dây thừng ra, Mạnh Doanh đã rung chuông Âm Dương lần thứ hai.
Lần rung chuông này, con huyết thi kia đã đứng thẳng dậy, hai tay đồng thời nhấc lên, nhảy từng bước về phía đám vu sư bên cạnh chúng tôi.
Nhìn thấy cảnh này mà tôi không nhịn được cười, chiêu này của anh Mạnh cũng thật là tuyệt, dám biến huyết thi thành cương thi mà bọn họ thường hay đuổi.
Lúc này, huyết thi đã nhảy đến nơi, túm được một tên vu sư rồi há mồm cắn. Chỉ trong nháy mắt, cả người tên vu sư đó đã bắt đầu thối rữa!
Chỉ mấy giây sau, tên vu sư đã ngã gục xuống đất, hóa thành một bãi máu tanh hôi. Những tên vu sư còn lại nhìn thấy cảnh này cũng đều đứng dậy bỏ chạy tán loạn, nhưng chúng sao có thể chạy nhanh được bằng huyết thi, nó cứ tóm được ai là cắn luôn kẻ đó.
Không đến mười phút, mười mấy vu sư đều đã chết trên tay con huyết thi do chính họ nuôi dưỡng.
Sau khi giải quyết xong mấy tên vu sư cuối cùng, Mạnh Doanh lấy ra một cây đinh quan tài rất dài, vọt thẳng về phía huyết thi, sau đó đâm mạnh vào đầu nó.
Đinh quan tài đâm vào trong đầu huyết thi, nó lập tức giãy giụa, còn phát ra tiếng gào thê thảm hơn lúc trước.
Nhưng nó chỉ giãy được vài phút, cuối cùng cũng đổ gục xuống đất một cách nặng nề. Chỉ trong giây lát, máu thịt đỏ tươi trên người huyết thi bắt đầu biến thành màu đen rồi thối rữa. Cái mùi thối bốc ra từ trên người nó ghê tởm đến mức khiến người khác buồn nôn.
Chờ đến khi huyết thi không còn nhúc nhích gì nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Trận này, thuật cản thi của Mạnh Doanh đã đánh bại huyết thi của bọn chúng.
Tôi cười lạnh nhìn đám đệ tử Vu Giáo vẫn còn đang kinh ngạc: "Oắt con, thả họ ra!"
"Hừ!" Tên đệ tử Vu Giáo hừ một tiếng, tức giận dọa dẫm: "Đạo sĩ thối, các ngươi đừng có mà đắc ý! Ngươi có thể giết huyết thi, nhưng ta không tin ngươi có thể đi được đến trước mặt Quỷ vương của chúng ta! Các ngươi cứ chờ chết đi!"
Tên đệ tử này phẫn nộ thì có phẫn nộ, nhưng vẫn thả những người dân làng kia ra.
"Mọi người mau đi đi, chúng tôi không biết có thể cầm cự được bao lâu! Nếu như mọi người có thể sống sót thoát ra ngoài, nhất định phải báo cho người của Đạo môn, không thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm ở nước ta được!"
Tôi bảo họ rời đi, nhưng không ngờ người đàn ông trung niên kia lại lắc đầu nói: "Đạo trưởng, chúng tôi không thể đi được! Vẫn còn rất nhiều người dân trong làng còn nằm trong tay bọn chúng, tôi phải đợi họ. Cùng lắm thì chúng tôi cũng liều mạng với chúng!"
Người này có lẽ là bị những lời vừa nãy của tôi kích thích nên mới trở nên nhiệt huyết như thế. Tôi lại khuyên họ rời đi, nhưng họ vẫn một mực lắc đầu.
Tôi hết cách, chỉ đành để họ nấp ở phía sau. Nếu như chúng tôi thua thì sẽ cố kéo dài thời gian để họ chạy.
Chúng tôi hiện giờ còn cách một khoảng nữa mới đến chỗ Quỷ vương ở đầu làng. Chúng tôi cũng chẳng còn đường lui nữa, chỉ có thể tiếp tục tiến lên. Vừa mới đi được thêm vài mét, lại có người nhảy ra khiêu chiến chúng tôi.
Lần này chỉ có bốn người, nhưng tất cả đều là những ông lão gầy tong teo. Sau khi bọn họ xông lên, chúng tôi lại một lần nữa bị bao vây.
Bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi người đứng một hướng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận