Không ngờ lần này Phán quan làm thật. Nghe ngài đọc tên từng người mà tôi quan tâm nhất, mỗi cái tên là tim tôi đều hẫng một nhịp!Tôi chưa kịp phản ứng, Phán quan đã nhất bút âm dương, cổ tay chuyển động, đầu bút âm dương biến thành màu đỏ, bắt đầu vạch vào tên trên sổ sinh tử!
"Không ai! Tuyệt đối không ai được giết người trước mặt Lỗi gia!" Ngay lúc nguy cấp, Vương Lỗi đã ra tay. Giọng anh ta căm phẫn, chứng tỏ anh ta hoàn toàn nổi khùng rồi!
Chắc Phán quan cũng không nhìn rõ. Bút âm dương bị Vương Lỗi kẹp lấy bằng hai ngón tay! Bất kể Phán quan dùng lực thế nào, bút âm dương cũng không nhúc nhích!
Phán quan chau mày, giận dữ trừng mắt, tay dùng sức, giật bút âm dương về! Tiếp đó, bút âm dương chấm vào giữa mày Vương Lỗi.
Vương Lỗi nhanh tay lẹ mắt, nhấc tay trái lên, vừa khéo chặn bút âm dương của Phán quan. Tay trái nắm quyền đánh lên vai Phán quan. Phán quan phản ứng nhanh, thấy Vương Lỗi công kích, nhanh chóng thu hồi bút âm dương, thụt lùi vài bước.
Phán quan vừa đứng ổn, nghiêm giọng nói: "Vương Lỗi, mặc dù không tìm được tên cậu trong sổ sinh từ, nhưng cậu là người sống, bổn Phán quan có thể đối phó cậu! Bút âm dương trong tay bổn Phán quan chuyên dùng quản lý sinh tử của người sống! Chỉ cần bút âm dương niêm phong giữa mày, thì ba hồn bảy vía của cậu sẽ rời thân thể!"
Vương Lỗi không vội ra tay, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nhưng đôi mắt anh ta lại lạnh lẽo và đầy sát khí mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Tôi cảm thấy Vương Lỗi lúc này không phải là Vương Lỗi mà tôi quen biết!
Chẳng lẽ, đây mới là bản chất của anh ta?
"Một Phán quan nho nhỏ, lại nói năng ngạo mạn, chưởng quản sinh tử của ta! Ta đã không ở trong ngũ hành từ lâu. Đừng nói là người, ngay cả Diêm vương cũng không quản sinh tử của ta được! Vừa rồi không giết ngươi là nể mặt Diêm vương! Ngươi không biết quý trọng, cho rằng có bút âm dương và sổ sinh tử là có thể làm tất cả! Hôm nay, ta phải cho ngươi biết cái gì là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!" Vương Lỗi nói xong, đột nhiên lui ra sau một bước, đồng thời lật hai tay.
Khi anh ta trở tay kết ân, tôi cảm giác được giữa hai tay anh ta có một luồng sức mạnh nghẹt thở khủng khiếp đang phóng thích dần dần! Sức mạnh vô hình chèn ép âm binh liên tục lui ra sau.
Tôi đứng gần Vương Lỗi, cũng bị sức mạnh đó đè nén, dường như không thể thở nổi! Tình hình này rõ ràng là thực lực chèn ép tuyệt đối.
Bây giờ anh ta mới sử dụng, chắc là đạo thuật thượng cổ trong truyền thuyết!
Sắc mặt Phán quan dần khó coi, mày cau chặt, nhưng vẫn giữ phong độ bình tĩnh vốn có của mình, không hoảng hốt, hô một câu với âm binh: "Mau đi mời Diêm vương, nhanh!"
Âm binh không dám chậm trễ, bay vèo lên đường hoàng tuyền! Chỉ mấy giây ngắn ngủi, Vương Lỗi đã ra tay, tung một chưởng lên Phán quan!
Chưởng đó nhìn thì nhẹ nhàng, không có lực sát thương! Nhưng khi chưởng đánh ra, mọi người đều nghe thấy tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Tiếng sầm rền như thế ngay trên đầu, chấn động, tinh thần tôi chao đảo, lỗ tai vang ong ong, giống như sắp bị điếc vậy.
Phán quan vẫn bình thản, cảm nhận được sức uy hiếp ở Vương Lỗi, lắc mình đứng tấn, nhanh chóng vạch bút âm dương. Ngài điều động toàn bộ âm khí xung quanh quỷ môn quan tới. Chỉ chớp mắt, màn chắn bằng âm khí hình thành trước mặt ngài. Gần như đồng thời, Vương Lỗi lại tung một chưởng!
Ầm!
Tiếng vang thật to, màn chắn âm khí trước mặt Phán quan lập tức nứt ra lỗ nhỏ! Có thể thấy dấu bàn tay đen thùi trên lỗ đó! Nhưng màn chắn của phán quán chỉ kiên trì được vài giây, rồi vỡ thành mảnh nhỏ, biến mất không tăm hơi!
Phán quan sắc mặt rất khó xem, bản mặt vốn màu đen giờ từ từ chuyển sang tái mét. Lúc nhìn Vương Lỗi, thì kinh ngạc buột miệng nói: "Ấn phiên thiên, chưởng ngũ lôi, cậu quả nhiên không phải người thời đại này!"
"Còn biết ấn phiên thiên, thế ta cho ông nếm thử thế nào là sức mạnh của ấn phiên thiên!" Vương Lỗi cười lạnh, lạ lùng vô cùng. Tiếp theo, thủ ấn lại thay đổi.
Mười ngón tay giao nhau, lòng bàn tay hướng lên. Rồi anh ta cười nham hiểm với Phán quan, sau đó lòng bàn tay úp xuống. Thoắt cái, có tiếng cách vang rõ mồn một, Phán quan cảm thấy trên người như có vật nặng ngàn cân đè lên, hai gối khuỵu xuống, đầu không ngẩng được, hai tay chống xuống đất.
Bút âm dương và sổ sinh tử rơi sang một bên.
A! Phán quan hét một tiếng, muốn đứng dậy. Nhưng dù ông ta dùng hết sức cũng không thể đứng dậy được. Nhất là hai tay Phán quan đang chống trên mặt đất đang run lẩy bẩy!
Vương Lỗi thật đáng sợ!
Nhìn thấy cảnh này, tôi mới hiểu rõ, đây mới là sức mạnh chân chính của Vương Lỗi, cũng là sức mạnh đại diện cho thân phận của anh ta! Trước đó, lúc đối phó với Linh Trường Sinh, Vương Lỗi chỉ dùng đạo thuật thượng cổ đơn giản, hoàn toàn không giống kiểu ấn phiên thiên đáng sợ này!
Tôi không nhìn rõ anh ta kế thừa giáo phái nào, chỉ biết anh ta có thể mượn sức mạnh không gian. Trong ngũ hành, sức mạnh đang đè Phán quan quỳ xuống đất, tuyệt đối không phải thiên địa linh khí. Vì âm tào địa phủ chỉ có âm khí, không có thiên địa linh khí!
Mà thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra, đó chính là sức mạnh không gian. Vừa rồi, đạo thuật thượng cổ mà Vương Lỗi dùng, chắn chắn là dùng ấn phiên thiên nghịch chuyển cân bằng của sức mạnh không gian. Tôi nhớ, lúc nhỏ, từng nghe sư phụ kể một lần: những cao nhân có thể đứng vào hàng tiên ban, đều có thể mượn dùng sức mạnh không gian!
Chẳng qua đạo môn lưu truyền đến ngày nay, ngày càng một kém, đạo thuật thượng cổ từ từ thất truyền. Tôi cũng là lần đầu thiên nghe nói tới ấn phiên thiên.
Cao nhân tu đạo chân chính, chỉ giơ tay nhấc chân là có thể lật sông hất biển, hủy diệt thiên địa! Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy sức mạnh lúc này của Vương Lỗi, tôi mới tin tưởng điều này!
Đạo thuật vô cùng vô tận, không có cao nhất, chỉ có cao hơn!
"Giờ ta bắt người quỳ xuống, chờ Diêm vương tới, ta sẽ đích thân giết ngươi trước mặt ông ta! Càn khôn âm dương, không phải địa phủ các ngươi mạnh nhất. Không có Đạo môn, thì không có âm tào địa phủ, khỏi bàn đến một Phán quan nho nhỏ như ngươi!" Vương Lỗi bây giờ không phải tên bất cần đời, cà lơ phất phơ đó. Mà anh ta rất xa lạ và giết chóc, giống như tử thần người đầy máu tanh.
Phán quan bị sức mạnh của anh ta đè ép, không ngẩng đầu lên được, còn đang liều mạng chống chế, muốn đứng dậy. Nhưng Phán quan cố gắng thế nào cũng không được!
Hắc bạch vô thường hoảng loạn, nói với tôi: "Lý Sơ Cửu, nếu Vương Lỗi thật sự giết Phán quan, thì các cậu cũng xui xẻo! Các cậu giết tướng quân âm binh, chúng tôi sẽ không báo với Diêm vương! Nhân lúc chuyện còn chưa ầm ĩ, mau kêu Vương Lỗi dừng tay! Đừng lại sai càng thêm sau, nếu không cậu là người hối hận nhất! Hãy nghĩ tới bạn bè, người thân của cậu đi. Họ sẽ gặp phải báo ứng tàn khốc nhất!"
Hắc bạch vô thường nói là thật, giết một tên âm binh có thể địa phủ không nổi giận, nhưng địa vị của Phán quan chỉ đứng sau Diêm vương! Nếu Vương Lỗi nổi khùng giết Phán quan, đến lúc đó địa phủ sẽ trút giận lên người chúng tôi.
Đã đến bước này rồi, tôi không thể lùi bước, nhưng tôi sợ báo ứng sẽ đến với người khác. Đến lúc đó, tôi hối hận không kịp!
Tôi hiểu điều này, vội vàng nói to với Vương Lỗi: "Lỗi gia, được rồi! Nể mặt Tử Long với Y Y, đừng phạm phải sai lầm!"
Vương Lỗi quay đầu nhìn tôi, cười bảo: "Anh Cửu, đám người địa phủ không nói tình người, thế Lỗi gia đuổi họ đi, cho anh làm đại ca địa phủ!"
Bây giờ Vương Lỗi không còn xa lạ nữa, tôi cười khổ, khuyên tiếp: "Lỗi gia, tôi không có mạng này đâu, tôi chỉ là phàm nhân! Anh làm thế, sẽ tổn âm thọ của tôi đó! Đến lúc đó, anh cũng không trông mông tôi bị đày vào cảnh trời phạt nghiệp hỏa đúng không?"
"Có lý!" Vương Lỗi lẩm bầm, đột nhiên cau mày, sau đó cười bỉ ổi, lại trở về bộ dáng lông bông ban đầu, cười đê tiện với đám âm binh: "Các anh âm binh quỷ sai, ngại quá đi. Lỗi gia có chứng trầm cảm, vì sư phụ nên mới bị trầm cảm! Thi thoảng sẽ mất kiểm soát, có dọa các anh không? Nếu có cơ hội đến dương gian, Lỗi gia sẽ mời các anh đi hú hí uống rượu tán gán để chuộc lỗi nha! Nếu các anh thấy chán thì Lỗi gia nhín chút thời gian rảnh đến chơi với các anh. Kể cho các anh nghe thép được tôi luyện thế nào nè, được không? Không thích nghe luyện thép đúng không, thế kể nắm đấm luyện như thế nào cũng được. Tóm lại, tạm biệt! Anh Cửu, mau đi thôi!"
Vương Lỗi nói nhanh mấy câu sau, nói xong thì kéo tay tôi đi về phía dương gian.
Tôi vẫn đang ngơ ngác, không biết tại sao lúc này Vương Lỗi lại thay đổi thế này, đành mặc cho anh ta kéo đi. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên sau lưng có giọng nói hồn hậu vang lên: "Thí chủ, nếu đã đến rồi thì đừng đi! Ở lại, để bần tăng kể cho thí chủ nghe, Phật pháp luyện thành như thế nào? A Di Đà Phật!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận