Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 568: Phản bội Đạo môn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Trên đường đi, hầu như chúng tôi không hề ngơi nghỉ một phút nào, một mạch tiến bước, cũng không có cơ hội hỏi thăm chuyện của Đạo môn. Sau khi xuống xe, chúng tôi đi thẳng đến núi Miêu Vương.
Sau khi tiến vào địa giới núi Miêu Vương, thì thấy cơ sở hạ tầng đã gần như hoàn thiện. Hơn nữa, điều khiến tôi ngạc nhiên là, dưới chân núi lại có đệ tử của Đạo môn canh giữ.
Tôi đã giải thích rất rõ ràng cho bọn họ, núi Miêu Vương tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống như thế này, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường, cũng sẽ khiến cho người bình thường kiêng kỵ Đạo môn.
Xây dựng đạo quan là nhằm mục đích để cho người bình thường cảm thụ văn hóa tinh thần Đạo gia, rồi thắp hương cầu phúc, trừ tà tránh họa...
Thế nhưng như thế này, là hoàn toàn vi phạm ý nghĩa lúc bàn đầu của việc xây dựng đạo quan. Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, nếu không bọn họ sẽ không dám làm trái lời tôi dặn dò!
Tôi cảm thấy có điều không ổn, trong lòng có một dự cảm bất an rằng, có thể trên núi đã xảy ra chuyện rồi. Tôi không vội lên núi mà dẫn A Cẩu đến một quán ăn nhỏ dưới chân núi.
Chúng tôi gọi bừa vài món để ăn, tranh thủ lúc thức ăn còn chưa lên, A Cẩu nói trước: "Anh Cửu, tôi cứ cảm thấy có điều không ổn! Dưới chân núi Miêu Vương có người canh gác, chứng tỏ chắc chắn trên núi xảy ra chuyện!"
Đầu óc A Cẩu tương đối nhạy bén, anh ta cũng quan sát thấy điểm này.
"Ừm." Tôi gật đầu, bắt đầu phân tích: "Xuất hiện tình huống như thế này, tôi hoài nghi là đám lão tổ Diệp gia bọn họ thừa dịp tôi không có ở đây, đã động thủ. Còn có một khả năng nữa, là ông thợ làm vàng mã và Dương lão tam bọn họ phát hiện tình huống khác lạ, nên mới tăng cường canh phòng."
"Đúng vậy!" A Cẩu tán thành với phân tích của tôi: "Xem ra, chúng ta không thể hấp tấp lên núi được, phải nghĩ cách lẻn vào. Anh Cửu, đều tại tôi, nếu như lúc ấy tôi nói ra sớm hơn, có lẽ cũng không đến nước này."
"A Cẩu, anh đừng tự trách mình. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, đừng nghĩ điều gì khác nữa. Chuyện chúng ta phải làm bây giờ là tìm hiểu rõ tình hình của núi Miêu Vương." A Cẩu vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Tôi chưa bao giờ trách anh ta cả, bởi vì có một số việc chúng ta không thể nào khống chế được, nhưng chỉ cần có thể thay đổi một người, khiến người đó hướng thiện, thì đó đã là hồi báo lớn nhất đối với tôi rồi.
Khi chúng tôi đang nói chuyện thì ông chủ bê thức ăn lên. Tôi khá quen với ông chủ cửa hàng, ông ta mở quán dưới chân núi này từ rất sớm, đã là một quán ăn cũ có tuổi đời mấy chục năm rồi.
Nhưng bởi vì ngày thường không qua lại gì nên cũng chỉ quen mặt, chứ chưa từng tiếp xúc qua.
Thừa dịp này, tôi bắt đầu nghe ngóng: "Ông chủ, sao gần đây núi Miêu Vương lại có nhiều đạo sĩ vậy?"
"Ài!" Ai ngờ, vừa nghe tôi hỏi như vậy, chủ quán đã bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đáp: "Từ vài ngày trước đã bắt đầu có rất nhiều đạo sĩ đến nơi này rồi, hầu như mỗi ngày đều có không ít đạo sĩ lên núi. Hiện tại, núi Miêu Vương này bị các đạo sĩ canh giữ, khách du lịch cũng không còn, việc làm ăn của chúng tôi cũng ế ẩm lắm!"
Nghe vậy, tôi cảm thấy có triển vọng, bèn tiếp tục hỏi: "Ông chủ, vậy bây giờ núi Miêu Vương có còn cho người lên không?"
"Giờ thì không được đâu!" Chủ quán lắc đầu bảo: "Hình như họ có bên chính phủ chống lưng, ngay cả cảnh sát cũng không dám làm gì. Bọn họ chỉ cho đạo sĩ lên núi thôi, chứ không để người bình thường lên đó đâu."
Tôi thấy thực sự không hỏi thăm được tin tức gì, bèn để ông chủ rời đi. Chủ quán vừa đi, A Cẩu đã lên tiếng: "Anh Cửu, xem ra núi Miêu Vương thật sự xảy ra chuyện rồi."
"Ừ." Tôi gật đầu, nói: "Vừa rồi ông ta nói có thế lực bên chính phủ chống lưng, chẳng lẽ là người của bộ phận Đặc Biệt? Tôi đang nghĩ, có phải bộ phận Đặc Biệt triệu tập toàn bộ người tu đạo ở phía Nam, muốn hoạch định lại trật tự của Đạo môn hay không?"
A Cẩu suy ngẫm một lúc rồi nói: "Anh Cửu, cũng có khả năng này. Dù sao tổ chức Đạo môn quá lớn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường. Với tính chất của bộ phận Đặc Biệt, nói không chừng đúng là bọn họ giở trò. Nhưng mà anh Cửu, cậu không thể mạo hiểm được. Để đến tối tôi lẻn vào thăm dò thử xem sao, đợi thăm dò rõ tình huống rồi chúng ta nghĩ cách tiếp."
"Cũng được! Bây giờ cũng không còn cách nào khác, tôi cứ linh cảm sắp có chuyện xấu xảy ra." Hầu như tôi và A Cẩu đều không ăn được mấy, cả hai đều nuốt không trôi.
Tôi thấy đã đến xế chiều, bèn chuẩn bị đi tìm nơi trú chân trước. Nhưng lúc đang định đứng dậy rời đi, thì đột nhiên có một người từ bên ngoài xông vào, đầu đội mũ, cúi rất thấp, che chắn kín bưng, sau khi xông vào thì ngồi thẳng xuống bên cạnh chúng tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã ngẩng đầu lên: "Anh Cửu, là tôi!"
Người nọ vừa ngẩng đầu, tôi lập tức nhận ra ngay, đó không phải ai khác, mà chính là Dương lão thất!
Tôi trông thấy là Dương lão thất thì kích động, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Dương lão thất lại nhỏ giọng chặn trước: "Anh Cửu, đi theo tôi, nơi này không tiện nói chuyện!"
Tôi thấy anh ta rất cẩn thận, sợ bị người xung quanh nhận ra, nên cũng không dám bất cẩn, lặng lẽ đi theo Dương lão thất rời khỏi quán ăn nhỏ. Sau khi ra khỏi quán, Dương lão thất dẫn chúng tôi đến một căn nhà trọ.
Trong nhà này không có một ai, cửa bị cạy mở, Dương lão thất bảo chúng tôi đi vào, sau đó mới tháo mũ nón, nói: "Anh Cửu, xảy ra chuyện rồi!"
Tôi thấy sắc mặt Dương lão thất không ổn, vội vàng hỏi: "Lão thất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ai ngờ, tôi vừa hỏi thế, Dương lão thất đã lập tức nhận lỗi: "Anh Cửu, đều tại chúng tôi quá bất cẩn, nên mới phạm phải sai lầm lớn như thế. Anh Cửu, cậu muốn đánh muốn mắng, cứ việc ra tay!"
"Đừng nói nhảm nữa, mau kể xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tôi nghe anh ta nói mà nổi giận, gắt lên.
"Ừm." Tôi quát như vậy, Dương lão thất mới ừm một tiếng, nói: "Anh Cửu, lúc trước cậu rời đi, chúng tôi vẫn chú ý đến bà ba Hoàng và cả đám trộm mộ kia nữa. Lúc đầu, tôi cũng cho người để ý đến họ, nhưng không ngờ, bọn họ lại hạ độc trong thức ăn. Chỉ trong một đêm, chúng đã kiểm soát tất cả người của chúng ta. Sau đó, lão tổ Diệp gia kéo đông đảo người tới, hoàn toàn tiếp quản núi Miêu Vương."
"Chết tiệt, vẫn đến muộn một bước!" Tôi thầm than một tiếng, nhưng không nói ra miệng. Trước khi đến, trong lòng tôi cũng đã dự đoán đến tình huống này, có điều hiện tại vẫn hơi khó tiếp nhận.
Vất vả đánh bại Linh tộc, thống nhất Đạo môn phương nam, cuối cùng lại bị lão tổ Diệp gia cướp mất.
Tôi dừng lại chốc lát, rồi hỏi anh ta: "Còn bây giờ thì sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Dương lão thất gật đầu, tiếp tục nói: "Sau đó, lão tổ Diệp gia đã bắt giữ tất cả những người phụ trách chúng tôi, ông thợ làm vàng mã, Vương Kỳ Bằng và cả Dương lão tam..., tất cả đều bị lão ta khống chế. Không chỉ có thế, ngay cả nhiều Đạo môn phương Bắc cũng tới, hiện tại tất cả đang tụ tập trên núi Miêu Vương. Tôi là do may mắn, hôm đó xuống núi làm việc nên mới tránh được kiếp nạn. Bọn họ làm như vậy, chính là muốn... muốn..."
Lúc Dương lão thất nói tới đây thì ngập ngừng, ánh mắt nhìn tôi có chút tránh né, không dám nói nốt nửa câu sau.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái, lạnh giọng nói: "Lão Thất, đã là lúc nào rồi, mau nói đi!"
"Được rồi!" Dương lão thất cắn môi, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: "Anh Cửu, bọn họ còn bắt cha cậu, Long Ngạo Thiên và cả mẹ anh nữa..."
"Cái gì?!" Tôi vừa nghe thấy tin này, lập tức sửng sốt đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn Dương lão thất với vẻ mặt đầy khó tin. Bởi vì tôi không thể nào ngờ tới, thế mà mẹ tôi lại bị bắt.
Hơn nữa, Long Ngạo Thiên đạo hành cao thâm, muốn bắt ông ta, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Nhưng làm sao bọn họ lại bị bắt được?
Tôi ngưng lại mười giây, rồi bảo Dương lão thất nói tiếp. Dương lão thất ừ một tiếng, nói: "Anh Cửu, bọn họ làm như vậy, chính là muốn dụ cậu ra ngoài. Hiện tại lão tổ Diệp gia tập trung thế lực Đạo môn hai phương Nam - Bắc, chỉ trừ phái Luyện Đan phương Bắc! Bọn họ là đang muốn ép cậu lộ diện, bắt cậu tự tay giết mẹ mình và cả cha mình nữa!"
"Muốn tôi giết cha mẹ tôi?!" Cơn thịnh nộ trong lòng đã sắp bùng nổ, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế: "Cha mẹ tôi không sai, sao bọn chúng lại muốn giết họ?"
"Anh Cửu, đây là cái bẫy của chúng!" Dương lão thất lộ vẻ vô cùng bất lực, cắn răng giải thích: "Bọn họ nói với người trong Đạo môn rằng khi còn sống, mẹ cậu là thánh nữ Linh tộc. Mà Linh tộc giết hại không ít người tu đạo của Đạo môn chúng ta, mối thù đẫm máu này, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho mẹ cậu! Còn cha cậu - Long Ngạo Thiên, bởi vì năm đó ông ấy tư thông cùng thánh nữ, phản bội Đạo môn, cho nên trở thành tội nhân của Đạo môn, cũng muốn phán ông ấy tội chết. Bọn chúng còn nói... nói..."
Dương lão thất nói tới đây, lại bắt đầu ngập ngừng, thậm chí không dám nhìn tôi.
"Lão Thất, nói!" Sự kiên nhẫn đã gần đến giới hạn, tôi giận dữ gầm lên, khiến Dương lão thất run rẩy, mở miệng nói tiếp: "Anh Cửu, bọn họ còn nói cậu là đứa con hoang của Đạo môn với Linh tộc! Vốn cũng phải phán tội chết, nhưng nể mặt cậu đánh bại Linh tộc, nên mới cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu tự tay giết cha mẹ mình, thì có thể cho cậu một con đường sống, đuổi cậu ra khỏi Đạo môn! Bọn họ đã lan truyền tin tức khắp Đạo môn rồi, nếu như cậu không đi, bọn họ sẽ giết cha mẹ cậu và còn hạ lệnh cho người trong Đạo môn, truy sát cậu nữa. Với cả, lần này là bộ phận Đặc Biệt chống lưng cho bọn họ..."
"Ha ha..." Nghe Dương lão thất nói xong những lời này, tôi không nhịn được cười tự giễu. Vừa chế giễu, lại vừa châm chọc... Sau khi cười xong, tôi mới đấm thụp một cái xuống bàn, căm giận nói: "Lý Sơ Cửu tôi vì Đạo môn mà cống hiến hết thảy những gì mình có, nhiều lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, thế mà hiện giờ lại rơi vào kết cục thế này! Không phải người tu đạo xấu, mà là lòng người quá thối nát! Chung quy tôi vẫn không thắng được bọn họ, không phải tôi thua bọn họ, mà là thua ở lòng người hủ bại! Nhưng... Lý Sơ Cửu tôi tuyệt không cam lòng, bọn họ muốn giết tôi cũng được, nhưng muốn động đến cha mẹ tôi thì bất kể là ai, tôi cũng sẽ khiến núi Miêu Vương máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận