Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 599: Âm vật quỷ dị

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Tôi đã biết những đệ tử hôn mê bất tỉnh kia có vấn đề từ lâu, mới đầu tôi cảm thấy cơ thể bọn họ khác với người thường, rất mềm mại, thậm chí còn không sờ thấy xương.
Tôi nhớ lúc đầu vác bọn họ, cũng cảm thấy những người này hệt như một đống thịt nhão, cứ như người không xương vậy.
Nếu không nhìn thấy cái quan tài kỳ lạ trên tháp kia, tôi sẽ không liên hệ hai điều này với nhau! Thật ra vật liệu của chiếc quan tài kia cũng không khác lắm, cũng là một cục mềm mềm, nhưng lại không phải thịt.
Còn một điều nữa, vừa rồi có mấy chục người canh giữ những đệ tử hôn mê bất tỉnh này. Nhưng người sống lại xảy ra chuyện, còn những đệ tử hôn mê kia thì không xảy ra chuyện gì.
Cho nên, tôi đã nghi ngờ những đệ tử hôn mê bất tỉnh này từ lâu. Vừa rồi cố ý dẫn Lâm Tiêu tới đây, chính là muốn âm thầm nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì!
"Sơ Cửu, tôi hiểu rồi! Vừa rồi cậu cố ý thả mấy tên kia, chính là muốn dụ thứ trong thôn quỷ này ra ngoài!" Lâm Tiêu hiểu ra dụng ý của tôi, tôi cười gật đầu, không nói.
Hai người chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm mấy đệ tử Thiên Tự môn vừa đứng lên. Vừa rồi Lâm Tiêu làm bọn họ bị thương là ra tay trong cơn giận dữ, nên chắc chắn không nhẹ, hẳn là đã làm tổn thương nội tạng rồi. Nhưng điều đáng mừng là những kẻ này vẫn còn di chuyển được.
Bọn họ căn bản không hề phát hiện những người đang động đậy trên mặt đất kia, chỉ mải dìu đỡ nhau, cố gắng đi về phía lối ra của thôn quỷ! Bọn họ biết rõ là không ra được, nhưng vẫn cố thử một lần.
Mà khi bọn họ đi, tôi với Lâm Tiêu lập tức trông thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Những đệ tử ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh đang chậm rãi bò dậy. Nhưng người bọn họ giống như không xương, căn bản không đứng dậy được, mà giống như con giòi, chậm rãi ngọ nguậy tiến về phía trước.
Nhìn cái dáng vẻ ngọ nguậy đó, vừa hài hước, lại vừa rùng rợn khôn tả!
Thử tưởng tượng xem, họ là con người, nhưng lại không thể đứng lên, mà dường như toàn bộ cơ thể không có chút sức lực nào, một người sống mà như một miếng thịt ngọ nguậy.
Thoạt nhìn sẽ đem đến một cảm quan thị giác rất kỳ quái, những thứ ngọ nguậy trên mặt đất kia cơ bản không phải người, mà giống một con giòi khổng lồ hơn!
"Sơ Cửu, có lẽ những thứ này không phải người! Nhưng điều kỳ lạ là, sao chúng có thể sinh ra ngũ quan như người được?" Lâm Tiêu nhíu mày thật sâu, vẻ mặt đầy khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Với kinh nghiệm và hiểu biết của ông ta, có lẽ cũng chưa từng thấy qua thứ quỷ dị như vậy!
Tôi không nói ra nghi ngờ trong lòng, chỉ bảo Lâm Tiêu đừng sốt ruột, nói không chừng xem tiếp là sẽ biết!
Thật ra tôi đã đoán được một chút, nhưng chưa dám khẳng định, bởi vì những thứ này thật sự là quá quái dị!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mười giây này, những người trên mặt đất giống như bầy côn trùng, nháy mắt đã đuổi kịp bốn đệ tử Thiên Tự môn kia.
"Bọn họ tỉnh rồi? Không, họ có vấn đề!" Một đệ tử thận trọng trong đó phát hiện ra, nhưng rất nhanh cũng nhận ra có điều không ổn, bèn hô to: "Không ổn rồi, chạy mau! Mau!"
Ai ngờ, người này vừa kêu lên, đám người ngọ nguậy trên mặt đất đã mãnh liệt nhào tới, xô bọn họ ngã nhào ra đất. Chỉ có người phản ứng nhanh kia là chạy thoát, vừa chạy vừa bắn pháo báo hiệu.
Lại tiếp tục nhìn ba đệ tử bị nhào trúng kia, thứ nhào tới bọn họ giống như một đống chất lỏng sền sệt, trong nháy mắt đã nuốt chửng bọn họ vào trong. Tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn toàn bị dung nhập vào.
Những người không xương đó giống như một bãi bùn nhão, lại giống như một miếng bọt biển, hút người sống vào.
Mà sau khi cắn nuốt một người sống, hình thể của người giống như bùn nhão kia bắt đầu chậm rãi lớn hơn, tựa như độ dày của hai người chồng lên nhau.
"Rốt cuộc đây là thứ gì?" Lâm Tiêu chứng kiến cảnh này cũng tái mặt kinh hãi.
Tôi không trả lời ông ta, mà vẫn đang nhìn đệ tử mải miết chạy trốn kia. Phản ứng của cậu ta là nhanh nhất, cũng là người duy nhất thoát được. Có điều, thôn quỷ này lớn như vậy, cậu ta lại bị thương, căn bản không thể trốn thoát.
Pháo báo hiệu đã được phóng lên, chắc chắn sẽ có nhiều người hơn đi vào. Và điều khiến tôi ngạc nhiên là những người không xương này luồn lách rất nhanh, hoàn toàn không thua gì tốc độ chạy của một người lớn.
Phóng mắt nhìn ra, trên mặt đất toàn là những hình thù ngọ nguậy, khiến người ta thấy mà buồn nôn.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là người trốn thoát kia lại chạy về phía phòng chúng tôi. Vừa chạy vừa kêu cứu.
"Thằng khốn này! Đến chết cũng muốn kéo chúng ta theo cùng!" Tôi mắng một tiếng đồng thời đóng cửa lại. Tôi làm như vậy chính là muốn cắt đứt đường sống duy nhất của tên kia.
Những kẻ này không đáng cứu! Nói không chừng, sau khi cứu xong còn bị cắn ngược lại!
"Lý Sơ Cửu, Lâm Tiêu! Hai tên chó chết rác rưởi chúng mày, chúng mày nhất định không được chết tử tế! Hôm nay, cho dù ông đây có biến thành ma, cũng phải nguyền rủa chúng mày không được chết hẳn hoi! Mở cửa ra, mau cứu tao, mở cửa ra! Rác rưởi!" Tên đệ tử bên ngoài đã hoàn toàn hoảng loạn, vừa mắng vừa cầu xin chúng tôi, không ngừng dùng chân đạp cửa.
Nhưng cánh cửa này bị tôi đóng rất chặt, sau khi đá liên tục vài cái, tôi không nghe thấy tiếng của gã ta nữa. Chẳng cần nghĩ cũng biết, hẳn là gã cũng bị cắn nuốt rồi.
Đến khi tôi ló đầu ra ngoài thăm dò một lần nữa thì thấy những "thứ" nuốt người sống này lại chậm rãi bò về phía vị trí tháp ở trung tâm. Điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là thậm chí chúng còn không vào qua cửa, mà lại bò lên từ tường.
Cơ thể chúng như thể dính chặt vào vách tường vậy! Cho dù thân thể có dày đến mức nào, cũng không hề có dấu hiệu rơi xuống. Hơn nữa, tốc độ quá nhanh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn chúng đã bò lên đến đỉnh tháp.
Nhưng sau khoảng vài phút, bọn chúng vẫn không đi xuống. Những "thứ" không leo lên đỉnh tháp thì lại xếp hàng nằm trên mặt đất, tiếp tục ngụy trang thành dáng vẻ hôn mê bất tỉnh như lúc trước.
Con mẹ nó, quá quỷ dị!
Lâm Tiêu nhìn tôi, hỏi: "Sơ Cửu, có phải cậu đoán được gì rồi không?"
Thoạt tiên tôi gật đầu, nhưng có vẻ như những gì đang xảy ra trước mắt lại hơi khác so với nhận thức của tôi, nên ngay sau đó tôi lập tức lắc đầu, không chắc chắn nói: "Lâm đại ca, nói thật, hiện tại tôi cũng không thể xác định thứ này là cái quỷ gì!"
"Ài, đúng là gặp ma giữa ban ngày!" Lâm Tiêu thở dài, tự cười một tiếng rồi ngồi xuống ghế, bảo: "Sơ Cửu, nói suy nghĩ của cậu đi!"
"Được!" Tôi cũng tìm ghế ngồi xuống, chậm rãi bày tỏ nỗi nghi hoặc trong lòng: "Lâm đại ca, khi nhìn thấy cái quan tài kỳ quái trên đỉnh tháp, tôi đã nghĩ đến một thứ... thái tuế!"
Tôi vừa nhắc tới thái tuế, chân mày Lâm Tiêu đã giật một cái, ông ta nhíu mày, đột nhiên vỗ đùi cái bốp nói: "Đúng rồi, sao tôi không nghĩ tới nó nhỉ! Không lệch đi đâu được, chắc hẳn thứ này là thái tuế rồi!"
Trong dân gian có rất nhiều định nghĩa về thái tuế. Thái tuế còn được gọi là thịt linh chi, nghĩa như tên, là linh chi có hình người giống như thịt vậy. Nhưng thực chất nó không phải là thịt, mà là một loại vi khuẩn có giá trị dược liệu mà thôi.
Trên thị trường cũng có thể bắt gặp người buôn bán thái tuế, nói rằng ăn thái tuế có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu ăn từ nhỏ, nó còn có tác dụng trường sinh bất lão.
Nhưng hiển nhiên điều này là giả, thái tuế được nhắc tới trong Đạo môn không phải thịt linh chi gì cả, mà là một loại âm vật tự sinh sôi. Cũng giống như vi khuẩn quan tài trong cổ họng cương thi, cũng sinh sôi từ oán khí.
Thái tuế mà người tu đạo chúng tôi nhắc tới, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng gây thương tổn tương đối lớn đối với cơ thể con người. Thứ này là âm vật, sau khi người ăn vào, nhất định sẽ bị âm khí và oán khí ảnh hưởng, đến lúc đó sẽ mất trí! Nhẹ thì điên điên khùng khùng, nặng thì nhà tan cửa nát.
Hơn nữa, thái tuế bất tử bất diệt, cho dù bạn có cắt nó thành bao nhiêu miếng, nó cũng sẽ tự mọc lại! Chỉ cần ở trong hoàn cảnh âm u, chúng sẽ ngày càng lớn lên.
Nhưng thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói thái tuế nuốt người, hơn nữa còn là thái tuế có ý thức!
Dường như Lâm Tiêu cũng nghĩ đến điểm này, ông ta hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu còn nhớ trước đó tôi đã nói gì không? Quỷ ảnh cũng thế, mà âm binh cũng vậy, đều đến từ âm phủ! Có khi nào, thái tuế này cũng là thứ thuộc về âm phủ không? Cậu xem, sau khi thái tuế nuốt người, có thể biến thành dung mạo của người bị nuốt! Đây nhất định là tà vật, tuyệt đối không phải thịt linh chi trong dương gian!"
Lâm Tiêu nói vậy lại nhắc nhở tôi, thứ này nhất định là từ âm phủ tới! Nhưng đồ của âm phủ, sao lại xuất hiện ở dương gian được? Còn cả âm binh và quỷ ảnh lúc trước nữa.
Tôi đang thấy khó hiểu thì Lâm Tiêu bỗng nhiên híp mắt hỏi: "Sơ Cửu, còn nhớ cái quan tài trong tháp kia không?"

Bình Luận

0 Thảo luận