Thực sự càng lúc tôi càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc kẻ thần bí kia là ai?
Tại sao hắn có thể theo sát chúng tôi như hình với bóng, dường như mỗi một hành động của chúng tôi đều nằm trong sự giám sát của hắn. Tôi có cảm giác, hắn cứ như một vị thần, biết hết mọi việc.
Nhưng điều khiến tôi nghĩ mãi không ra, đó là tại sao hắn lại cố ý chọc giận Tử Long? Hơn nữa, những lời hắn công kích Tử Long lại có tác dụng rất lớn!
Nghĩ kỹ một chút thì những việc kẻ thần bí này làm đều nhắm vào tôi. Từ chuyện của đại tư tế hồi đầu, hắn cũng muốn thống nhất Cửu động thập trại, trở thành Miêu vương, cưới Lâm Y Y, sau đó tranh giành Đạo môn với người Hán!
Còn cả chuyện lão trưởng quầy ở tiệm quan tài Tam Thập Lý, ông ta không có trái tim, nhưng đã dùng thủ đoạn mượn mạng đốt chết đứa con trai còn chưa đầy tháng của mình! Đứa trẻ bị đốt cháy thành xác khô, sau cùng biến thành quỷ đòi nợ.
Một khi bị bọn chúng cắn phải, sẽ lập tức biến thành quỷ nô. Sau đó, bọn chúng lại đi đồng hóa những người khác. Nếu lúc đó chúng tôi không ngăn lại, để mặc bọn chúng hoành hành thì chắc chắn hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Còn cả chuyện Linh Trường Sinh, lúc đó ông ta bị Vương Lỗi đánh bại ở thôn Ma Câu, sau cùng lại được kẻ thần bí kia cứu đi! Đến khi ông ta xuất hiện cứu mẹ tôi ở núi Miêu Vương, cũng đã không còn trái tim.
E rằng, mục đích của kẻ thần bí kia chính là muốn Linh Trường Sinh tàn sát Đạo môn một lần nữa! Nhưng hắn đã tính sai một bước, Linh Trường Sinh không màng danh lợi, vốn dĩ trong lòng không hề có Đạo môn, càng không có ý muốn tranh giành Đạo môn, trong lòng ông ta chỉ có mẹ tôi mà thôi!
Tôi liên kết những chuyện này lại với nhau, tìm được một đáp án khủng khiếp. Kẻ thần bí làm như vậy chính là muốn làm loạn Đạo môn, hoặc có thể nói là muốn tam giới đại loạn.
Đến lúc đó, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông! Khắp nơi sẽ đều là tiếng gào thét oán hận!
Khoan đã... nghĩ tới đây, tôi chợt nhớ tới lời Địa Tạng Vương Bồ Tát từng kể về nguồn gốc của ma quỷ! Ma quỷ không ở Tam giới, lại càng vượt ra khỏi ngũ hành!
Ma quỷ từ tâm sinh, là do tâm ma của con người sinh ra. Mà tâm ma lại là biểu hiện cực đoan của yêu hận sân si! Trong yêu hận sân si, thứ cực đoan nhất vẫn là oán và hận!
Oán hận của con người càng lớn, ma cũng sẽ càng lợi hại! Vì thế cứ nghĩ tới chuyện, kẻ thần bí kia muốn tam giới đại loạn, gây ra thảm kịch oán thán khắp nơi, phải chăng là vì muốn Ma vương lớn mạnh hơn?
Nếu là như vậy, trước đây tôi đoán đúng rồi, có khả năng kẻ thần bí này là con rối của Minh Vương.
Tôi vừa dìu Vương Lỗi đi về phía căn nhà gỗ, vừa suy nghĩ về những chuyện này. Nhưng tôi vẫn chưa sắp xếp được mạch suy nghĩ rõ ràng, cảm giác đã nắm được rất nhiều manh mối, nhưng lại không thể xâu chuỗi lại hoàn chỉnh.
Hiếm khi thấy Vương Lỗi im lặng như vậy, tôi hỏi anh ta: "Lỗi gia, anh đoán được thân phận của kẻ thần bí kia không?"
Vương Lỗi cười hì hì đáp: "Cũng đại khái, nhưng không nói cho cậu biết!"
"Hử..." Tôi ngẩn ra: "Lỗi gia, thế này đi, anh không cần nói hết toàn bộ, gợi ý ít nhiều cho tôi là được!"
Không ngờ, Vương Lỗi lại lắc đầu, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Anh Cửu, không phải Lỗi gia tôi không muốn nói cho cậu, mà bây giờ nói ra chỉ khiến cậu thêm lo mà thôi! Hiện tại cậu vẫn chưa có năng lực đó, điều duy nhất cậu cần làm đó là thống nhất Đạo môn Nam Bắc, đoàn kết sức mạnh Đạo môn! Cậu cần nhớ rõ, "nhân định thắng thiên". Bất luận là yêu ma quỷ quái gì, suy cho cùng con người vẫn luôn là nhất. Nhớ kỹ câu này của Lỗi gia, vận mệnh vốn đã có an bài, điều gì phải đến ắt sẽ đến!"
Tôi hiểu tính cách của Vương Lỗi, chuyện anh ta không muốn tiết lộ thì cho dù nói nặng nói nhẹ thế nào anh ta cũng sẽ không hé miệng. Nhưng tôi càng lúc càng thấm thía những lời anh ta nói.
"Nhân định thắng thiên", con người luôn đứng nhất! Chỉ điểm này thôi, anh ta đã nhắc lại hai lần rồi, ngay cả Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng đã nói đến một lần.
Chắc chắn Vương Lỗi đã đoán ra được thân phận của kẻ thần bí kia, nhưng hiện giờ anh ta không muốn cho tôi biết, có thể là vì muốn bảo vệ tôi!
Tôi cũng không cố hỏi thêm, bây giờ tôi đã học được cách giải sầu. Nếu đã là chuyện phiền não thì không cần chủ động khơi nó ra. Cuộc sống đã đủ mệt mỏi rồi, hà tất phải thêm u sầu!
Khi chúng tôi tới chỗ căn nhà gỗ, cuộc chiến đã kết thúc. Dương lão thất chém đầu bà ba Hoàng, còn đệ tử thân tín của bà ta thì kẻ chết người tự tử, toàn quân gần như bị tiêu diệt toàn bộ.
Dương lão thất trông thấy tôi và Vương Lỗi quay lại, nhanh chóng chạy tới: "Anh Cửu, Vương Lỗi, cuối cùng tôi cũng báo được thù cho giáo chủ U Minh rồi!"
"Lão thất, anh có thể làm được, phải tin vào chính mình chứ! Mỗi người đều có tiềm lực vô hạn, có lúc nếu không tự ép mình một chút thì vĩnh viễn anh không thể biết được bản thân ưu tú đến mức nào đâu!" Tôi tiếp tục cổ vũ Dương lão thất.
Anh ta còn trẻ, lại ít tuổi hơn tôi, cần có người chính nghĩa ở bên cạnh. Nếu không tôi sợ anh ta sẽ mất phương hướng. Mà Lâm Tiêu chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Xử lý bà ba Hoàng xong, chúng tôi phải chuẩn bị giải quyết những phần còn lại. Vương Lỗi không có lòng dạ nào tham dự vào mấy chuyện phức tạp này nên về thẳng phòng đi ngủ! Trước khi đi còn không quên dặn nhà bếp nấu đồ ăn ngon cho mình.
Xung quanh căn nhà gỗ đều là nơi nghỉ ngơi, không phải là chỗ để bàn bạc. Mười hai vị trưởng lão đưa chúng tôi tới phòng nghị sự bên hồ, tất cả những người có địa vị cao đều tới tham dự!
Phòng nghị sự chỉ có một chỗ ngồi chủ tọa, trước đây là ghế của bà ba Hoàng. Sau khi bước vào phòng nghị sự, Dương lão thất mời tôi ngồi lên ghế chủ tọa: "Anh Cửu, mời ngồi!"
Tôi lắc đầu cười đáp: "Lão thất, giáo chủ U Minh truyền lại chức giáo chủ cho anh, giờ anh chính là người lãnh đạo Tát Mãn giáo! Chiếc ghế này đương nhiên phải để anh ngồi!"
"Anh Cửu, cậu đợi chút!" Dương lão thất cười khì, chạy tới giữa phòng, đồng thời giơ chiếc nhẫn Hắc Ngọc lên nói: "Các vị đệ tử Tát Mãn giáo cùng mười hai vị đại trưởng lão, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ Dương lão thất này! Hôm nay bà ba Hoàng đã chết, đạo môn phương Bắc chỉ còn lại Tát Mãn giáo và phái Luyện Đan. Trước đó, phái Luyện Đan đã quy thuận anh Cửu, muốn giúp đỡ anh Cửu thống nhất Đạo môn Nam Bắc. Tôi là người của anh Cửu, hiện giờ lại là giáo chủ Tát Mãn giáo, tôi bằng lòng lãnh đạo Tát Mãn giáo quy thuận anh Cửu, hoàn thành sự nghiệp thống nhất đạo môn Nam - Bắc!"
Tôi không ngờ Dương lão thất lại thốt ra những lời đó, tôi không nói anh ta trung thành mù quáng, mà chỉ lo lắng cho lập trường của anh ta. Dù gì hiện tại anh ta cũng vừa mới tiêu diệt được bà ba Hoàng, chuẩn bị trở thành tân giáo chủ của Tát Mãn giáo.
Nhưng việc đầu tiên anh ta làm lại là quy thuận tôi. Tôi sợ các đệ tử khác và cả các vị trưởng lão kia không phục, tới lúc đó địa vị của anh ta cũng bị ảnh hưởng.
Quả nhiên là vậy, anh ta vừa nói xong, các trưởng lão và đệ tử nòng cốt xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ. Tôi không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng ánh mắt họ đều đang hướng về phía tôi đánh giá.
Sau vài phút thảo luận, vị trưởng lão đứng đầu xua tay lên tiếng: "Yên lặng, mọi người nghe tôi nói."
Trưởng lão đứng đầu vừa cất tiếng, phòng họp nhanh chóng yên tĩnh lại. Tiếp đó, vị trưởng lão đứng đầu mới đi tới trước mặt tôi, đầu tiên là quan sát tôi, sau đó mới nói: "Lý Sơ Cửu, tôi đã nghe chuyện của cậu! Cậu vì thái bình của Đạo môn mà đánh đổi tất cả. Cho dù bị Đạo môn liên hợp lại đuổi giết, cậu vẫn chừa cho bọn họ con đường sống! Mặc dù đám người già chúng tôi không ra ngoài, nhưng chuyện của Đạo môn bọn tôi đều biết rõ!"
Lúc chưa hiểu được ý tứ trong lời trưởng lão nói, tôi không dám đáp lời, chỉ lắc đầu tỏ ý đối phương đã quá khen.
Vị trưởng lão đứng đầu khua tay, dường như không phải đang trưng cầu ý kiến của tôi, ông ấy nói tiếp: "Hiện giờ Đạo môn sa sút, số người một lòng hướng đạo ngày càng ít. Cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Đạo môn sẽ suy tàn! Bất luận là bà ba Hoàng, hay là lão tổ Diệp gia, bọn họ đều không phải người có thể lãnh đạo Đạo môn! Đạo môn cần một người lãnh đạo chân chính, cũng cần đoàn kết hòa hợp với nhau, đây mới là lối thoát cho Đạo môn! Từ khi Đạo giáo ra đời đã lấy Tần Lĩnh phân chia thành Đạo môn Nam Bắc, nhưng từ trước tới nay chưa từng thống nhất. Thật không dám giấu, đám người già cả bọn ta cũng muốn trước khi nhắm mắt được trông thấy Đạo môn lần nữa quay về chính đạo!"
Sau khi nghe xong những lời này, tôi mới hiểu rõ ý của ông ấy, vội vàng bày tỏ: "Trưởng lão, tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là muốn thấy Đạo môn thống nhất, đi trên con đường chính đạo, để tinh thần văn hóa đạo gia lan rộng. Đây không chỉ là trách nhiệm của tôi, mà còn là trách nhiệm của mỗi người tu đạo! Chỉ khi người người hướng đạo, Đạo môn mới có thể huy hoàng trở lại!"
"Hay! Hay! Nói hay lắm!" Vị trưởng lão đứng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng bừng lên, vỗ tay tán thưởng.Vị trưởng lão vốn cho người ta một cảm giác đã cạn kiệt sức lực, lại đột nhiên lóe lên niềm hy vọng nơi đáy mắt, lớn tiếng nói: "Lý Sơ Cửu, cậu là người mà giáo chủ của chúng tôi đi theo, toàn thể đệ tử Tát Mãn giáo nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của giáo chủ, quy thuận cậu, trợ giúp cậu hoàn thành đại nghiệp thống nhất Nam Bắc! Còn nếu như cậu là lão tổ Diệp gia thứ hai, chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực thảo phạt cậu!"
Thực sự trong giây lát, trong lòng tôi dâng lên cảm giác kỳ lạ. Tôi không nói rõ được cảm giác đó, không phải vui mừng, cũng không phải kích động. Sau này tôi mới hiểu, đó gọi là vinh quang!
"Được, Lý Sơ Cửu tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người!" Tôi cảm kích nói, sau đó mới tuyên bố: "Hiện giờ phía Bắc chỉ còn lại Tát Mãn giáo và phái Luyện Đan, phái Luyện Đan đã đồng ý quy thuận tôi! Thế nên bây giờ tôi quyết định, bỏ cái tên Tát Mãn giáo đi. Từ đêm nay trở đi, không còn bất cứ phân nhánh nào khác, cũng không còn tam đại giáo phái nào nữa. Chỉ có hai giáo Nam Bắc, đều thuộc về Đạo giáo Hoa Hạ! Cùng tu hành, thờ Lão quân, đây là mục đích chính! Còn nếu mọi người muốn thờ cúng các vị thần tiên khác, chỉ cần không phải tà thần thì đều được."
Đây là quy định thống nhất Bắc đạo mà tôi đặt ra, Đạo môn không cần phân chia nữa. Hệ thống gia tộc nhiều ắt sẽ loạn. Chỉ có một cách duy nhất, chính là tất cả đều đưa về danh nghĩa Đạo giáo!
Ngay khi tôi dứt lời, tất cả mọi người cùng giơ tay tuyên thệ: "Đạo môn Hoa Hạ, thống nhất Bắc - Nam! Thiên thu nghìn đời, thái bình giữ vững! Một ngày nhập giáo, cả đời tu đạo! Một lòng hướng đạo, chính đạo trường tồn!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận