Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 756: Con rối của Ma Vương

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Trình Tùng biết Câu Hồn Đoạt Phách muốn giết mình nên mới dùng hết sức lực gào về phía tôi, muốn nói bí mật mà ông ta biết cho tôi nghe!
Nhưng cuối cùng vẫn quá muộn, ngay khi ông ta vừa mới mở miệng, thì một trong hai kẻ Câu Hồn Đoạt Phách cũng ra tay! Bàn tay tỏa ra khí đen nhanh chóng lướt qua cổ Trình Tùng, Trình Tùng còn đang nói lập tức nghẹn lời: "Sơ Cửu, bí mật nằm ở... nằm ở..."
Sau khi lặp lại hai lần, lúc này trên cổ ông ta toác ra một đường cắt lớn, máu tươi ào ạt phun ra! Trình Tùng dùng hai tay ôm chặt lấy vết thương trên cổ, nhưng máu tươi vẫn trào ra qua kẽ tay ông ta.
Miệng ông ta mấp máy "a a", muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc không thốt ra được tiếng nào. Chân cũng không còn sức nữa, loạng choạng tiến lên mấy bước, chực ngã quỵ.
Có lẽ là do hồi quang phản chiếu*, Trình Tùng vốn đang hấp hối đột nhiên đứng thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, miệng lẩm bẩm nhanh câu gì đó.
(*) Hồi quang phản chiếu: Là một thuật ngữ Phật giáo chỉ sự minh mẫn cuối cùng, lời tạm biệt cuối, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.
Lúc đó tôi dồn hết sức chú ý vào khẩu hình miệng của ông ta, lần đầu tôi hoàn toàn không nghe ra ông ta muốn nói gì! Đây là sự giãy giụa cuối cùng của ông ta, miệng lặp lại không ngừng, hình như có bốn chữ!
Bộ dạng đó thật sự quá kinh người, đôi mắt trợn trừng, bên trong đều là tia máu vằn đỏ! Nơi yết hầu, máu vẫn không ngừng chảy, ngũ quan méo mó, miệng mấp máy liên tục, nói không ra một chữ hoàn chỉnh, chỉ có thể nghe được tiếng kêu đau đớn "a a".
Bởi vì bây giờ ông ta đang vùng vẫy trước cái chết, môi mấp máy liên tục nhắc lại bốn chữ, khóe miệng lại càng sặc lên bọt máu! Tôi nhìn mà thương cảm, đành liên tục gật đầu, cũng không nói được lên lời!
Nhưng Trình Tùng sợ tôi không biết bí mật mà ông ta muốn nói, vẫn liều chết mấp máy miệng. Dáng vẻ đó thật sự khiến người ta trông mà chua xót, thảm thương! Một người xuất sắc, lại chết thảm trong tay Câu Hồn Đoạt Phách thế này đây!
Gắng gượng không được một phút, cuối cùng Trình Tùng cũng dừng lại, hai chân mềm nhũn, rầm một cái quỳ sụp xuống, cơ thể cũng nặng nề bổ nhào theo.
Chỉ thấy cơ thể ông ta thỉnh thoảng giật lên vài cái, rồi không còn cử động được nữa. Máu tươi đỏ sẫm vẫn chảy dài theo cổ, vừa mới chạm xuống mặt sàn đại điện đã lập tức đóng băng!
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, ngờ đâu Câu Hồn Đoạt Phách đã lạnh giọng buông một câu: "Trông thật chướng mắt, để tao cho mày hồn xác tan biến luôn!"
Vừa dứt lời, tôi trông thấy tay hắn vung một chưởng về phía thi thể của Trình Tùng! Chỉ nghe nổ ầm một tiếng, thi thể Trình Tùng lập tức bị ngọn lửa nuốt trọn!
"Thằng khốn, dừng tay lại cho tao!" Nhìn thấy cảnh đó, tôi lập tức quát lớn, đồng thời lao đến chỗ thi thể của Trình Tùng! Bất luận thế nào tôi cũng phải giữ lại được ba hồn bảy phách của ông ta, tuyệt đối không thể để Trình Tùng mất cả hồn lẫn xác được, đến lúc đó tới cơ hội đầu thai chuyển kiếp cũng không còn!
Nhưng tôi vừa vọt được lên, một tên khác đã đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, lạnh giọng đe: "Cút về cho tao!"
"Con mẹ mày!" Tôi giận dữ mắng chửi, đánh mạnh một quyền vào ngực hắn! Nhưng kỳ lạ là nắm đấm của tôi cứ thế xuyên qua ngực đối phương, giống như ngực hắn là không khí vậy!
Tôi còn chưa phản ứng lại, tên kia đã lần nữa biến mất ngay trước mắt! Tay tôi vẫn để nguyên tư thế xuyên qua ngực hắn, còn hắn đã lui lại phía sau! Nhìn lại Trình Tùng ở dưới đất... đã biến thành đống tro tàn từ bao giờ!
Gió nổi lên, tro cốt của ông ta hoàn toàn tan biến trước mắt tôi!
"Trình đại ca, xin lỗi! Là tôi vô dụng, ngay cả ba hồn bảy vía của anh tôi cũng không bảo vệ được! Nhưng tôi hứa với anh, nhất định không tha cho hai tên súc sinh này!" Tôi nhìn lại chỗ tro cốt của Trình Tùng tan biến, chỉ đành yên lặng nói lời xin lỗi, âm thầm thề trong lòng!
Tôi không biết lai lịch của hai tên đó, cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ muốn tìm cách thăm dò thử khả năng của bọn chúng. Hiện giờ Câu Hồn Đoạt Phách đang giúp Thạch Minh Thánh Hàm, với năng lực của tôi chắc chắn không thể nào đối phó với ba người bọn họ!
Nhưng trong lòng tôi đã hạ quyết tâm, trước khi chết, nhất định phải giải quyết được Thạch Minh Thánh Hàm! Chỉ có xử lý được cô ta, long mạch mới được yên ổn!
"Bây giờ đã giải quyết xong Trình Tùng, còn tên Lý Sơ Cửu kia?" Một trong hai tên đó nói đến đây, ánh mắt liếc về phía tên còn lại, rồi nói tiếp: "Đoạt Phách, mày đối phó với nó? Hay để tao?"
Bọn chúng hoàn toàn không coi tôi ra gì, dường tôi chỉ như con kiến có thể tùy ý dẫm đạp! Nhưng từ cuộc nói chuyện ấy, cuối cùng tôi cũng phân biệt được thân phận của bọn chúng.
Kẻ hay nói gọi là Câu Hồn! Tên còn lại không hay nói, lạnh nhạt dị thường là Đoạt Phách! Tên của hai bọn chúng chắc là do chủ nhân đặt cho!
Đoạt Phách lạnh giọng lên tiếng: "Đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng giải quyết Lý Sơ Cửu! Kéo dài thời gian có thể phát sinh biến cố! Mày đối phó với hắn, tao đi tìm bánh xe vận mệnh!
"Được!" Câu Hồn gật đầu, sau đó cười hì hì nhìn về chỗ tôi, lạnh lùng nói: "Lý Sơ Cửu, chịu chết đi!"
Câu Hồn vừa dứt lời đã lắc người xuất hiện ngay trước mặt tôi! Còn chưa kịp nhìn rõ, trên tay hắn đã xuất hiện một luồng khí đen, trực tiếp nhắm thẳng vào cổ tôi kẹp lại.
Mới đầu tôi thấy khí đen kéo tới, sau đó mới thấy bàn tay hắn dường như không có máu thịt, gầy gò trơ xương, nhưng nó có vẻ sắc nhọn như móng vuốt đại bàng!
Cách thức tấn công của bọn chúng thật sự rất kỳ quái, tôi không dám chống đỡ, chỉ nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, đồng thời đưa tay nắm ngược trở lại cổ tay hắn! Nhưng tôi vừa nắm được, chuyện kỳ lạ lại xảy ra lần nữa. Tay tôi lại trực tiếp xuyên qua cổ tay tên kia, dường như thứ muốn bóp lấy cổ tôi không phải là tay mà là một luồng không khí màu đen!
"Lý Sơ Cửu, cao thủ so chiêu, đừng có mất tập trung!" Ngay lúc tôi sững lại giây lát, Câu Hồn đột nhiên bật cười quái dị. Tôi vừa mới phản ứng lại thì đã bị hắn đánh thẳng một chưởng vào ngực!
Hắn ra tay quá nhanh, tôi không có cách nào né tránh, chỉ đành đưa tay lên đỡ! Tôi đánh lại một chưởng, dù không trực tiếp xuyên qua tay hắn, nhưng giống như đánh phải tảng đá cứng ngắc, khiến tôi bật ngược về sau mấy bước!
Tôi vừa mới đứng vững lại, tên Câu Hồn lại nở nụ cười mỉa mai: "Lý Sơ Cửu, mày quá yếu, chỉ miễn cưỡng coi như bước vào cảnh giới Hóa khí ngưng hình! Trừ phi mày có thể sử dụng lực không gian, nếu không cả đời này mày cũng không đánh lại được tao đâu! Hiện tại mày chỉ là tên nhãi múa may mà thôi!
Tôi không bị chọc tức bởi mấy lời nói của hắn, thấy hắn không tấn công, tôi cũng không vội ra tay, mà thong thả chỉnh đốn lại áo xống, mỉm cười đáp lại: "Lúc trước tao cứ phỏng đoán mãi về thân phận của hai chúng mày, cứ nghĩ không ngờ trong Đạo giáo lại có cao nhân lợi hại đến vậy! Sau này tao mới hiểu ra, hai chúng mày vốn chẳng phải là người!"
Tôi nhấn mạnh câu cuối cùng, rồi nhìn chằm chằm vào mắt Câu Hồn! Quả nhiên, hắn bất giác nhướn mày, nhưng không nói gì ngăn lại, mà tỏ ý tôi cứ việc nói tiếp, muốn xem xem rốt cuộc tôi biết được bao nhiêu về bọn chúng!
Tôi thừa dịp này quan sát tình hình Thạch Minh Thánh Hàm và Đoạt Phách, hai kẻ đó đang tìm kiếm trong đại điện, có lẽ muốn tìm thấy cơ quan trong cung Ngọc Hư này, nói cách khác là muốn tìm manh mối về long mạch và bánh xe vận mệnh!
Chỉ cần bọn chúng vẫn còn ở trong đại điện này, tôi sẽ không phải lo lắng, đồng thời cũng tìm cơ hội ám sát Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi biết mình không phải đối thủ của Câu Hồn Đoạt Phách, chỉ có duy nhất một cách chính là xử lý Thạch Minh Thánh Hàm trước.
Nhưng Thạch Minh Thánh Hàm luôn ở bên cạnh Đoạt Phách, tôi không có cơ hội giết chết cô ta, chỉ đành chậm rãi chờ đợi, chờ đến khi cơ hội xuất hiện.
Sau đó, tôi lại tiếp tục do thám Câu Hồn trước mặt: "Lý do hai chúng mày có được năng lực khủng bố thế này, chắc là do Ma Vương đã ban cho chúng mày năng lực đó phải không? Chúng mày không phải người, cũng chẳng phải yêu, càng không phải quỷ, mà là con rối của Ma Vương! Chủ nhân của chúng mày chính là một trong những phân thân của Ma Vương!"
Lý do tôi chắc chắn chúng là con rối của Ma Vương, là vì tôi vừa mới âm thầm sử dụng đạo thuật với hắn nhưng hoàn toàn không có tác dụng! Và còn lúc nãy khi Trình Tùng bị chúng bắt cũng đã dốc sức phản kháng. Nhưng kết quả cũng giống như tôi, đạo thuật của Trình Tùng không làm bị thương được chúng!
Đạo thuật của chúng tôi có thể đối phó với người, quỷ, yêu, nhưng riêng với ma lại không có tác dụng gì lắm! Cũng có trường hợp ngoại lệ, Vương Lỗi là người tu đạo, nhưng anh ta lại có thể đối phó được với Câu Hồn Đoạt Phách, không biết rốt cuộc nguyên nhân bên trong là gì?
Câu Hồn nghe xong, híp mắt ngừng lại khoảng mười giây, rồi đột nhiên cười lạnh: "Xem ra mày đã biết không ít chuyện đấy nhỉ! Có điều, cho dù mày biết được thân phận của chủ nhân cũng chẳng sao. Dù gì lần này mày cũng chết chắc ở núi Côn Lôn này rồi, không ai cứu được mày nữa đâu!"
"Ha Ha!" Nghe lời uy hiếp của Câu Hồn, tôi lập tức cười to, lạnh giọng đáp trả: "Câu Hồn, mặc dù mày lợi hại, nhưng muốn giết được tao cũng còn phải xem mày có bản lĩnh đó không đã? Từ trước đến nay, tà không thắng chính, cuối cùng Ma Vương cũng không thể nào chống lại được ý trời đâu!"
"Ha ha!" Câu Hồn cười khinh khỉnh, trong mắt đã xuất hiện sát ý, hắn lạnh lùng nói: "Tà không thắng chính, hôm nay tao sẽ đạp đổ cái tư tưởng đó của mày! Tao sẽ cho mày biết, đối với ma đạo bọn tao, cái câu tà không thắng chính đó chẳng có ý nghĩa gì sất! Tao cũng sẽ cho mày thấy, rốt cuộc sức mạnh của ma đạo khủng khiếp thế nào?! Trước mặt Ma Vương, mày còn không bằng con kiến!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận