Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 878: Hai ma gặp gỡ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Địa Tạng Vương Bồ Tát vừa dứt lời, chúng tôi bỗng trông thấy bên trong hạt châu xá lợi phật cốt bỗng có một hộp gỗ hình chữ nhật bay ra. Kích cỡ chiếc hộp cũng không lớn, đại khái dài chừng bốn mươi phân, rộng tầm mười phân. Toàn thân hộp màu đen tuyền, bên trên còn khắc không ít kinh văn nhà Phật.
Lúc tôi cầm nó ở trong tay, chỉ cảm thấy chiếc hộp nặng trình trịch, có vẻ như vật bên trong cũng ra trò đấy. Nhìn thêm hình dáng bên ngoài, hơi giống hình dáng của vỏ kiếm, chỉ có điều hai đầu hộp gỗ đều đóng kín, chỗ ở giữa không khóa, chỉ khép hờ vậy thôi.
Tôi vừa cầm chiếc hộp trong tay, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã dặn lại: "Lý thí chủ, nhất định phải đưa tận tay thí chủ Vương Lỗi, nhớ kỹ, nhớ kỹ nhé!"
Giọng Địa Tạng Vương Bồ Tát ngày một yếu, lúc nói đến vế sau thì đã không còn sức lực nữa. Mà khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, hình ảnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát cùng với sự ảm đạm dần dần của hạt châu đã hóa thành vô số đốm sáng, sau đó từ từ bay lên, cuối cùng là tan biến giữa đất trời.
Tôi biết, với đạo hạnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát thì ngài ấy không thể chết được, chỉ là đi đến Tây Thiên gặp Như Lai Phật Tổ mà thôi. Nếu như một ngày nào đó chúng tôi đánh thắng kiếp nạn Ma Vương, có lẽ ngài ấy vẫn sẽ xuất hiện ở Mười tám tầng địa ngục, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của mình, địa ngục không trống, thề không thành Phật!
Tôi và Tử Long nhìn về phương hướng ngài ấy biến mất, tức khắc cúi gập người chào ba lần. Sau đó tôi mới ngắm nghía lại hộp gỗ hình chữ nhật trong tay, rất nặng, càng cầm càng nặng, hơn nữa còn không khóa.
Địa Tạng Vương Bồ Tát nói, hiện giờ Vương Lỗi không thể mở được chiếc hộp này, chẳng lẽ là do chiếc hộp này có cơ quan nào đó chăng? Con người đều có lòng tò mò, nghĩ đến đây, tôi bèn âm thầm mở thử chiếc hộp gỗ.
Thế nhưng kỳ lạ thay, bất kể tôi dùng sức như thế nào cũng không thể mở được chiếc hộp gỗ này. Cứ như cả cái hộp là một khối gỗ hoàn chỉnh và bên trong không hề rỗng ấy, khiến người ta không tài nào mở ra được.
Thử liên tục mấy lần mà tôi vẫn không thể nào mở được nó ra. Bất đắc dĩ tôi bèn đưa cho Tử Long, Tử Long thử mấy lần cũng không mở được, nên từ bỏ ý định mở chiếc hộp gỗ, vừa đưa thẳng cho tôi vừa lắc đầu cười khổ: "Sơ Cửu, đây là đồ Địa Tạng Vương Bồ Tát đưa cho Lỗi gia, e là chỉ có Lỗi gia mới có thể mở ra được. Em nhớ giữ cho cẩn thận, tuyệt đối đừng để làm mất."
"Ừm!" Tôi gật đầu, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, buộc hộp gỗ ở trên lưng rồi mới mặc lại áo. Tử Long đưa mắt nhìn về phía lối đi rồi nói: "Sơ Cửu, đội ngũ của họ quá lớn, nên tốc độ hành quân chắc chắn sẽ rất chậm, giờ chúng ta đuổi theo có lẽ vẫn còn kịp!"
"Được!" Tôi tán thành với quyết định của Tử Long, sau đó hai chúng tôi đồng thời tiến về hướng địa ngục Cửu U. Dọc đường, tôi nói lên suy nghĩ của mình: "Tử Long, chúng ta thế đơn lực bạc, không phải là đối thủ của họ. Đối đầu với họ chắc chắn là không được rồi, phải dùng trí. Ý của em là, nếu như lát nữa chủ nhân của Đoạt Phách và Minh Vương Cửu U động thủ với nhau, hai chúng ta sẽ ngồi yên quan sát. Đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến, nếu như ai thất bại, chúng ta sẽ hợp lực giết chết, tuyệt đối không thể để phân thân khác nuốt chửng người kia. Chỉ cần có thể ngăn cản họ dung hợp thì chúng ta có chết cũng đáng!"
Tử Long bèn mỉm cười: "Anh cũng nghĩ như vậy, từ khi chúng ta làm người dẫn đường đến đây, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ sống sót trở về. Nếu như chúng ta có thể ngăn cản họ dung hợp, Lỗi gia vẫn có thể dẫn dắt đệ tử Đạo giáo đối kháng lại. Đợi lát nữa chúng ta lén lút trà trộn vào, cứ làm theo kế hoạch của em đi!"
Sau khi xác định xong phương án tác chiến, chúng tôi bèn tăng tốc đi về phía Cửu Trùng Địa. Nơi đây là điểm cuối cùng của mặt đất, cũng là lối đi duy nhất nối với địa ngục Cửu U. Lúc chúng tôi chạy đến Tam Trùng Địa mới coi như đuổi kịp đại quân của Ma Vương.
Chúng tôi cố gắng di chuyển về phía trước, Đoạt Phách và chủ nhân của hắn đang đi trước dẫn đường, không nhận ra chúng tôi đã trà trộn vào trong đại quân của hắn. Đi thêm chừng mười phút, chúng tôi đã cách Đoạt Phách và chủ nhân của hắn ngày một gần.
Cũng chính vào lúc ấy, ở phía trước bỗng xuất hiện một khu vực hỗn độn. Khu vực hỗn độn này giống như được ngưng tụ từ mây đen, lại giống như một vòng xoáy đang từ từ chuyển động, chính giữa vòng xoáy có một cánh cửa hỗn độn.
Phân thân Ma Vương cầm đầu nhìn thấy cánh cửa hỗn độn này thì bắt đầu cười lớn: "Ha ha ha, Minh Vương Cửu U, chia cắt ngàn năm, ta và ngươi cuối cùng cũng được coi là gặp được nhau rồi! Lần này không ai có thể ngăn chúng ta hợp thể nữa!"
Dứt lời, phân thân Ma Vương bèn bước qua cánh cửa hỗn độn đó, còn đại quân Ma Vương cũng bám sát theo sau. Chúng tôi chỉ cách hắn chừng mười mét, lúc tôi bước qua cánh cửa hỗn độn ấy, trong lòng tôi bỗng dưng sinh ra cảm giác chờ đợi, ngóng trông.
Nói thật, đến giờ phút này, chúng tôi đã không thể nào ngăn cản phân thân Ma Vương tranh đấu với nhau nữa. Nhưng tôi cũng muốn xem xem, cuộc tranh tài giữa hai phân thân Ma Vương sẽ kinh khủng đến mức nào.
Hơn nữa, cuộc giao tranh giữa hai người họ rõ ràng đã cho Đạo môn một cơ hội để nghỉ giải lao giữa giờ.
Sau khi đi qua cánh cửa hỗn độn, xuất hiện trước mắt chúng tôi là một dòng sông uốn lượn, chính là sông Minh Hà nối liền dương gian và âm gian. Men theo sông Minh Hà đi về phía Bắc là có thể đến được địa ngục Cửu U trong truyền thuyết, cũng chính là điểm cuối cùng của mặt đất.
Lão chèo đò bên dòng Minh Hà đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại lác đác vài chiếc thuyền con. Đoạt Phách và chủ nhân của hắn sau khi nhảy lên một con thuyền thì nhanh chóng đi thẳng về phía địa ngục Cửu U.
Hai vạn đại quân phía sau thì đi men theo bờ sông hướng về phía Bắc, tốc độ không hề chậm lại. Đặc biệt là những ác quỷ ở bên trong Mười tám tầng địa ngục, giờ chúng đã được tự do, lại đang đi theo phân thân Ma Vương nên ắt cũng ngứa tay ngứa chân muốn quậy phá một trận, tâm trạng kích động đến lạ thường. Phần lớn ác quỷ đều trôi nổi bên trên mặt sông Minh Hà, đi theo sau con thuyền của phân thân Ma Vương, kéo nhau nghìn nghịt đi đến địa ngục Cửu U.
Tôi và Tử Long đi theo trên bờ, gần như là chạy cả quãng đường để lên phía trên. Khoảng chừng mười phút sau chúng tôi mới trông thấy thành Cửu U ở cuối sông Minh Hà. Pho tượng của Quỷ Đế Thổ Bá vẫn đứng sừng sững giữa sông Minh Hà, giống y như cảnh tượng lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến.
Không biết nước sông Minh Hà sâu đến đâu, nhưng chỉ lên được đến eo của Quỷ Đế Thổ Bá. Ba con mắt dữ tợn của Quỷ Đế vẫn đang tức giận nhìn chúng tôi chằm chằm, gợi cho người ta cảm giác chấn động và mê hoặc từ tận đáy lòng.
Thủ vệ trên tường thành Cửu U sau khi nhìn thấy đại quân Ma Vương ập đến thì vội vã thổi tù và. Tiếng tù và nặng nề vang vọng khắp khoảng không gian cuối sông Minh Hà, mãi mà không dứt.
Không lâu sau, tôi trông thấy các thế lực của địa ngục Cửu U đã đứng đầy trên tường thành, yêu ma quỷ quái nào cũng đều có cả. Người cầm đầu đứng ở vị trí chính giữa, mặc khôi giáp đỏ thẫm, thân hình khôi ngô, thoạt trông phải cao gần hai mét. Không chỉ quần áo của hắn có màu đỏ, mà ngay cả tóc lẫn lông mày của hắn cũng đều mang một màu đỏ rực.
Nhất là ở nơi giữa trán của hắn, có một ấn ký ngọn lửa màu đỏ còn rực rỡ hơn cả những nơi còn lại. Ấn ký hình ngọn lửa đó giống như một vật sống, bất cứ lúc nào cũng đều có thể cảm giác được bên trong đang có huyết dịch lưu thông, khiến cho người ta có cảm giác rất ma mị.
Đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ cực kỳ thướt tha quyến rũ, trên người mặc áo choàng lông chồn trắng, tay ôm thêm một con hồ ly trắng như tuyết. Cặp mắt cô ta nhìn chúng tôi vừa lả lướt vừa dịu dàng, giống như có một sức quyến rũ trời sinh.
Tôi từng gặp người phụ nữ này trước đây, là cửu vĩ hồ, cũng chính là vợ của Minh Vương. Lúc trước Vương Lỗi còn trêu đùa cô ta, cho nên tôi còn nhớ rất rõ. Bên cạnh họ lúc này có lẽ đều là một vài thủ lĩnh của địa ngục Cửu U.
Thực lực của địa ngục Cửu U mạnh đến đâu thì tôi không rõ, chỉ biết là địa ngục Cửu U giam giữ những yêu ma mà ngay cả Mười tám tầng địa ngục cũng không chứa được. Nói cách khác, những yêu ma quỷ quái kinh khủng nhất của tam giới đều bị nhốt ở địa ngục Cửu U.
Nhác trông thấy Minh Vương Cửu U, tôi bèn nhớ ngay đến chuyện của Tử Long, bèn khẽ hỏi anh ấy một câu: "Tử Long, trái tim của anh ở trong tay của Minh Vương à?"
"Ừm." Tử Long gật đầu, "Lúc đó hắn lấy trái tim của anh đi rồi nói nếu muốn lấy lại trái tim về thì phải thả hắn ra ngoài. Có điều hiện giờ trái tim đó với anh đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Tôi có thể nhìn ra Tử Long đã từ bỏ việc đoạt lại trái tim mình. Tôi mỉm cười nói: "Tử Long, trái tim là của anh, Minh Vương không có tư cách chiếm lấy. Nếu có cơ hội, nhất định phải lấy trái tim của anh về!"
Tử Long cười khẽ với tôi rồi không nói gì nữa, hiển nhiên là anh ấy chẳng để chuyện này ở trong lòng. Tôi cũng hiểu cho suy nghĩ của anh ấy, dù sao chúng tôi cũng không biết có thể sống sót trở về hay không, nên có tim hay không cũng đâu còn quan trọng nữa.
Nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này vô cùng quan trọng. Tử Long làm vậy là bởi vì lúc đó muốn cứu tôi và Vương Lỗi, đó là lời hứa của tôi với Tử Long. Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ tìm trái tim của anh ấy trở về.
Hai quân đối lập nhau, sau vài phút im lặng, Minh Vương Cửu U đứng trên tường thành mới cất giọng: "Phân thân Ma Vương, cuối cùng ngươi cũng đã đến! Ta đợi ngày này đã hơn cả ngàn năm nay rồi!"
"Đúng thế!" Chủ nhân Đoạt Phách cảm thán: "Người quanh năm bị phong ấn ở địa ngục Cửu U như ngươi phải trải qua cuộc sống tối tăm không ánh sáng, quả đúng là rất gian khổ. Lần này ta đến chính là để giúp người thoát khỏi bể khổ, cứu ngươi giữa lúc khó khăn! Thế lực của địa ngục Cửu U rất mạnh, nếu như ta chiếm được thế lực của ngươi, chúng ta sẽ hợp nhất hai thành một. Cho dù có gặp được phân thân mạnh nhất của Ma Vương thì ta cũng có niềm tin đánh bại được hắn. Ta sẽ mang theo nguyện vọng của các ngươi để làm chúa tể của tam giới, ha ha ha!"
"Thế à?" Minh Vương Cửu U cười khẽ một tiếng rồi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi đến địa bàn của ta mà ăn nói to mồm nhỉ? Không sợ đến lúc đó mới phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường à? Với lại, ngươi không phá vỡ được phong ấn của địa ngục Cửu U đâu!"

Bình Luận

0 Thảo luận