Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 552: Hoa trong gương, trăng trong nước

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Tôi bừng tỉnh ngộ. Hóa ra đây chính là cái bẫy mà Thạch Minh Thánh Hàm cố tình để lại để đối phó chúng tôi!
"Tôi ngu quá, vậy mà không hề nghĩ ra!" Tôi ảo não vỗ trán, cười tự giễu: "Đáng ra tôi nên nghĩ đến sớm hơn, với tính tình cẩn thận cẩn thận của Thạch Minh Thánh Hàm, sao có thể cho chúng tôi cơ hội lần nữa đây? Cho dù chúng ta trốn thoát khỏi sông thì vẫn sẽ tiến vào trong ảo ảnh của cô ta. Kế hoạch liên hoàn không một kẽ hở như thế này, e là đã được cô ta tính toán từ lâu rồi!"
"Hê hê, anh Cửu cũng không được tính là quá ngốc ha, có thể nghĩ rõ ràng là tốt rồi, cũng không đến mức phải chết trong mơ hồ." Vương Lỗi bật cười, ánh mắt không hề có một chút hoang mang, ngược lại anh ta còn nằm xuống đất, tay gối đầu, nhàn nhã vắt chân, có vẻ như chẳng hoảng hốt lấy chút nào.
Tôi sững sờ hỏi: "Lỗi gia, anh không lo lắng chúng ta không ra được à?"
"Nếu như đã không ra được thì chi bằng ở lại nghỉ ngơi cho thật tốt. Anh Cửu, cậu đến phòng bếp ở sân sau tìm xem có cái gì ăn không, chứ Lỗi gia tôi không muốn làm ma chết đói. Muốn lên đường cũng phải ăn no cho có sức, nếu không lúc xuống âm tào địa phủ, Lỗi gia tôi sợ ăn luôn cả Diêm Vương quá." Vương Lỗi vẫn cứ nói chuyện bằng cái giọng tưng tửng như thế.
Hiện giờ tôi chẳng thể cười theo nổi nữa, bèn nói: "Bất kể ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm mạnh đến cỡ nào, tôi tin rằng nhất định có thể tìm được kẽ hở và rời khỏi cái nơi quỷ quái này."
"Anh Cửu, cậu đừng xoắn xuýt nữa, giữ sức đi, nói không chừng còn đói bụng thêm hai ngày đấy." Vương Lỗi thấy tôi lại đi tìm cửa phòng thì ôm chặt lấy chân tôi, cười nói: "Anh Cửu, cậu không biết ảo thuật, để Lỗi gia giảng cho cậu nghe!"
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đặt mông ngồi xuống ghế nghe anh ta giảng giải.
"Người tu luyện ảo thuật nhất định phải tâm lặng như nước, vô tình vô dục. Nội tâm càng không có tạp niệm, ảo thuật dựng lên sẽ càng thêm mạnh mẽ. Sở dĩ ảo thuật của cô gái kia được coi là giỏi nhất trong số người của Âm Dương Đạo là bởi vì cô ta vô dục vô cầu, vô tình vô ái. Mà đám người chúng ta đều là những người trong nội tâm có dục vọng, có tạp niệm, cho nên sao có thể phá vỡ ảo thuật của cô ta chứ!"
Tôi không hiểu nhiều về ảo thuật. Lúc trước rơi vào trong ảo ảnh của Thạch Minh Thánh Hàm, may là có hồn phách của ông nội đến đánh thức tôi nên tôi mới có thể tỉnh lại từ bên trong ảo thuật.
Nói cách khác, chúng tôi muốn thoát khỏi ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm thì bản thân mình phải tỉnh táo lại. Thế nhưng khốn nạn thay, giờ chúng tôi đều đang ở trong trạng thái tỉnh táo.
Trạng thái tỉnh táo này là tỉnh táo ở bên trong ảo thuật, chứ không phải tỉnh táo trong ý thức tự thân của hai chúng tôi.
Sau khi nghe quan điểm của tôi, Vương Lỗi lắc đầu cười khổ "Anh Cửu, sao mà cậu ngốc thế, Lỗi gia tôi đã bị cô gái kia mê hoặc từ lâu, sao có thể tỉnh táo lại được! Lỗi gia tôi không thể qua được ải của cô ta, nên đương nhiên không thể tỉnh táo được. Bởi thế nên tất cả đành phải nhờ cậy vào cậu thôi. Ầy, phải rồi, giờ cậu không bận đúng không? Nếu không bận thì nhớ làm chút gì đó cho Lỗi gia tôi ăn với nhé, Lỗi gia tôi nghỉ ngơi một chút."
Con hàng này vừa dứt lời đã nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Tôi tưởng anh ta đùa mình, thế nhưng vài phút sau tôi đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên.
Đã vậy, nơi khóe miệng anh ta còn đang chảy cả nước miếng nữa chứ.
"Ầy, tên này kể cũng vô tư ghê, trong tình hình nguy cấp như này mà vẫn có thể ngủ được! Khắp thiên hạ e là cũng không tìm được người thứ hai." Tôi bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ anh ta quả là đã mệt lắm rồi. Giờ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể sang phòng bếp tìm đồ ăn cho anh ta.
Phòng bếp được quét dọn rất sạch sẽ và ngăn nắp chỉnh tề, nhưng trải qua hơn một nghìn năm, bên trong làm gì có đồ để ăn nữa chứ. Cho dù có đồ để ăn thì cũng biến mất từ lâu rồi.
Tôi gần như lật tung cả cái phòng bếp lên mà vẫn không thể tìm được bất cứ thứ gì có thể cho vào miệng. Cứ theo cái đà này, cho dù chúng tôi không ra được, chẳng cần đến năm ngày thì tôi cũng sẽ chết đói trong gian nhà lá đó rồi.
Tôi không có ý định từ bỏ việc cầu đường sống, nên lại đến chỗ lối vào sân sau để thử một chút xem sao, nhưng kết quả vẫn thế, chỉ cần bước một chân ra ngoài là ngay sau đó sẽ bị ép đi vào trong lại từ đầu.
Tôi đã từng nghĩ dùng chân khí Huyền Chân để phá vỡ ảo ảnh này, nhưng nó chẳng có tác dụng gì hết. Ảo ảnh này quá chân thực, giống y như đúc với không gian thực tế, hoàn thoàn không có chỗ để xuống tay.
Tôi lục lọi hơn nửa ngày, gần như đã lật hết tất cả hang cùng ngõ hẻm rồi mà vẫn không phát hiện ra được bất cứ manh mối gì. Tình theo canh giờ thì có lẽ bên ngoài trời đã sáng rồi.
Bụng tôi cũng bắt đầu sôi ùng ục, nên tôi trở về gian nhà giữa để tìm Vương Lỗi. Có vẻ anh ta đã tỉnh ngủ, cái bụng rỗng vang lên ùng ục: "Anh Cửu, có đồ ăn không?"
"Không có!" Tôi lắc đầu cười khổ: "Không có đồ gì có thể ăn được cả, cũng không tìm được chỗ mấu chốt để đột phá. Lỗi gia, xem ra hai ta thật sự phải tèo ở đây rồi."
"Chết đói là không được đâu, cả đời này cũng không được để chết đói. Kể cả Lỗi gia tôi uống nước no quá mà chết thì cũng tuyệt đối không chịu làm một con ma đói! Cậu nghỉ ngơi một chút, để Lỗi gia tôi đi tìm xem có nước hay không." Dứt lời, Vương Lỗi lồm cồm bò dậy, chạy về phía phòng bếp ở sân sau nhanh như một làn khói.
Tôi lúc này cũng bó tay, ở trong gian nhà lá này hoàn toàn không cảm nhận được sự biến hóa của thời gian. Chỉ có điều thời gian không ngừng trôi, khiến tôi bắt đầu hoảng loạn.
Chẳng lẽ thật sự phải chết một cách uất ức ở trong gian nhà lá như thế này sao?
Không bao lâu sau, Vương Lỗi xách một thùng nước đi vào, bên trong còn có cả bầu gáo múc nước. Anh ta đặt thùng nước ở giữa hai chúng tôi, nói: "May là còn có nước, có thể sống được thêm hai ngày! Anh Cửu, cậu đừng có mà coi thường nước này nhé, nước này tối thiểu đã có từ hơn nghìn năm trước, chắc chắn ngon hơn cái loại nước suối năm 82 mà bình thường tôi hay mua! Không cần phải khách sáo, Lỗi gia tôi mạn phép xin được làm một cốc trước."
Dứt lời, Vương Lỗi múc một bầu nước lên rồi tu ừng ực, như thể anh ta không phải đang đói bụng mà là đã mấy ngày rồi không được uống nước.
Sau khi uống xong, con hàng này còn hài lòng đánh ợ một tiếng, nghiêm túc nói: "Anh Cửu, không đùa đâu, Lỗi gia tôi uống thứ này xong mà có cảm giác như có mùi vị canh thịt ấy! Để Lỗi gia tôi tưởng tượng thêm một chút, xem xem có thể uống ra vị trứng xào cà chua không!"
Con hàng này nói xong lại múc một bầu nước rồi tu ừng ực tiếp. Sau khi uống xong lại ợ một cái, mãn nguyện nói: "Quả nhiên uống ra được vị trứng xào cà chua, anh Cửu, cậu đến thử xem đi, ngày thường cậu thích ăn gì thì cứ tưởng tượng cái đó. Ngày xưa người ta có câu trông rừng mơ để mà giải khát, hai huynh đệ chúng ta đây là coi nước như thịt để mà uống."
Tôi thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Vương Lỗi là lại không nhịn được muốn bật cười. Giờ đã là lúc nào rồi mà anh ta vẫn có thể lạc quan đến thế. Có điều vậy cũng tốt thôi, chưa tới cuối cùng thì ai cũng không thể từ bỏ.
Giờ sầu muộn cũng chẳng có tác dụng gì, như Vương Lỗi nói đó, bất kể gặp bao nhiêu khó khăn cũng phải duy trì tâm thái lạc quan. Chỉ cần trời vẫn còn chưa sập xuống thì mọi chuyện vẫn còn có khả năng thay đổi.
Lúc này đây tôi bỗng chợt nghĩ đến Đông Tử. Nếu như có cậu ta ở đây, thành một cặp với Vương Lỗi, đảm bảo sẽ còn khôi hài và lạc quan hơn nhiều.
Tôi cũng đói bụng không chịu được, bèn đứng dậy cầm cây bầu gáo để đi múc nước.
"Đợi đã, trong này có đồ!" Ngay lúc cúi đầu múc nước, tôi phát hiện ra dưới đáy thùng hình như có đồ vật gì đó. Bởi vì dập dờn gợn nước nên nhìn không rõ lắm, nên tôi vớt bằng tay luôn.
Tôi vớt được một chiếc trâm cài tóc. Bề ngoài rất thô ráp, không hề tinh xảo, thoạt trông giống như đồ chơi của bọn trẻ con. Một đầu của trâm cài tóc có điêu khắc một bông hoa, kĩ thuật cũng rất thô sơ.
Tôi cầm cây trâm này lên nhìn, trong lòng càng nghĩ càng không thông, chẳng lẽ Thái Ất Chân Nhân nhà ông ta lại có đam mê này ư?
"Ầy, cô gái kia quả nhiên vô dục vô cầu quá, làm mất cả tín vật đính ước mà tôi tặng cho cô ấy rồi!" Vương Lỗi đột nhiên thở dài đầy thương cảm.
Tôi nghe vậy bèn vội hỏi "Lỗi gia, anh nói trâm cài tóc này là do anh đưa cho Thạch Minh Thánh Hàm thật ư?"
"Đúng thế!" Vương Lỗi gật đầu, thật lòng nói: "Đây là tín vật đính ước mà tôi đưa cho cô gái kia, còn hao tổn mất hai tệ to kếch xù của Lỗi gia tôi, là do Lỗi gia tôi mua ở trong cửa hàng đồng giá hai tệ ở trên trấn đó!"
"Mẹ, anh còn có liêm sỉ gì nữa không thế?!" Nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Vương Lỗi, tôi hậm hực trừng anh ta một cái, mắng: "Anh nói anh là đại gia, tặng tín vật đính ước với người ta mà lại không tặng đồ đắt hơn xíu. Món đồ này thế mà anh cũng đem ra được? Anh quả thật đã làm mất mặt hết đàn ông Trung Quốc rồi!"
Nhưng nào ngờ, Vương Lỗi lại lắc đầu đầy vô tội, thật thà đáp: "Tôi không có tiền!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta là tôi lại thấy dở khóc dở cười. Sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày bị anh ta làm cho tức chết mất thôi. Có điều tôi đang nghĩ, người của gia tộc thượng cổ có lẽ không dùng tiền giấy như của mình đâu nhỉ?
Cho nên Vương mới hay cổ quái với nghèo đến như thế?
Đương nhiên đây chỉ là một suy nghĩ trêu đùa đầy hài hước. Vương Lỗi quả đúng là có chút sầu não, một tay cầm trâm, một tay còn lại chống cằm, thủ thỉ nói: "Cô gái, cô thật sự quá tuyệt tình."
"Không đúng! Lỗi gia, chuyện này không đúng!" Tôi đột nhiên liên tưởng đến một chuyện: "Lỗi gia, anh nghĩ thử coi, thứ này là do anh mua tặng cô ta ở trấn Thái Ất. Nếu như cô ta muốn vứt đi thật thì cũng không cần chờ đến lúc này, rồi để mất ở trong căn nhà lá này được? Ngoài ra tôi còn có một cảm giác kì quái khác, cái tính tình vô liêm sỉ của anh nói không chừng đã làm loạn tâm trí của cô ta! Mà cô ta để lại chiếc trâm này, rất có khả năng là muốn cho chúng ta một cơ hội nữa!"

Bình Luận

0 Thảo luận