Tử Long nói dứt lời, lập tức cất bước chạy về phía ngôi làng. Tôi thậm chí còn không kịp hô lên tiếng nào, lại không dám rời đi, đành phải tiếp tục chặn ở cổng thôn.
Chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng Tử Long đâu nữa, tôi đành hô to về phía Lâm Y Y, "Y Y, mau đi trông chừng Tử Long, đừng để anh ấy làm điều gì ngu ngốc!"
Những người khác đều bị thủy quỷ độn chân nhập rồi, ngay cả Mạnh Doanh và Diệp Chu Tinh cũng không ngoại lệ. Bây giờ người duy nhất còn tỉnh táo có thể hành động chỉ có Lâm Y Y mà thôi.
Lâm Y Y thấy nhiều thủy quỷ khống chế người sống đối phó với tôi như thế cũng rất lo lắng. Nhưng vừa nghe tôi bảo vậy vẫn không chần chừ, chỉ nhắc nhở tôi phải cẩn thận rồi nhanh chóng đuổi theo Tử Long!
"Lão tổ Diệp gia, tôi đi giúp Tử Long cầm chân Quỷ đế! Lúc này, cả lão và tôi đều không có đường lui. Nếu không giải quyết được Quỷ đế, tất cả chúng ta sẽ đều phải chết!" Lúc này, lão quỷ đột nhiên nói với lão tổ Diệp gia!
Bây giờ trong đám người này, cũng chỉ có hai người bọn họ là đạo thuật mạnh hơn một chút. Lúc này lão tổ Diệp gia cũng hết sức thận trọng, gật đầu đáp: "Được!"
Ngay sau đó, hai người cầm pháp khí lao về phía Quỷ đế. Đến bây giờ ông nội tôi vẫn không lên tiếng, trông có vẻ rất hoang mang, như thể một đứa bé sơ sinh vừa đến với thế giới, đang chậm chạp làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Hơn nữa, lúc này ông đang đi về phía tôi, có vẻ là muốn rời khỏi thôn Ma Câu!
Lão tổ Diệp gia với lão quỷ, hai người chia ra trái phải tấn công ông tôi! Lúc xông tới, cả hai cắn ngón trỏ, dùng máu trên đầu ngón tay vẽ bùa giết quỷ lên pháp khí.
Trong phút chốc, pháp khí của hai người bỗng tỏa ra kim quang sáng lòa. Chỉ nghe thấy cả hai hô một tiếng, đồng thời tấn công về phía ông. Nhưng ông tôi lại như không hề để ý đến họ, thanh kiếm bằng tiền vàng của lão quỷ đâm trúng người ông tôi trước tiên.
Nhưng nó hoàn toàn chẳng sinh ra được chút pháp lực nào, thanh kiếm đâm thẳng vào người ông, không có máu chảy nhưng lại làm ông tôi tức giận.
Ông tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn lão quỷ, lúc này lão quỷ cũng biến sắc. Ông ta rút thanh kiếm ra định bỏ chạy, nhưng chưa chạy nổi hai bước đã thấy ông tôi vung tay lên, tựa như có một lực hút mạnh mẽ hút lão quỷ lại, túm lấy gáy ông ta, cứ thế xách lên như xách một con gà!
Tôi có thể cảm giác được bàn tay ông đang siết chặt, còn nghe được cả tiếng xương kêu răng rắc, như thể ông sắp vặn gãy cổ lão quỷ.
Lão tổ Diệp gia thấy thế bèn hùng hổ xông tới, cả người bay vọt lên cao, thanh kiếm nhắm vào cánh tay của ông tôi. Nhưng pháp khí của lão còn chưa kịp bổ xuống thì ông tôi đột nhiên túm lão quỷ quăng về phía lão ta.
Lúc này lão tổ Diệp gia còn đang trên không trung, không thể nào né tránh, bị lão quỷ vừa vặn đụng trúng, hai người ôm nhau ngã xuống đất. Sau một hổi vật lộn đau đớn, cả hai mới bò dậy được.
Vừa đứng dậy lại một trước một sau vây lấy ông tôi. Lão quỷ ngoan cường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tổ Diệp gia, đạo thuật cùng pháp khí của chúng ta không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng vũ lực thôi! Hiện tại ý thức của Quỷ đế còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, chưa biết chừng vẫn còn cơ hội!"
"Được!" Lão tổ Diệp gia gật đầu, phát động công kích phóng tới trước lần nữa, lúc sắp vọt tới chỗ ông tôi thì đột nhiên trượt xuống đất, dùng chân định gạt ông tôi ngã.
Cú đá mạnh mẽ của lão ta đập trúng đầu gối ông tôi, nhưng lại giống như đá vào tấm thép cứng, chẳng những không có tác dụng gì, còn đau đến nhe răng trợn mắt.
Cùng lúc đó, lão quỷ cũng ra tay, nhảy thẳng lên lưng ông tôi, túm lấy cổ ông. Hai người một trên một dưới, lão quỷ ôm cổ, lão tổ Diệp gia quấn chân.
Hai người cộng lại gần một trăm năm mươi tuổi, cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ, thế mà lối đánh bây giờ lại hệt như con nít đang đánh lộn. Chẳng quan tâm đến chiêu thức hay đạo thuật gì hết, trong lòng chỉ có một mục tiêu, đó là cố hết sức giữ chân ông tôi, không cho ông rời khỏi thôn!
Thế nhưng, chúng tôi vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Quỷ đế rồi! Thân thể của ông tôi đột nhiên rung chuyển, một trận âm khí ngất trời từ cơ thể bộc phát ra trong nháy mắt, hất văng hai người kia ra ngoài!
Hai người bay xa tận mấy mét mới rơi xuống, phỏng chừng xương cốt muốn vỡ vụn hết rồi! Thế nhưng chỉ vật lộn một lát họ lại run rẩy đứng lên. Có điều tình hình rất tồi tệ, cả hai mặt mày tái nhợt, yếu ớt như kiệt sức đến nơi, khóe miệng rỉ máu.
Điều kỳ lạ là ông tôi dường như không có ý muốn giết họ, tựa như chỉ một lòng muốn rời khỏi thôn Ma Câu này. Sau khi đánh bay đám lão quỷ, lại tiến thẳng về phía tôi.
Ông đi tới đâu, thủy quỷ bên cạnh lập tức nhường đường tới đó, như đang chào đón đức vua vậy, vô cùng tôn kính. Ông nội vẫn không nhìn tôi, lúc gần đi đến nơi, mới thấy tôi chặn ngay ở cổng.
Khi đôi mắt ấy nhìn tôi, chỉ có sự lạnh lùng và xa lạ, khiến tôi cảm thấy thật khó chịu.
"Ông nội, là cháu đây, cháu Sơ Cửu đây mà!" Trong lòng bức bối, tôi vội vàng cất tiếng gọi ông nội, giọng điệu gần như sắp khóc. Ở trước mặt ông nội, tôi mãi mãi là một đứa trẻ, không thể khiến mình trở nên mạnh mẽ.
Ông nội dường như nghe thấy tiếng hét của tôi, đột nhiên rung động, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, cứ vậy nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của ông thì vui mừng khôn xiết, lập tức hét lên lần nữa: "Ông nội, ông mau tỉnh lại đi, ông nhìn kỹ cháu đây nè, cháu là Sơ Cửu đây."
"Sơ Cửu... Sơ... Cửu..." Ông nội cất tiếng, nhưng có vẻ rất khó khăn! Có điều nghe không hề giống với người thân trong nhà, mà ngược lại vô cùng lạnh lẽo.
Tôi vốn tưởng rằng ông nội vẫn còn tỉnh táo, nhưng ai ngờ, sau khi thì thầm gọi tên tôi mấy lần, ánh mắt ông đột nhiên thờ ơ, lạnh lùng nói: "Cút!"
Tiếng quát này vừa phát ra, đám thủy quỷ xung quanh cũng sợ hãi run lẩy bẩy, tất cả đều lùi lại, cách ông thật xa. Khi tôi còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, ông đã dịch chuyển đến ngay trước mặt.
Thứ có phản ứng trước tiên chính là thanh kiếm Long Uyên mà tôi cắm trên mặt đất. Lúc này kiếm Long Uyên như cảm nhận được sự uy hiếp, nó không ngừng run rẩy phát ra âm thanh "ù ù".
Tôi thấy kiếm Long Uyên sắp không chịu nổi nữa, vội vàng duỗi hai tay nắm lấy chuôi kiếm, cố gắng dùng sức lần nữa, vết thương mới đóng vảy lại rách ra, máu tươi men theo chuôi kiếm chảy xuống thân kiếm.
Máu đồng tử chảy qua, trong nháy mắt, kiếm Long Uyên phát ra ánh sáng vàng chói mắt. Nhưng dường như không ảnh hưởng gì đến ông nội, ngay khoảnh khắc ông tấn công về phía tôi, ánh sáng của Long Uyên vụt tắt!
Ực!
Tôi cảm thấy cổ họng mình thắt lại, vừa bị ông nội bóp cổ một cái, ngay lập tức hô hấp cũng khó khăn. Não bắt đầu thiếu oxy, ý thức dần mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi chỉ thấy ông nội từ từ há miệng, đầu lưỡi vươn về phía tôi. Hình như ông... đang muốn hút máu tươi của tôi!
Tôi không còn sức để phản kháng, cũng chẳng thể phát ra âm thanh, chỉ có thể phát ra những tiếng 'ô ô' từ trong cổ họng. Nước mắt không kìm được mà chảy xuống, rơi trên cánh tay ông nội.
Nước mắt rơi xuống nơi nào trên cánh tay, chỗ đó lập tức bốc lên một làn khói xanh, thân thể ông lại chấn động từng đợt.
Chính khoảnh khắc ấy, ông nội cứng đờ tại chỗ. Ánh mắt nhìn tôi lại biến thành hoang mang, chân mày cũng cau lại, ngơ ngẩn lẩm bẩm: "Sơ... Sơ Cửu..."
Khi gọi tên tôi, giọng ông không còn lạnh băng nữa, như thể đã nhớ ra.
Tôi muốn hét lên, nhưng cổ lại bị siết chặt, không thốt lên được câu nào, gần như sắp nghẹt thở.
"Không ngờ ở thời đại này mà vẫn còn người có thể thoát khỏi sự khống chế của Quỷ đế! Đáng tiếc là ông ta không có ý thức. Nếu không, có lẽ vẫn còn cơ hội trở lại làm người!" Đúng lúc này, Vương Lỗi đột nhiên từ bên ngoài đi vào thôn!
Tôi chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đã thấy anh ta vọt tới trước mặt tôi, trên tay kết ra một dấu tay kỳ lạ, trông hơi giống ấn Bồ tát, nhưng phức tạp hơn, hẳn là một loại đạo thuật cổ xưa!
Anh ta lao tới vỗ mạnh một cái lên trán ông tôi. Ngay lập tức, ông tôi như bị điện giật, bàn tay buông lỏng, lùi lại hai bước.
Tôi ngã thẳng xuống đất, được Vương Lỗi đỡ lên. Tôi xoa bóp chỗ cổ họng bị đau, hít thở sâu vài hơi, cảm giác nghẹt thở lúc trước mới biến mất.
"Lỗi gia, Tử Long, Tử Long gặp chuyện rồi, mau đi giúp anh ấy!" Vừa nghĩ đến Tử Long, tôi vội vàng hét to với anh ta.
Vương Lỗi cười nói: "Anh Cửu đừng lo! Thực ra, vừa rồi Lỗi gia tôi ở ngoài thôn không ra tay là vì muốn xem xem rốt cuộc anh Long đang giấu chúng ta chuyện gì?!"
Nghe Vương Lỗi nói thế tôi bối rối, nhưng còn chưa kịp hỏi rõ thì đã thấy Lâm Y Y chạy tới, vừa chạy vừa khóc, "Anh Cửu, anh Long bảo các anh dẫn Quỷ đế qua! Hu hu..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận