Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 651: Thanh quy giới luật

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Có thể nói, quá trình thống nhất Đạo môn Nam - Bắc thay đổi thật bất ngờ. Trải qua chuyện này, tôi càng tin vào luật nhân quả ở hiền gặp lành! Rất nhiều chuyện không phải ngẫu nhiên mà đã được định trước từ lâu!
Nếu tôi không vào rừng Bất Lão thì sẽ không thể biết tới giáo chủ U Minh của Tát Mãn giáo. Dương lão thất cũng sẽ không nhận được nhẫn Hắc Ngọc. Nếu không có anh ta cầm nhẫn Hắc Ngọc đi thuyết phục mười hai vị trưởng lão thì chắc chắn, người phải chết chính là chúng tôi.
Nay Đạo môn phía Bắc đã thống nhất, chuyện còn lại là phải khắc phục hậu quả. Cuối cùng mới tính đến lão tổ Diệp gia ở phía Nam.
Tình hình Đạo môn phía Nam phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều so với phía Bắc. Lực lượng chủ yếu của Đạo môn phía Bắc là bà ba Hoàng. Sự uy hiếp của bà ta với chúng tôi không lớn, chỉ là trong phái Luyện Đan có phản đồ, tiết lộ tin tức của chúng tôi cho bà ta biết, mới khiến chúng tôi rơi vào bẫy.
Nếu không chúng tôi đã có thể giải quyết bà ta từ sớm, cũng không đến nỗi suýt mất mạng sau đó!
Tuy nhiên, tôi cũng phát hiện ra một điều, sau khi vượt qua Sơn Hải quan, dường như văn hóa Đạo giáo không nặng nề như ở Trung Nguyên hay Tây Nam nữa.
Nhưng tôi cũng lý giải được điều này, bởi dù sao Đạo giáo cũng là do người Hán sáng tạo nên. Tín ngưỡng và thờ cúng của mỗi dân tộc không giống nhau, đương nhiên cũng không quen với Đạo giáo. Giống như Tát Mãn giáo ở Tây Bắc, hay Vu giáo ở Tây Nam, thậm chí một vài giáo phái tương đối nhỏ cũng chưa từng tiếp xúc với Đạo giáo!
Nhưng mỗi giáo phái đều có tín ngưỡng riêng, chỉ cần bọn họ không thờ cúng tà giáo thì đều là sự tồn tại hợp lý, chúng tôi cũng không can thiệp.
Tuy rằng hiện giờ Đạo môn phía Bắc đã gần như thống nhất, nhưng còn rất nhiều chi tiết cần phải hoàn thiện. Chúng tôi không có nhiều thời gian, còn phải đoạt lại Đạo môn phía Nam nữa.
Đạo môn phía Nam ngoài mặt là do lão tổ Diệp gia cầm đầu, nhưng trên thực tế lão ta cũng chỉ là con rối mà thôi. Thế lực chủ chốt thực sự chính là bộ phận Đặc Biệt và kẻ đang giả chết - Diệp Đường.
Lão tổ Diệp gia làm việc cho bộ phận Đặc Biệt, như vậy thì bộ phận Đặc Biệt có thể dễ dàng khống chế Đạo môn! Nhưng Diệp Đường đứng sau lưng lão tổ Diệp gia, cô ta lòng lang dạ sói, muốn trở thành người đứng đầu Đạo môn. Theo như suy đoán của tôi, thậm chí cô ta còn muốn động tới cả bộ phận Đặc Biệt!
Nếu không cô ta đã không cấu kết với Âm Dương đạo Nhật Bản. Mà hiện giờ Lâm Y Y đang nằm trong tay cô ta, đây cũng là yếu điểm của tôi! Nhưng trước đây tôi đã bỏ qua mất một chuyện, đó chính là việc Diệp Đường sống lại có liên quan đến kẻ thần bí kia!
Cũng có thể nói là cô ta đã giao kèo với kẻ thần bí! Đến lúc đó, với thế lực vốn có của cô ta, cộng thêm Âm Dương đạo Nhật Bản và kẻ thần bí thì có lẽ muốn lật đổ bộ phận Đặc Biệt cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Thế nên Đạo môn phía Nam rất khó thống nhất, bởi vì phía sau nó có quá nhiều thế lực dơ bẩn! Phía Bắc thì ngược lại, đơn thuần hơn rất nhiều, chẳng có thế lực phía sau nào khống chế cả.
Muốn thống nhất Đạo môn Nam - Bắc, chắc chắn không thể dùng cách như đã đối phó với Đạo môn phía Bắc! Bước đột phá lớn nhất chính là Diệp Đường. Chỉ có tìm được cô ta, mới có thể làm tan rã thế lực của lão tổ Diệp gia.
Nhưng đối phương luôn ẩn núp trong bóng tối, muốn tìm được cô ta còn khó hơn lên trời! Bây giờ chỉ đành trông đợi vào Diệp Thiếu Khanh, hy vọng hắn có thể giúp tôi tìm ra Diệp Đường.
Chắc việc tôi giả chết đã bị bại lộ, có thể lão tổ Diệp gia sẽ phát động tấn công trước. Và còn không ít người của tôi đang bị bọn họ giam giữ, Vương Kỳ Bằng, ông thợ làm vàng mã, Dương lão tam và cả những đệ tử thân tín của phái Phù Lục cùng Huyền Chân giáo, không biết bây giờ họ thế nào rồi?
Đông Tử và lão quỷ vẫn nằm trong tay Thạch Minh Thánh Hàm, cũng không rõ sống chết ra sao. May là Mạnh đại ca đã lại dẫn thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa trốn vào rừng sâu.
Nhưng một khi biết được tin tức, chắc chắn họ sẽ tới tìm tôi! Tôi tin tưởng đám anh em ở thôn Tiểu Nghĩa, không có ai là kẻ hèn nhát!
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng xác định được một cách, chính là phải đánh vào nội bộ của Đạo môn phía Nam, đánh tan bọn chúng từ bên trong! Lâm Tiêu hẳn là có thể thuyết phục hơn ba trăm anh em Địa Tự môn ở núi Miêu Vương.
Nhưng cũng có rủi ro, đám người này đều trung thành tới ngu muội, cho dù bọn họ có cảm tình tốt với Lâm Tiêu, tôi vẫn sợ họ không dám làm trái mệnh lệnh của lão tổ Diệp gia. Song chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ không từ bỏ!
Trời vừa sáng, ánh mặt trời từ trên núi chiếu xuống! Hồ nước phía trước Thần Tiên Trai được bao phủ bởi sương mù, ánh mặt trời chiếu xuống hệt như tiên cảnh nhân gian.
Ánh mặt trời ấm áp, mặt hồ trong veo, còn có những chú chim nhỏ bay lượn, mọi thứ đều khiến ta cảm giác như đang chìm trong giấc mộng huyền ảo.
Cờ của Đại Thần môn đã bị gỡ xuống, điều khiến tôi vui mừng đó là bọn họ không dùng cờ và biểu tượng của Tát Mãn giáo nữa, mà dùng cờ hiệu của Đạo giáo phía Bắc.
Đây là lá cờ chính thức, bọn họ làm như vậy để thể hiện Tát Mãn giáo hoàn toàn quy về Đạo giáo! Đương nhiên, bên cạnh đó những cờ xí nhỏ vẫn giữ lại biểu tượng của Tát Mãn giáo!
Dù gì đó cũng là tín ngưỡng đầu tiên của bọn họ, không thể hòa nhập vào Đạo giáo ngay lập tức được! Điều này cần một khoảng thời gian, cũng cần sự hòa hợp lâu dài!
Bạch Tát Mãn dung nhập vào Đạo giáo, dù là với Đạo giáo hay với bọn họ đều cùng có lợi.
Trước đây ở Thần Tiên Trai, khắp nơi đều có thể thấy tượng của Hoàng Bì Tử, nhưng giờ đều đã bị bọn họ đẩy bỏ, thay vào đó là tượng của Tổ sư gia tu hành và Thái Thượng Lão Quân.
Dương lão thất cũng giải tán hết đám người tu đạo mà bà ba Hoàng dùng tiền mời về, đám người đó không môn không phái, ai cho họ ích lợi là họ giúp người ấy.
Cũng có một số ít ở lại, nương nhờ Đạo môn, còn về phần những người rời đi thì chúng tôi cũng không can thiệp được, đó là lựa chọn của bọn họ. Chỉ cần bọn họ không làm điều gì bôi nhọ Đạo môn, chúng tôi cũng sẽ không đuổi cùng giết tận!
Sau cùng bọn họ thống nhất quân số, tổng cộng có khoảng một trăm năm mươi người bằng lòng quy thuận đệ tử Đạo giáo phía Bắc! Lúc đầu bà ba Hoàng còn cho người hầu, phụ trách cơm nước hầu hạ, nhưng cũng đã bị Dương lão thất giải tán hết.
Tôi bảo Lâm Tiêu phụ giúp Dương lão thất một thời gian, dựa theo hệ thống phân chia Đạo môn phía Nam, căn cứ vào đạo hạnh mạnh yếu, chia thành bốn cấp Thiên - Địa - Huyền - Hoàng.
Đệ tử vừa mới gia nhập vào Đạo giáo phía Bắc, sẽ quy về Hoàng Tự môn, bắt đầu từ việc giặt giũ cơm nước. Trước đó ở nghĩa trang, tôi và A Cẩu đã nhận được tu vi cả đời của các vị tiền bối, tôi cũng bảo A Cẩu dạy lại cho bọn họ, không giữ lại chút nào.
Tối đó, tôi gọi người của mình và mười hai vị trưởng lão cùng tập trung tại phòng họp, muốn nghe ý kiến mọi người về việc làm thế nào để Đạo môn có thể ngày càng vững vàng và tiến xa hơn.
Tôi luôn ghi nhớ câu nói của Diệp Thiếu Khanh, giành giang sơn khó, giữ giang sơn càng khó hơn! Tôi không được học nhiều, đương nhiên không biết làm thế nào để quản lý! Thế nên chuyện này vẫn phải dựa vào bọn họ.
Người mở lời đầu tiên là Lâm Tiêu: "Sơ Cửu, hiện giờ Đạo môn phía Bắc vừa mới thống nhất. Vì địa lý tập tục khác nhau, tất nhiên thứ cần học cũng không giống nhau. Nhưng dù có muôn màu muôn vẻ đến đâu, đạo vẫn là đạo, tất cả pháp thuật đều bắt nguồn từ đạo! Lúc trước một vài đệ tử Đại Thần môn đều chưa từng được tiếp xúc với văn hóa Đạo giáo chân chính, muốn họ hoàn toàn quy thuận Đạo giáo thì bắt buộc phải khiến bọn họ hiểu được văn hóa Đạo giáo! Và còn một điều quan trọng nữa, nhất định phải có môn quy nghiêm khắc. Nếu không có quy củ ắt sẽ loạn, đây là điều mà mỗi một đệ tử tu đạo bắt buộc phải tuân thủ!"
Thẳng thắn mà nói, tôi vô cùng may mắn khi có được nhân tài như Lâm Tiêu. Ông ta là hậu duệ Mao Sơn, không chỉ học thức uyên thâm, mà còn có nhận thức đặc biệt của riêng mình. Giao Đạo môn cho ông ta quản lý, đương nhiên tôi rất yên tâm.
Nghe những ý kiến của ông ta, tôi tâm đắc nhất một điều, đó chính là không có quy củ, ắt sẽ loạn.
"Lâm đại ca, Đạo giáo phía Bắc mới thành lập! Lão thất kinh nghiệm còn yếu, cần anh giúp đỡ! Thế nên ý của tôi là, Lâm đại ca hãy ở lại đây cho tới khi Đạo giáo phía Bắc đi vào nề nếp!" Tôi nói thẳng suy nghĩ của mình: "Đồng thời, Lâm đại ca, chúng tôi muốn nghe ý kiến của anh!"
"Lâm đại ca, anh Cửu nói đúng đó, tôi không hiểu biết nhiều, rất cần anh giúp đỡ!" Dương lão thất lập tức đứng dậy, lễ phép thỉnh giáo Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vội vàng xua tay, có chút ngượng ngùng, khó xử nói: "Lão thất, Sơ Cửu, mọi người đề cao tôi quá rồi, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi mà thôi. Nếu tôi trợ giúp cho Lão thất, chắc chắn sẽ vô cùng nghiêm khắc đối với đám đệ tử kia. Nhưng phàm là những đệ tử đã gia nhập vào Đạo môn, bắt buộc phải tích ngũ cốc*, tránh xa vinh hoa dâm dục! Không được tự tiện rời khỏi đạo quán, lại càng không được làm chuyện hung ác mất tính người! Thật sự không dám giấu, điều tôi đặt ra chắc chắn là thanh quy giới luật, lo rằng rất nhiều đệ tử tu đạo không chịu nổi."
(*) Tích ngũ cốc (tích cốc/tịch cốc): Ý chỉ không ăn ngũ cốc. Người xưa nói rằng: ăn khí thì thần minh thọ; ăn lúa thì trí tuệ tự nhiên. Mục đích tịch cốc là ở thực khí mà không ăn ngũ cốc.
"Lâm đại ca, anh đừng lo lắng! Nếu ngay cả chút khổ cực đó cũng không chịu được thì làm sao trở thành người tu đạo. Một lòng hướng đạo, không chỉ là lời nói miệng, mà còn cần nghiêm khắc đối với bản thân!" Tất nhiên tôi tán đồng với những môn quy của Lâm Tiêu nên trực tiếp đưa ra quyết định: "Lâm đại ca, sau này anh hãy thực hiện môn quy, nếu có người phạm phải, không được xem nhẹ. Đồng thời, vất vả cho anh rồi Lâm đại ca, còn phải nhanh chóng truyền bá văn hóa Đạo giáo cho bọn họ!"
"Sơ Cửu, cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để Đạo giáo phía Bắc đi theo con đường đúng đắn!" Lâm Tiêu hùng hồn hứa với tôi.
"Lâm đại ca, vất vả cho anh rồi!" Sau khi nói lời cảm ơn, tôi nhìn về phía A Cẩu nói tiếp: "A Cẩu, có lẽ anh cũng phải ở lại đây, cùng Lão thất xử lý chuyện của Đạo giáo phía Bắc! Anh là người trộm mộ, trời nam đất bắc đều đã từng đi qua, cũng quen biết không ít kì nhân dị sĩ ở phía Bắc! Tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi lôi kéo bọn họ, đồng thời giúp đỡ Lâm đại ca huấn luyện đệ tử Đạo giáo phía Bắc!"
Tôi cố ý bảo A Cẩu ở lại, thực ra là muốn anh ta âm thầm bảo vệ Dương lão thất. Dương lão thất còn trẻ tuổi, bản tính đơn thuần, tôi sợ sẽ có kẻ không cam lòng.
A Cẩu tính tình thận trọng, hơn nữa lại vô cùng lão luyện, có anh ta ở cạnh Dương lão thất, đương nhiên tôi rất yên tâm. Vốn dĩ A Cẩu muốn cùng tôi đi về phía Nam, nhưng sau khi biết được suy nghĩ của tôi, đành bất đắc dĩ ở lại!
Tôi đã tính toán hết mọi việc rồi, giao phó lại việc của Đạo giáo phía Bắc, tôi cùng Tử Long và Vương Lỗi sẽ lập tức quay về tụ họp với Lý Tiêu Vũ, thuận tiện bàn bạc chuyện đối phó với lão tổ Diệp gia!

Bình Luận

0 Thảo luận