Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 464: Thuyền giấy màu trắng

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Cha tôi từng là cơn ác mộng khi tôi còn nhỏ, ông ta không thể có con nên luôn cho rằng tôi là "sản phẩm" của ông nội và mẹ tôi. Ngay từ khi tôi sinh ra, ông ta chưa từng vui vẻ với tôi, không đánh thì mắng.
Tôi không nhớ nổi mình từng chịu đòn nghe mắng bao nhiêu lần, chỉ cần ông bà nội không ở nhà, tôi sẽ không tránh nổi trận đòn của ông ta! Đây là ám ảnh thời thơ ấu của tôi, cho nên vừa nhìn thấy ông ta, tôi đã không kiềm chế được nỗi sợ từ tận đáy lòng.
Khi đó, vì muốn sống sót, ông ta đã ném tôi và ông nội lên chiếc thuyền quỷ của chú Tư rồi không bao giờ quay lại nữa. Trông tình hình này thì chắc hẳn ông ta cũng biến thành thủy quỷ, mãi mãi trôi dạt trong dòng sông này, không có nổi tư cách đầu thai chuyển kiếp rồi. Cơ hội duy nhất là tìm được kẻ chết thay, như thế mới được đầu thai chuyển kiếp!
Tôi không nhìn ông ta nữa, vì cứ nhìn thấy ông ta, tôi sẽ không thể kìm lòng mà nhớ lại những chuyện trước kia. Sau khi hoàn hồn, tôi vội vàng quay đầu đi, không muốn đối diện với ông ta nữa.
Lúc này đây, xoáy nước cũng bắt đầu hình thành, tốc độ chuyển động của chiếc bè gỗ cũng nhanh hơn. Đuôi thuyền có dây thừng buộc nối vào nhau, một đầu khác là người ở trên bờ đang kéo bè gỗ.
Sau khi bè gỗ chuyển động nhanh hơn, sợi dây thừng được thả ra càng lúc càng dài, đã có một phần lớn chìm vào trong nước. Một số thủy quỷ gan dạ hơn cũng bắt đầu men theo sợi dây thừng để trèo lên.
Thanh Long vội vàng chạy tới vị trí đuôi thuyền, sau một hồi cân nhắc trước sau, hắn đột nhiên nhấc bổng một người đệ tử đã sợ đến mức tê liệt từ bao giờ. Chỉ thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong tay hắn, ra tay nhanh như chớp, cắt cổ họng người kia rồi ném người đó vào dòng sông!
"Tùm" một tiếng, đệ tử Đạo môn bị ném xuống không bao giờ nổi lên được nữa vì đã bị thủy quỷ dưới sông lôi thẳng xuống.
Thanh Long không hề dừng tay, hắn ném thêm năm người nữa xuống, tự tay cứa đứt cổ họng của tất cả bọn họ! Vừa rơi xuống sông, họ lập tức bị kéo xuống, chỉ nhìn thấy bọt máu liên tục nổi lên.
Lúc này tôi cũng bắt đầu thấy cảnh giác, nếu Thanh Long dám ra tay với tôi, tôi chỉ còn cách tiết lộ thân phận của mình. Dương lão thất cũng đang nhìn tôi, ánh mắt anh ta cực kỳ kiên định, chỉ đợi tôi hạ lệnh.
Tôi khẽ gật đầu ra hiệu, lát nữa nếu tình hình không ổn thì ra tay luôn, không cần quan tâm đến chuyện che giấu thân phận nữa.
Sau khi Thanh Long ném mấy người kia xuống, thủy quỷ nổi trên bề mặt bỗng chốc loạn cào cào, nhốn nháo xông tới cướp người, chúng luôn muốn cướp được kẻ chết thay để bản thân được đi đầu thai chuyển kiếp.
Chúng tranh giành nhau như vậy khiến xoáy nước vừa mới thành hình bỗng chốc yếu đi rõ rệt. Đợi khi xoay thẳng được bè gỗ, Thanh Long lại bắt đầu chèo thuyền, tốc độ rất nhanh, ào ào xông tới bờ bên kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi thở phào một hơi trong lòng, như thế thì Thanh Long sẽ không ra tay với chúng tôi!
Đợi khi chúng tôi lao tới chính giữa dòng sông, sương mù trở nên mỏng hơn. Phóng mắt nhìn ra là có thể lờ mờ thấy được hình dáng của thôn Ma Câu, nhưng vẫn bị sương mù bao phủ, từ đằng xa đã có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc tản ra từ thôn Ma Câu.
Càng gần đến thôn Ma Câu, nơi sâu thẳm nào đó trong lòng tôi càng thấy đè nén. Cảm giác này không khác gì cảm giác bước chân vào Địa ngục Cửu U. Những chiếc thuyền giấy màu trắng phía sau vẫn theo sát chúng tôi, tôi cứ tưởng chúng sẽ đâm vào bè gỗ của tôi.
Nhưng kỳ lạ hơn là chúng chỉ đi theo một lúc rồi đột nhiên quay đầu bỏ đi. Tới tận khi chúng hoàn toàn biến mất trong màn sương, tôi cũng vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Chỗ này cách bờ bên kia rất gần rồi, chúng không dám tới đây đâu, bởi vì có Quỷ đế trấn thủ ở thôn Ma Câu!" Thấy chúng tôi nhìn chằm chằm vào những chiếc thuyền giấy màu trắng, Thanh Long thản nhiên giải thích cho chúng tôi.
Nghe hắn nói vậy, tôi mới quay đầu nhìn tình hình trước mặt mình, nhìn rồi mới biết chúng tôi chỉ còn cách bờ sông hai ba mét nữa. Chỉ cần lên được bờ là tới cổng thôn Ma Câu rồi!
Cuối cùng chúng tôi cũng càng lúc càng gần với thôn Ma Câu rồi.
Tôi chăm chú nhìn vào vị trí cổng thôn, muốn nhìn thấy cây đa cổ thụ trước cổng thôn, nhưng sương mù quá dày, tôi không nhìn thấy được cây đa, chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen thùi lùi.
Ông nội vẫn còn nằm trong chiếc quan tài trên cây đa, dùng cơ thể và tuổi thọ của mình làm mắt trận cho trận pháp này vì muốn bảo vệ thôn Ma Câu, để bách quỷ xung quanh không thể tiến vào.
Cũng không biết trận pháp ấy còn có tác dụng không? Nếu nó đã mất tác dụng, chắc hẳn bách quỷ xung quanh đã vào thôn rồi, đến lúc đó thì thực sự không còn ai sống sót được nữa, thôn này chỉ có thể biến thành một thị trấn ma khiến người ta nghe xong đã khiếp vía.
Chẳng hiểu sao, bây giờ tôi bỗng thấy sợ hãi, cũng không dám bước vào thôn nữa. Bởi vì tôi sợ mình không chịu nổi kết cục này! Từ khi tôi bái sư, gia nhập Đạo môn, khổ luyện mười năm, chỉ đợi đến ngày hôm nay. Nhưng tôi sợ, tôi sợ tất cả cố gắng của mình sẽ biến thành bong bóng!
"Lát nữa các cậu đi theo tôi, nhất định không được đi lạc. Lên bờ rồi thì đám thủy quỷ không dám lên theo nữa, cũng không cần lo lắng về quỷ hồn khác, thứ khiến chúng ta thực sự lo lắng là Quỷ đế! Nếu gặp phải hắn, tôi sẽ chết, các cậu cũng sẽ chết!" Thanh Long lạnh lùng nhắc nhở một câu rồi nhảy phắt lên bờ.
Sau khi tôi và Dương lão thất gật đầu, chúng tôi cũng nhảy lên bờ theo hắn, sau đó Thanh Long mới đi đẩy bè gỗ. Người ở bờ đối điện nhận được hiệu lệnh, lập tức bắt đầu kéo bè gỗ về.
Họ muốn dùng chiếc bè gỗ này để đưa những người khác tới đây, nhưng sẽ làm thêm nhiều người khác cùng chết. Bờ bên kia do Chu Tước dẫn đội, với thủ đoạn của hắn, chắc sẽ còn giết nhiều đệ tử Đạo môn hơn nữa.
Nhưng tôi không có cách nào ngăn cản hắn, cũng không thể nào ra tay với Thanh Long vào thời điểm này. Bây giờ tôi muốn đối phó với Thanh Long chắc không thành vấn đề, chỉ là trong lòng tôi đã có kế hoạch khác, thế nên không thể ra tay một cách liều lĩnh.
Thanh Long vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tình hình của thôn Ma Câu, qua một lát sau, hắn thở dài rồi tự lầm bầm: "Vì thánh nữ, chỉ trong mười năm, tôn chủ đã biến nơi này thành địa ngục nhân gian rồi! Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, cho dù tôn chủ làm bao nhiêu chuyện vì thánh nữ, người được thánh nữ yêu không bao giờ là y! Linh tộc xuất hiện được một nhân tài trăm năm hiếm thấy như tôn chủ, chỉ e sau cùng cũng không thoát khỏi tình kiếp."
Khi Thanh Long lầm bầm nói chuyện, hắn liên tục lắc đầu, giọng điệu khi thì cười giễu, khi thì thất vọng.
Lúc trước ở chợ quỷ, tôi bị bác Diệp ám toán, đâm cho một nhát, suýt chút nữa là chết rồi. Vì Thanh Long nhìn thấy ngọc bội Linh tộc mà mẹ tôi để lại cho tôi, mới dùng quỷ đan để cứu mạng tôi.
Mẹ tôi từng cứu hắn, hắn làm thế là để báo đáp ân tình của mẹ tôi. Mà hắn cũng biết thân phận của tôi, cũng biết cha ruột của tôi là ai. Bây giờ tôi rất muốn hỏi hắn về thân phận của mình, nhưng tôi không thể xốc nổi được!
Tuy rằng Thanh Long từng cứu tôi, nhưng tôi không biết rõ tính cách của hắn. Nếu hắn không chịu nói cho tôi, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện lớn.
Thế nên, tôi đành nhẫn nhịn, giấu kín chuyện này trong lòng. Tôi bước vài bước tới sau lưng hắn, cất tiếng hỏi thăm dò: "Hộ pháp, Quỷ đế này đáng sợ lắm à?"
"Ừ!" Thanh Long không nghe ra giọng nói của tôi, chắc hẳn đã quên mất từ lâu rồi, cũng không quay đầu lại, chỉ gật gật đầu rồi nói: "Trăm năm Quỷ Vương, nghìn năm Quỷ đế! Quỷ đế chính là cảnh giới cao nhất của quỷ hồn, có thể nói là tự do biến đổi giữa quỷ hồn và người. Bùa chú và pháp khí bình thường không có tác dụng gì với hắn! Trong mấy trăm năm phát triển của Linh tộc, có không ít cao nhân thông thạo thuật nuôi quỷ, nhưng vẫn không nuôi dưỡng được Quỷ đế. Đừng nói là tôi, chỉ e đến cả tôn chủ cũng chưa từng gặp Quỷ đế. Chúng ta đông như thế nhưng chắc cũng không phải đối thủ của Quỷ đế. Cách duy nhất là đợi tôn chủ tự mình đến đây."
Tôi biết Quỷ đế rất lợi hại, nhưng không ngờ hắn lợi hại đến mức ấy. May mà trước đó tôi không nóng vội tiết lộ thân phận thật sự của mình, cũng vì muốn biết thực lực của Quỷ đế này.
Làm như thế, tôi có thể mượn bàn tay Linh tộc để đối phó với Quỷ đế. Trâu bò đánh nhau, ắt hẳn sẽ thương vong, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó, tôi có thể làm ngư ông đắc lợi.
Tôi nhìn ra được ý đồ của Thanh Long, hắn sẽ không tiến vào thôn Ma Câu này một mình, xem ra phải đợi đám người của Chu Tước sang đây đã. Nhân lúc này, tôi tiếp tục thăm dò: "Hộ pháp, tôi nghe nói Quỷ đế có thể đi lại dưới ánh nắng mặt trời, không khác gì người sống! Nếu Quỷ đế lợi hạ như thế, vậy chúng ta ở nơi này chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Nếu hắn phát hiện ra chúng ta, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy!"
Tôi cố tình giả bộ sợ hãi, Thanh Long cũng hoàn toàn không nghi ngờ, hắn lắc lắc đầu, cười đáp: "Đừng sợ, bây giờ Quỷ đế vẫn chưa xuất hiện, chắc phải đợi đến tối. Đối phó với chúng ta chắc không cần hắn phải đích thân ra tay. Quỷ hồn trong phạm vi mười dặm quanh đây đều nghe lệnh hắn. Bây giờ quỷ hồn xung quanh vẫn chưa xuất hiện thì chúng ta vẫn còn thời gian. Nói thẳng ra, tôi cũng muốn gặp thử Quỷ đế trong truyền thuyết, xem xem rốt cuộc hắn đáng sợ đến mức nào?
Thanh Long càng nói như vậy, tôi càng thấy mơ hồ. Quỷ đế là cảnh giới cao nhất của quỷ hồn, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào? Đợi khoảng mười phút, tôi thấy Diệp Đường cũng đã đến.
Ngoài cô ta và lão tổ Diệp gia thì những người còn sống để qua bên này toàn là đệ tử nội môn của Diệp gia. Lần này người tới đây không hề ít, phải có khoảng ba mươi đệ tử Diệp gia.
Chiếc bè gỗ này được buộc lại từ sáu chiếc bè, chở bốn mươi người cũng không thành vấn đề. Mà chỉ có khoảng ba mươi người lên bờ, chứng tỏ những đệ tử Đạo môn vừa nương nhờ vào Linh tộc đã bị ném hết xuống dòng sông rồi.
Nhất là khi trên người lão tổ Diệp gia toàn là máu tươi, trông có vẻ ông ta chính là người ra tay. Đợi thêm khoảng một canh giờ nữa, đội quân ở bên kia đã được đưa hết sang bên này.
Diệp gia và đệ tử Linh tộc đương nhiên bình an vô sự hết! Đội ngũ vốn có hơn hai trăm người, sau khi tập trung lại thì mất khoảng sáu bảy mươi người. Đại Thần môn ở Đông Bắc cùng người của mấy môn phái trộm mộ đều sống sót mà lên được bờ!
Tôi tìm hết lượt trong đám người này nhưng không nhìn thấy lão quỷ và những người kia, có vẻ như họ không qua đây mà ở lại bờ bên kia đợi Tử Long và Vương Lỗi.
Đúng lúc này, Thanh Long và Chu Tước bắt đầu thảo luận riêng với nhau. Dù đứng rất gần bọn họ nhưng tôi vẫn không nghe thấy nội dung cuộc đối thoại.
Mặc dù vậy, về cơ bản vẫn có thể đoán ra được, chắc hẳn họ đang thương thảo xem nên đối phó với Quỷ đế ở thôn Ma Câu như thế nào.

Bình Luận

0 Thảo luận