Mạnh Doanh vừa hô xong, một ông già từ phía sau anh ta nhảy ra. Ông ta rất gầy, như thể chỉ còn da bọc xương, khiến người ta nhìn mà có cảm giác ông già này bệnh triền miên, sắp chết đến nơi.
Đôi mắt ông ta có màu xám, nhìn nhiều sẽ thấy kinh khủng. Sau lưng ông ta là mấy tên đệ tử trẻ tuổi, trong tay cầm đôi giày âm dương.
Đôi giày này là cho người chết mang, bên trên có thêu chữ Thọ bằng chỉ đỏ, còn ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt!
"Mạnh Doanh, còn lại giao cho tôi!" Ông thầy làm giày âm dương này hô to một tiếng, sau đó khom lưng xông vào đám thi thể. Ông thầy này rất nhanh, hoàn toàn không giống người già sắp chết, mà giống như thanh niên thân thể linh hoạt.
Họ xông vào đám thi thể, bổ nhào ra trước rồi lăn ra đất, lăn đến dưới chân thi thể. Một tay đánh vào sau khớp gối của thi thể. Thi thể phản xạ có điều kiện nhấc chân lên.
Ông thầy nhanh tay xỏ ngược giày âm dương vào chân thi thể, nhưng chỉ xỏ một chiếc. Ông ta và các đồ đệ phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc đã xỏ giày âm dương cho đám thi thể xong xuôi.
Khoảng chừng mười mấy thi thể đã được xỏ ngược giày âm dương. Tiếp theo, ông thầy và các đồ đệ nhanh chóng rút lui, còn nghịch ngợm nháy mắt với Mạnh Doanh.
Mạnh Doanh bật cười, lập tức nghiêm mặt, gõ chiêng âm rồi gào to: "Người âm lên đường, người dương né tránh! Nếu không giết không tha!"
Anh ta vừa hô, các thi thể kia liền đổi hướng, từ từ đi đến chỗ đám Linh tộc. Chúng hiện đang bị chiêng âm kiểm soát, ai mà cản đường, chúng sẽ đánh tới tấp!
Còn đám vu sư Linh tộc lúc này cực kỳ sợ hãi, nhốn nháo muốn xác sơ sinh khô lại khống chế thi thể.
Nhưng thời gian không đủ, đám thi thể đã xông vào, pháp đàn của Linh tộc ngả nghiêng. Xác sơ sinh khô rơi xuống đất, bị thi thể giẫm đạp, đôi mắt đỏ rực đang mở to lập tức nhắm lại.
Tà thuật bị phá. Đám vu sư bị phản phệ nặng nề, cơ thể run bần bật, làn da nhanh chóng khô héo!
Tà thuật phản phệ còn kinh khủng hơn đạo thuật. Chỉ mấy giây, đám vu sư đều biến thành một hàng xác khô!
Tôn chủ Linh tộc nổi giận, trừng mắt độc ác nhìn chúng tôi. Ông ta phất tay, đội nhân mã phía sau đồng loạt rút vũ khí, xông vào đám thi thể kia!
Bọn họ ra tay rất dứt khoát, không dây dưa, cắt đứt đầu đám thi thể. Chẳng mấy chốc, trên đất la liệt thi thể không đầu. Xác ngã rạp ra đất, chất thành núi. Còn đầu người lăn rải rác khắp nơi, rất giống dưa hấu nằm cô đơn trong ruộng dưa.
Hình ảnh này rất tàn nhẫn! Nhưng tôi biết, tiếp theo còn tàn nhẫn hơn nhiều!
"Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Phía sau tôi, có người dẫn đầu reo hò. Anh ta vừa đi đầu reo, các đệ tử khác cũng hoan hô theo.
Tiếng hô hoán hân hoan vang vọng bầu trời thôn Ma Câu, người nghe nhiệt huyết bừng bừng! Trận đầu tiên, chúng tôi thắng, càng củng cố niềm tin cho chúng tôi!
Lúc này trời gần sáng, trận chiến vẫn tiếp tục, ắt hẳn trận này còn tàn nhẫn máu me hơn trận đại chiến của Long Ngạo Thiên và Linh tộc năm xưa.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm tôn chủ phía đối diện. Ông ta rất phẫn nộ, nhưng không nói câu nào, chỉ tùy ý vung tay. Tiếp đó, mười mấy người đứng ra!
Đám người này mặc áo bào đen, không có vũ khí, nhưng có cảm giác âm u đáng sợ, hình như không phải người sống!
"Trận thứ hai bắt đầu rồi!" Tử Long nói: "Với thủ đoạn của tôn chủ, có vẻ như ông ta muốn giải quyết toàn bộ người của chúng ta trước, sau đó sẽ tiêu diệt chúng ta."
"Ừ." Tôi gật đầu, đồng ý với Tử Long. Đội ngũ của Linh tộc rất phức tạp, ngoài đám luyện võ chém giết, còn có phần số các đệ tử sử dụng tà thuật.
Đệ tử dùng tà thuật, võ công hơi kém, không giỏi đánh giáp lá cà, chỉ có thể dùng tà thuật tấn công. Uy thuật của tà thuật còn đáng sợ hơn đánh giáp lá cà. Nếu đạo thuật của chúng tôi đối phó không được thì trận tiếp theo rất thê thảm.
Tôi ngớ ra một lúc, rồi nói: "Chúng ta đừng gấp, xem bọn chúng dùng thủ đoạn gì. Chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó. Nếu Lỗi gia ở đây, bảo anh ta đối phó tôn chủ, còn chúng ta giải quyết Linh tộc và cao thủ các gia tộc khác!"
"Tên đó đó giờ còn chưa xuất hiện, anh sợ không biết có phải anh ta ngủ quên ở xó xỉnh nào rồi không. Thật chẳng đáng tin gì cả!" Tử Long cười gượng: "Sơ Cửu, lát nữa Lỗi gia đến, chúng ta trực tiếp xử gã hộ pháp của chúng! Bắt giặc phải bắt vua trước. Linh tộc không có chủ soái, chúng ta tha hồ chém giết!"
"Ừ! Nhưng không thấy người dẫn đầu bên Diệp gia, Đại Thần môn cùng môn phái của đạo gia. Em lo bọn chúng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình!" Bây giờ tôi lo nhất chính là điều này. Tôi biết lão tổ Diệp gia và Diệp Đường có suy tính riêng, cũng đang chờ thời nhảy vào. Tôi không sợ đường đường chính chính đối mặt, mà sợ chúng tính kế sau lưng.
Nhưng đã đến bước này, chỉ phải đối phó với Linh tộc trước rồi tính sau. Dù gì Linh tộc còn đáng sợ hơn Diệp gia nhiều! Tôi thấy Tử Long, cũng chau mày suy nghĩ gì đó. Tôi cười nói sang chuyện khác để xoa dịu bầu không khí: "Anh em ta đã một năm không gặp rồi. Em muốn xem thử bây giờ đạo hạnh của anh ra sao rồi. Hay lát nữa chúng ta so tài nhé, xem ai giết được hai hộ pháp trước?"
"Ha ha!" Tử Long cười lớn: "Được đấy, hai anh em mình so tài thử xem. Nhưng, em phải cố lên đó. Lát nữa, em sẽ nhìn anh với cặp mắt khác xưa đấy."
Tôi gật mạnh đầu. Tử Long càng lợi hại, tôi càng mừng. Đánh tay đôi đương nhiên tôi không bằng anh ấy, chỉ có thể so đạo thuật. Tôi có Huyền Chân chân khí, anh ấy có bút Thiên Sư, có thể dùng sức mạnh của bùa!
Nếu hai chúng tôi thật sự đánh nhau, đều ngang tài ngang sức! Nhưng tôi không quên lời của sư phụ Tiêu Dao Tử lúc lâm chung đã nói. Ông ấy nói mệnh cách của tôi và Tử Long xung khắc. Anh ấy là long, tôi là hổ. Đây là mệnh cách long hổ tranh đấu!
Nhưng tôi không lo thọ nguyên sắp tới. Nếu tôi chết thì mệnh cánh sẽ phá. Nhân lúc đối phương chưa ra chiêu, tôi tò mò hỏi Tử Long: "Tử Long, nếu chúng ta liên thủ thì có thể đánh bại Lỗi gia không?"
Tử Long không trả lời ngay, chỉ cười lắc đầu, hình như không có lòng tin: "Chắc không, Lỗi gia hấp thu sức lực tàn bạo của khí ác hắc long, thực lực đáng sợ hơn trước nhiều! Với lại, anh ta chưa dùng sát chiêu, chúng ta đánh không lại! Nhưng chờ giải quyết xong chuyện này, nói gì hai anh em mình cũng phải "xử" anh ta!"
"Em cũng nghĩ thế, quyết định thế đi!" Tôi rất muốn so chiêu với Vương Lỗi, thăm dò xem đạo hạnh của anh ta rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Khi tôi và Tử Long đang nói chuyện, đối phương đã bắt đầu hành động. Mười mấy đệ tử Linh tộc âm khí nặng nề đã đi tới, cách chúng tôi chỉ có năm mét.
Bọn chúng dừng bước, xếp thành một hàng, ngồi khoanh gối! Chúng tôi không biết họ sẽ sử dụng tà thuật gì, chỉ có thể cảnh giác đề phòng, im lặng quan sát!
Đám người này ngồi khoanh gối xong, bắt đầu kết thủ ấn. Thủ ấn rất phức tạp. Tôi chưa từng thấy bao giờ. Hơn nữa thủ ấn biến hóa rất nhanh, hoàn toàn không thể xác định được bọn họ đang kết ấn gì!
Động tác của bọn họ rất chỉnh tề, tay kết ấn, miệng hô to: "Lấy máu ta tế Người! Âm dương nghịch chuyển! Trong tam giới ngũ hành, hễ là vật tà ma đều phải tôn kính ta! Thề ước huyết hồn, cho ta phóng thích sức mạnh của các Người, thống trị âm dương!"
Âm thanh hô hào rất to, nhưng hơi thiếu khí thế, giống người không đủ hơi hô, ỉu xìu!
Nhưng tôi bất giác hơi sợ 'thề ước' mà họ hô. Chúng tôi không biết họ sử dùng tà thuật gì, chỉ có thể chờ.
Tầm khoảng một hai phút sau, những người này thè lưỡi, đồng thời trong tay xuất hiện một cây huyết châm dài.
Chúng tôi hoàn toàn chưa phản ứng thì họ đã đâm huyết châm xuyên lưỡi của mình! Mọi người nhìn thấy cảnh tượng man rợ này, ai nấy đều hoảng sợ hít thật sâu, cơ thể không rét mà run.
Đừng nói tự mình cảm nhận, cho dù nhìn cảnh tự mình đâm mình tàn nhẫn kiểu này, chúng tôi trong lòng đều sợ hãi, chứ đừng nói tới đau! Nhưng hình như bọn họ đã chai lì, không cảm thấy đau đớn gì.
Huyết châm rất dài, sau khi xỏ xuyên đầu lưỡi, đầu lưỡi liền thụt vào. Nhưng một phần nhỏ của lưỡi thì không thụt vào được, do bị huyết châm ghim lại!
Máu tươi men theo huyết châm nhỏ xuống đất, nhưng kỳ lạ thay, khi nó tiếp xúc đến máu ở đầu ngón tay thì lóe đỏ âm u.
Tôi vốn cho rằng thủ đoạn này đã đủ tàn nhẫn rồi, nhưng cảnh tiếp theo hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của tôi. Giữa ngón tay họ kẹp vô số huyết châm. Nhìn bộ dạng này, chắc họ muốn đâm lên đỉnh đầu!
Rốt cuộc bọn họ định làm gì? Tà thuật tự hủy hoại thân thể rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Lúc này tôi hoàn toàn ngơ ngác, không nghĩ ra được tóm lại họ muốn sử dụng tà thuật gì! Mà lão quỷ nhìn như đã nhìn ra manh mối, buột miệng thốt lên: "Nếu tôi đoán không sai, huyết châm trong tay họ chính là mười ba châm quỷ môn trong truyền thuyết! Huyết châm phong bế thân thể, mười châm phong bế huyệt đạo, lẽ nào... lẽ nào họ muốn kết hợp người và quỷ?!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận