Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 442: Trò cũ bày lại

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy trên mặt đất phản chiếu rất nhiều cái bóng. Mà những cái bóng này đã túm lấy sợi dây đỏ mà Dương lão tam còn thừa lại. Bọn chúng đều đang ở phía sau lưng chúng tôi.
Cùng lúc đó, tôi cảm giác được sợi dây đỏ trên cổ tay ngày càng căng chặt. Bấy giờ tôi mới hiểu, chúng đang cố giằng dây ra.
Bóng ba người chúng tôi tương đối dài, mà đám oan hồn đang túm lấy sợi dây đỏ này lại có bóng khá nhỏ. Tôi có thể trông rõ, bóng của hai anh em Dương lão tam đang run rẩy, là kiểu không rét mà run.
Bọn họ đi theo tôi suốt dọc đường, cũng không gặp phải chuyện gì hết sức kinh khủng. Bây giờ bị nhiều ma theo như vậy mà không sợ hãi hét lên là tôi đã rất hài lòng rồi.
Tôi liếc mắt một cái, đám oan hồn đang lôi sợi dây đỏ tối thiểu cũng phải đến mười mấy con! Gió âm xung quanh vẫn còn đang vây lấy chúng tôi, cứ thổi về phía chúng tôi không ngừng. Tôi cảm giác lá bùa dán trên lồng ngực sắp hóa thành tro tàn đến nơi rồi.
Nhưng điều quái lạ là ba nén nhang trong tay tôi lại khôi phục lại hình dạng cũ, tốc độ cháy cũng trở lại bình thường.
Tôi lo lắng hai anh em họ không chịu nổi, sẽ bị âm khí nhập vào gây mê loạn tâm trí, đành phải cắn răng nhỏ giọng nhắc nhở: "Giữ vững, hiện giờ mới chỉ là một phần nhỏ hồn ma mà thôi. Chờ đến khi tất cả hồn ma ra ngoài, chúng ta sẽ tìm hiểu rõ ràng thực hư, khi nào tôi bảo hai anh ra tay thì hãy ra tay."
Hai anh em họ không nói gì, từ chỗ của tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng của họ đang gật đầu. Nhưng nào ngờ, tôi vừa mở miệng nói chuyện nên dương khí bị tản ra. Trận gió âm đang vây lấy chúng tôi lúc nãy bỗng nhiên dừng lại.
Khoảnh khắc gió âm ngừng lại, từng hồn ma trong suốt từ từ xuất hiện hai bên chúng tôi. Chỉ trong dăm ba phút đồng hồ mà xung quanh hai bên người chúng tôi đã phải có đến mấy trăm oan hồn!
Già trẻ nam nữ đều có, bị mấy trăm cặp mắt u oán nhìn chằm chằm như vậy, bản thân tôi còn không nhịn được mà phải rùng mình một cái, lòng tôi lại như đang rơi vào một vực sâu lạnh lẽo.
Tôi không dám nghĩ tiếp, trấn Ma Câu này đã tụ tập đến mấy trăm hồn ma, vậy không biết thôn Ma Câu lúc này rốt cuộc bị bao nhiêu oan hồn vây quanh nữa!
Tôi vội vàng hít một hơi thật sâu, cố gắng để lý trí mình tỉnh táo. Sau khi xác định số lượng hồn ma ở trong trấn, tôi chuẩn bị rút khỏi đây.
Nhưng nào ngờ, ngay lúc tôi chuẩn bị đi ra một lối ra khác thì sợi dây đỏ trên tay tôi bỗng căng lên như dây đàn, rồi đứt phựt.
"Anh Cửu, nhang của chúng tôi gãy mất rồi! Cả bùa trừ tà trên người cũng biến mất luôn rồi!" Dương lão tam bỗng hốt hoảng hô to.
"Chết tiệt!" Tôi nghe thấy tiếng hô của anh ta, còn chưa kịp quay đầu lại thì bỗng nhìn thấy mấy trăm oan hồn này đều chạy về phía sau chúng tôi, đứng túm tụm lại thành một đống chỉnh tề.
Thế rồi bọn chúng đều đồng loạt nhảy về phía trước một bước, không cho người ta thời gian để phản ứng lại! Một bước nhảy này nhất thời khiến tôi có cảm giác có người đang đẩy tôi ở sau lưng, không phải tay người, mà là một luồng âm khí ngất trời đang đẩy chúng tôi đi.
Trong mấy giây tôi chần chừ, Dương lão thất đã va vào sau lưng tôi. Anh ta sốt ruột kêu lên: "Anh Cửu, chúng tôi không ngăn chặn được đám âm khí này xông vào trong cơ thể!"
Bị Dương lão thất va phải, tôi lảo đảo chúi về trước một bước nhỏ, còn chưa kịp đứng vững thì ba nén nhang trong tay bỗng gãy đôi. Mà đồng thời, bên trong cái giếng sâu trước mắt tôi bỗng truyền đến tiếng khóc khiến người ta nhức óc.
Tiếng khóc vọng lại từ trong giếng, không phải tiếng khóc của một người mà là của vô số người, người lớn trẻ con đều có. Hơn nữa tiếng khóc trầm trầm này cứ vang vọng ở trong giếng, mãi mà không dứt, vô hình trung làm tăng thêm mấy phần âm u khủng bố.
"Chúng... tôi... chết... thảm... lắm..." Đáy giếng bỗng vọng lên một tiếng kêu âm trầm khiến người ta sởn tóc gáy.
Cả người tôi căng cứng lại như thể thân thể làm bằng đá, sau đó tôi nhìn thấy một cái tay trắng bệch đột nhiên thò ra khỏi giếng. Cánh tay ấy không hề có màu hồng hào của máu, mà trông trắng bệch như sáp.
Cánh tay kia sau khi thò ra ngoài thì vẫy vẫy về phía tôi như muốn tôi nhảy xuống giếng. Sau đó, ngày càng nhiều cánh tay thò ra khỏi miệng giếng, vẫy với chúng tôi. Vô số cánh tay trắng bệch, gần như đã lấp đầy miệng giếng.
Một người từng trải qua bao sóng to gió lớn như tôi, vậy mà khi nhìn thấy cảnh này vẫn phải sởn tóc gáy.
Vào đúng lúc này, Dương lão thất lại va vào sau lưng tôi, có một luồng sức mạnh cực lớn không ngừng đẩy tôi về phía miệng giếng. Đến lúc này tôi mới hiểu ra đám oan hồn lệ quỷ này muốn dùng âm khí trên người chúng để đẩy chúng tôi xuống giếng.
"Anh Cửu, tôi không trụ được nữa rồi!" Dương lão tam đi sau cùng đột nhiên kêu lên thất thanh.
Lúc này tôi cũng không quan tâm được cái gì khác nữa, sức mạnh của luồng âm khí này đúng là mạnh quá thể! Sau khi hét lên một tiếng "Động thủ!", tôi rút Thước Trấn Hồn ra, dùng một đầu thước cứa lên lòng bàn tay mình.
Máu tươi bôi lên trên thước khiến Thước Trấn Hồn lúc này phát ra ánh sáng vàng vô cùng chói mắt. Ánh sáng vàng vừa xuất hiện, lực đẩy của âm khí bỗng giảm bớt rất nhiều. Tôi quay người lại, kéo lấy tay Dương lão thất rồi chạy một mạch ra ngoài trấn.
Sau lưng chúng tôi bị mấy trăm oan hồn chặn lại, tôi đặt Thước Trấn Hồn nằm ngang trước người, pháp lực cực mạnh buộc cho đám oan hồn này vội vã tránh ra nhường đường.
Chúng tôi lôi kéo nhau, tôi kéo Dương lão thất, Dương lão thất lại lôi Dương lão tam, tất cả đều nín thở chạy ra khỏi trấn. Khoảnh khắc lao ra khỏi trấn, hai anh em họ Dương xụi lơ ngồi bệt xuống đất, cả hai đều thở hổn hển.
Tuy nhiệt độ hiện giờ đang rất thấp, nhưng quần áo trên người họ vẫn bị ướt sũng mồ hôi. Mà mặt thì lại càng trắng bệch. Tôi vừa ngó qua bùa máu tôi vẽ trên lưng họ, chẳng biết đã biến thành màu đen sì từ bao giờ.
"Cũng may người áp tiêu của Địa phủ bình thường cũng hay tặng đồ cho đám quỷ hồn này, cộng thêm cả đại trận của cái trấn này nữa. Nếu không các anh sẽ rất khó thoát ra ngoài. Mười oan hồn không đáng sợ, nhưng nhiều oan hồn như vậy tụ tập với nhau mới là khó đối phó." Tới giờ tôi mới khẽ thở phào, không ngờ trong trấn lại tập trung đến mấy trăm oan hồn.
Nếu như lại cách mười năm hoặc mấy chục năm, cũng không biết trong trấn sẽ còn kinh khủng đến mức nào.
Định lực của Dương lão tam tốt hơn một chút, sau khi nghe thấy lời tôi nói, anh ta lập tức bò dậy hỏi: "Anh Cửu, vậy giờ phải làm thế nào?"
Tôi lắc đầu, cắn răng nói: "Không còn cách nào khác, nhất định phải đưa chúng đến Âm tào Địa phủ!"
"Nhưng mà lúc trước người áp tiêu của Địa phủ đã từng nói, hồn ma của vùng này ngay cả âm binh cũng không dám đến câu hồn đi thì đưa bọn chúng đến Âm tào Địa phủ thế nào được đây?" Dương lão tam thắc mắc.
"Nhiều oan hồn như vậy, kể cả âm binh có đến cũng không tiện đối phó, trừ phi tôi dẫn chúng ra, rồi lại để âm binh dẫn chúng tới Âm tào Địa phủ. Ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác nữa. Nếu như muốn đánh tan chúng cũng không được, nhiều oan hồn như vậy, làm thế sẽ chỉ tăng thêm tội nghiệt của chúng ta. Hơn nữa, muốn đánh tan nhiều oan hồn như thế này thì cũng sẽ tiêu hao hết tu vi của tôi. Cho nên chỉ có thể đưa chúng đến Âm tào Địa phủ thôi." Hồn ma có âm mệnh, không phải tất cả hồn ma sau khi vào Âm tào Địa phủ đều sẽ đầu thai chuyển thế, mà phải đợi. Nếu như tôi làm liều đánh cho chúng hồn bay phách tán, thế thì đúng là chỉ có tội nghiệt của tôi tăng lên thôi.
Đợi đến khi tôi chết rồi, xuống Âm tào Địa phủ cũng sẽ gặp hình phạt dã man của Mười tám tầng địa ngục, e là ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng chẳng còn.
Dương lão tam nghe xong thì gật đầu hỏi tôi: "Vậy giờ chúng ta dẫn chúng ra ngoài bằng cách nào đây?"
"Cái này thì anh đừng lo, tôi có cách, chỉ là cần các anh hỗ trợ thôi." Tôi nhìn về phía hai anh em họ, nói: "Nhưng cách này rất nguy hiểm, sơ sẩy chút thôi là hai người cũng không về được nữa!"
"Không sao đâu anh Cửu!" Hai anh em họ đều đồng loạt nhìn tôi, ánh mắt ánh lên cái nhìn kiên định: "Dù cho có nguy hiểm đến đâu chúng tôi cũng đồng ý thử. Được theo anh Cửu, dù chết cũng không hối tiếc!"
"Được!" Tôi vui mừng gật đầu: "Đợi lát nữa tôi sẽ tới Âm tào Địa phủ một chuyến, nhờ bọn họ phái âm binh đến. Đến lúc đó tôi sẽ để hai anh làm đèn dẫn hồn bằng người sống, các anh dẫn đường cho chúng ra khỏi trấn này!"
Cách này tôi từng dùng một lần, chính là lúc ở Bồ Tát Man, tôi bảo Hà thiên sư làm người dẫn hồn, dụ hồn ma ở ngoài miếu Bồ Tát ra bãi tha ma. Cách này rất có hiệu quả, chỉ là ông ta không chống lại được đòn mê hoặc tâm trí của bạch hồ mắt xanh nên mới thất bại.
Còn hai anh em Dương lão tam tuy không biết đèn dẫn hồn bằng người sống là cái gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý không hề do dự.
Tôi thấy sắc mặt của hai người họ vẫn còn xanh xao, hơn nữa lại bị âm khí nhập thể, nếu như hiện giờ để họ làm đèn dẫn hồn, với dương khí rất yếu của họ hiện tại, bọn họ sẽ rất dễ bị oan hồn nhập vào người.
Hiện giờ tôi cũng không sốt ruột, tôi đến thôn Ma Câu trước Linh tộc một bước. nên có đủ thời gian giải quyết chuyện này rồi mới đến thôn Ma Câu.
Ý thức được điều này, tôi bắt đầu căn dặn: "Các anh đi kiếm chút củi để đốt lửa sưởi ấm đi. Đợi sau khi dương khí trên người các anh khôi phục lại, tối mai chúng ta sẽ ra tay. Nhiệm vụ của người áp tiêu ở Địa phủ đã kết thúc, họ sẽ không gửi đồ âm đến đây nữa! Cho nên bất luận thế nào chúng ta cũng phải giải quyết oan hồn trong trấn này!"

Bình Luận

0 Thảo luận