Năm đó vì ông ta, mẹ tôi phản bội Linh tộc, còn đỡ một đòn trí mạng cho ông ta nên mới rơi xuống núi. Sau khi rơi xuống núi, mẹ tôi bắt đầu trải qua cuộc sống bi thảm!
Tinh thần không được bình thường, ngay cả mình tên gì cũng không biết. Bà nội lại thường đánh chửi mẹ tôi, nhốt bà ở trong phòng. Cho dù sinh tôi ra, bà nội cũng không cho mẹ tiếp cận tôi. Có lẽ trước giờ mẹ tôi chưa từng ôm tôi lần nào.
Người cha không có tiền đồ trước kia của tôi cũng thường đánh bà. Người duy nhất đối xử tốt với mẹ là ông nội tôi. Cho dù vào lúc bị hại chết, ý thức của mẹ tôi vẫn chẳng hề tỉnh lại.
Chỉ khi biến thành linh hồn, mẹ tôi mới khôi phục ý thức, thế nhưng tôi và bà cũng đã âm dương cách biệt.
Nếu năm đó Long Ngạo Thiên tìm mẹ tôi, những bi kịch này sẽ không xảy ra! Vừa nghĩ đến những chuyện cũ này, sự thù hận đối với Long Ngạo Thiên lại dâng lên trong lòng tôi.
Tôi đang nhìn Long Ngạo Thiên, đợi ông ta cho chúng tôi một câu trả lời chắc chắn.
Đối diện với lời chất vấn hùng hổ của Linh Trường Sinh, Long Ngạo Thiên vẫn cắn răng không nói một lời. Dừng một lúc, ông ta mới mở miệng than thở: "Ta có lỗi với Thánh nữ, cũng có lỗi với Sơ Cửu! Ta chỉ có thể nói rằng trong rất nhiều chuyện, ta không thể làm theo ý mình được! Cho dù là tông chủ của Long Hổ tông, ta cũng chỉ là con rối của người khác!"
"Ha ha..." Nghe được lời giải thích của Long Ngạo Thiên, Linh Trường Sinh cười lạnh, gầm lên: "Ta chỉ hận mình năm đó không giết chết ngươi. Người như ngươi không xứng sống ở Đạo môn!"
"Đủ rồi!" Long Ngạo Thiên cắt ngang lời Linh Trường Sinh, cũng đã nổi giận: "Người tu đạo như chúng ta không thể chỉ có tình yêu nam nữ. Đối diện với tình cảm muôn dân và tình yêu nam nữ, ta vẫn không do dự chọn cái thứ nhất! Linh tộc của ngươi hại chết nhiều người như vậy, hôm nay ta nhất định phải diệt trừ Linh tộc của ngươi, nếu không thì Đạo môn vĩnh viễn sẽ không có ngày bình yên!"
"Ha ha..." Nào ngờ Linh Trường Sinh bắt đầu cười thất thanh. Trong tiếng cười to đó lại mang theo sự mất mát. Sau khi cười xong, ông ta lập tức tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. Ông ta giận dữ đáp trả: "Ngươi biết tại sao ngươi không phải là đối thủ của ta không? Bởi vì xưa nay ngươi chưa bao giờ biết rõ tính cách của ta! Cái gì mà tôn chủ Linh tộc? Cái gì mà thống nhất Đạo môn? Cái gì mà trường sinh bất lão? Đối với ta mà nói, tất cả những thứ này chẳng là cái thá gì hết. Ta chẳng hề coi trọng những thứ hư vô này! Tất cả mọi chuyện ta làm đều là vì Thánh nữ! Chỉ cần cô ấy có thể sống lại, dù bắt ta phải chém Đạo môn, diệt Linh tộc thì ta cũng chẳng nương tay! Đây chính là sự khác nhau giữa ta và ngươi, cũng là lý do ngươi không bao giờ có thể thắng ta!"
Lời nói này của Linh Trường Sinh khiến người nghe sợ hãi, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy bối rối. Trước kia bọn họ đã nói, e rằng Linh Trường Sinh khó qua nổi tình kiếp.
Ông ta làm nhiều chuyện trái ý trời như vậy, cho dù làm giao dịch với Minh vương cũng chỉ để mẹ tôi sống lại. Tình yêu của ông ta dành cho mẹ tôi khiến ông ta chẳng hề chùn bước, tuy rằng cực đoan ích kỷ nhưng chưa bao giờ buông tay!
Vậy mà cha ruột của tôi lại buông tay!
"Các đệ tử Linh tộc nghe lệnh của ta. Hôm nay phải để cho thôn Ma Câu này máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng! Tuyệt đối không được để lại một người nào còn sống. Nếu còn một người sống thì ta sẽ giết hết các ngươi để trút nỗi hận trong lòng! Giết cho ta!" Vào lúc tôi đang đấu tranh trong lòng, Linh Trường Sinh đột nhiên ra lệnh. Giọng nói đầy phẫn nộ kia đã khàn đặc, nhưng giọng điệu lạnh lùng đó khiến tất cả mọi người cảm thấy lạnh trong lòng!
Cục diện vốn đang giằng co lại biến thành chém giết nhau, Long Ngạo Thiên cũng ra lệnh: "Đệ tử Đạo môn nghe lệnh, hôm nay cho dù ra sao cũng phải diệt Linh tộc! Chỉ khi giải quyết xong mối họa là Linh tộc, Đạo môn mới có thể mãi mãi bình yên, giết!"
Long Ngạo Thiên vừa ra lệnh, hơn trăm đệ tử ở sau lưng ông ta lập tức xông về phía đội ngũ Linh tộc. Trong phút chốc, cục diện lại trở nên hỗn loạn. Chỉ thấy xung quanh lớp sương quỷ có vô số bóng đen đang di chuyển.
Từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, khiến người nghe nổi hết da gà! Trận đại chiến này chắc chắn là trận chiến khốc liệt nhất từ trước tới nay, không biết phải có bao nhiêu người chết mới đổi được sự yên bình vĩnh viễn cho Đạo môn!
Nhà ở xung quanh còn đang bốc cháy, ít nhất hai phần ba nhà đều bị đốt thành tro. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi, máu trên đất chảy thành dòng...
Linh Trường Sinh cũng đi đối phó Long Ngạo Thiên, hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt ở trong lớp sương quỷ. Tôi không nhìn rõ cảnh bọn họ chiến đấu, chỉ thấy nơi bọn họ chiến đấu thì ác quỷ cũng bị ảnh hưởng mà hồn bay phách tán.
"Anh Cửu, nhớ tôi không?" Lúc này, Vương Lỗi không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh tôi, lộ ra một nụ cười tự nhận là rất đẹp trai.
Tâm trạng tôi vốn đang rất kém, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy anh ta liền không nhịn được mà phải bật cười, sự phiền muộn và ngột ngạt trong lòng cũng biến mất theo.
"Nhớ, nằm mơ cũng nhớ!" Tôi cười trả lời. Mà Vương Lỗi lập tức nhíu mày, híp mắt nói: "Chẳng trách gần đây tai trái của tôi vừa đỏ vừa nóng! Lúc đầu Lỗi gia tôi cho rằng đây là dấu hiệu không tốt, không ngờ rằng là do hai người nhớ người tôi. Hai người đừng như vậy chứ, sẽ làm người ta hiểu lầm rằng chúng ta có bí mật gì đó."
Nói xong câu cuối, Vương Lỗi lại bắt đầu không đứng đắn. Nghe thấy giọng điệu kỳ quặc kia của anh ta, tôi không nhịn được rùng mình. Sợ anh ta tiếp tục, tôi vội vàng đổi đề tài: "Lỗi gia, anh xem Tử Long sao rồi?"
"Đúng vậy, mẹ kiếp! Suýt thì quên anh Long của tôi!" Được tôi nhắc nhở như vậy, Vương Lỗi bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng đỡ Tử Long đang ngã dậy.
Anh ta dò xét hơi thở của Tử Long trước, sau đó lại sờ vào lồng ngực Tử Long, tiếp theo liền đè lên lồng ngực của Tử Long giống như đang làm hô hấp nhân tạo!
Hơn nữa lúc này trông Vương Lỗi vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn giống như một nhân viên y tế.
"Ờ..." Thấy dáng vẻ khoa trương này của anh ta, tôi chợt đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Lỗi gia, Tử Long chỉ bị nội thương thôi, anh đâu cần phải chuyên nghiệp như vậy?"
"Cậu không hiểu đâu, im nào!" Nào ngờ Vương Lỗi hoàn toàn mặc kệ tôi. Sau khi đè vào lồng ngực Tử Long mấy lần, anh ta bèn mở miệng của Tử Long ra, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, định làm hô hấp nhân tạo cho Tử Long!
"Đậu xanh! Lỗi gia, mẹ nó anh thích Tử Long hả?" Thấy cảnh tượng này, tôi kinh ngạc thốt lên.
Tôi vừa nói vậy, Vương Lỗi còn đang hít sâu đột nhiên ngừng lại, cười xấu xa nói: "Đâu phải Lỗi gia tôi chưa hôn anh Long bao giờ đâu. Đừng lo, chắc chắn cậu ấy sẽ thích."
Cái tên này vừa nói xong thì lại hít một hơi thật sâu, đột nhiên hôn xuống. Còn chưa đụng đến Tử Long thì Tử Long đã vội vàng quay đầu đi. Vương Lỗi không đề phòng nên cắm đầu xuống đất, miệng dính đầy bùn.
"Cút! Tên biến thái này!" Tử Long đẩy Vương Lỗi ra, tức giận mắng: "Lỗi gia. Mẹ nó, anh ăn thứ gì mà thối thế?"
Vương Lỗi cũng không tức giận, ngồi trên đất lau bùn ngay miệng mình. Anh ta thổi hơi vào tay rồi ngửi một hồi, sau đó nhíu mày lại.
Nhưng cái tên này rất biết nói linh tinh, lập tức đưa tay giữ gáy rồi cười xấu hổ, sau đó giải thích: "Anh Long, xin lỗi nhé, trước đó tôi ăn hơi nhiều tỏi. Tôi vốn định ra sau núi tìm chỗ tắm rửa đánh răng, chuẩn bị sạch sẽ rồi mới đến, không ngờ giữa đường lại gặp cao nhân!"
Vương Lỗi vừa nói vậy, tôi mới nghĩ đến chuyện lúc trước. Thạch Minh Thánh Hàm của Âm Dương Đạo dùng ảo thuật đối phó Vương Lỗi, tôi luôn cho rằng Lỗi gia không ra được, không ngờ anh ta lại xuất hiện mà không bị thương chút nào.
Tôi đang định hỏi Vương Lỗi, Tử Long đã mở miệng trước: "Lỗi gia, anh mau đi đối phó tôn chủ Linh tộc đi. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết ông ta thì trận ác chiến này có thể dừng lại rồi!"
"Bắt con khỉ đấy!" Vương Lỗi đáp trả Tử Long: "Để ông ta đánh với Long Ngạo Thiên trước đi. Linh Trường Sinh này không dễ đối phó đâu! Lúc trước Lỗi gia cũng từng đánh nhau với ông ta rồi. Sức mạnh trong cơ thể ông ta bắt nguồn từ âm khí của linh hồn! Hai người nhìn ác quỷ trong thôn Ma Câu đi, âm khí tận trời thế này chỉ càng làm cho thực lực của ông ta mạnh hơn thôi! Âm khí càng khủng khiếp thì ông ta càng mạnh! Lão khốn Long Ngạo Thiên trốn nhiều năm rồi, để ông ta làm Linh Trường Sinh mệt chút đi. Đợi bọn họ đánh đủ rồi, Lỗi gia tôi sẽ ra tay!"
Tuy rằng không đứng đắn nhưng Vương Lỗi rất gian xảo, còn vô cùng quỷ quyệt nữa! Cho dù chuyện gì anh ta cũng có thể nhìn rõ. Điển hình kiểu bề ngoài cẩu thả nhưng nội tâm thì tinh tế.
Bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Cùng với sự tham gia của Long Hổ tông, hai bên lại rơi vào thế giằng co. Trong lòng tôi cũng chẳng hề lo lắng, chỉ cần Vương Lỗi có thể giải quyết Linh Trường Sinh thì Linh tộc sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!
Tôi nhìn về phía Tử Long, Tử Long cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Vương Lỗi! Tiếp đó, ba người chúng tôi khoanh chân ngồi, chẳng quan tâm bọn họ đánh nhau kịch liệt thế nào, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt rồi lại tiếp tục chiến đấu!
Vương Lỗi lấy ra một hồ lô rượu, dùng ngón tay cái bắn bay nắp rồi nói: "Ba anh em chúng ta chia cách một năm, bây giờ gặp lại thì lẽ ra nên uống không say không về. Nhưng hoàn cảnh bây giờ không hay lắm, Lỗi gia tôi cũng không có tâm trạng uống rượu. Tâm trạng không tốt thì uống không say nên tôi đành dùng nước thay rượu, chúc mừng chúng ta gặp lại! Anh Cửu, anh Long, nếm thử nước suối năm tám mươi hai của tôi đi!"
Tôi còn đang nhớ lại câu nói kia của Vương Lỗi. Tâm trạng không tốt uống không say. Không phải nói ngược rồi sao? Người ta luôn bảo tâm trạng không tốt uống mau say, qua miệng của anh ta thì lại bẻ ngược lại.
Mà vừa nghe câu sau anh ta nói trong hồ lô rượu là nước suối năm tám mươi hai, tôi không nhịn được nở nụ cười. Mẹ kiếp, cái tên này nói linh tinh thì hay lắm. Cái miệng khéo ăn khéo nói này của anh ta, không đến cầu vượt bày sạp đoán mệnh thì đáng tiếc quá đi mất!
Sau khi mỗi người chúng tôi uống một hớp, tôi mới hỏi Vương Lỗi: "Lỗi gia, anh nói lúc ở sau núi thôn Ma Câu gặp cao nhân là chuyện thế nào?"
Nào ngờ tôi hỏi vậy, Vương Lỗi bèn cười thần bí, hơi nghiêng người, trên mặt còn xuất hiện vẻ thẹn thùng. Động tác ngại ngùng đó giống y như con gái vậy.
Thấy vậy, tôi và Tử Long nổi hết cả da gà. Vương Lỗi là người chai mặt nhất tôi từng thấy, thế nhưng bây giờ anh ta lại thẹn thùng!
Hai người chúng tôi nhìn Vương Lỗi như sinh vật ngoài hành tinh. Lúc này anh ta bỗng nhiên phản ứng lại, trừng mắt nhìn chúng tôi rồi ngại ngùng đáp: "Anh Long, anh Cửu, tôi phát hiện hình như mình yêu rồi..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận