Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 609: Hai thế lực lớn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Rung động của nền đất càng lúc càng kịch liệt, đến độ mấy viên đá nhỏ trên nền đất cũng bắt đầu nhảy tưng tưng lên rồi.
Tất cả mọi người sợ tái mặt, cảm giác kinh hoảng cũng theo đó mà lan rộng ra. Nhất là đám người do bà ba Hoàng cầm đầu, họ bắt đầu vây lại.
Mà năm mươi đệ tử còn sót lại của Thiên Tự môn cũng dần dần tiến lại gần chỗ chúng tôi.
Sắc mặt A Cẩu sa sầm: "Anh Cửu, đây mới là thủ đoạn thực sự của người nuôi xác!"
Khi A Cẩu nói câu này, tôi cũng chú tới tiếng kêu của bầy quạ đen trong không trung càng lúc càng the thé, trong mơ hồ còn vương vấn chút thê lương.
Quả nhiên, A Cẩu vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy bùn đất trên nền đất dần dần lộn ra ngoài. Sau đó, từng bàn tay màu đỏ sẫm thò ra khỏi nền đất.
Bàn tay đó không hề cứng ngắc, chỉ có màu sắc không ổn lắm, giống như cố ý dùng phẩm màu để nhuộm vậy. Nhưng người tinh mắt đều biết rằng đây chắc chắn không phải phẩm nhuộm, mà là màu sắc vốn có của thi thể.
Khi tất cả mọi người nháo nhào lên thì từng thi thể màu đỏ sậm từ từ trồi lên từ lòng đất, dày đặc chi chít cả một vùng. Mà những cái hố bị lật lên giống như những cái lỗ để lại sau khi nhổ củ cải vậy, cái nọ liền kề cái kia.
Đặc biệt là bên trong chín căn nhà rách nát kia, vô số thi thể đỏ sẫm từ trong đó bước ra. Lớp da trên người chúng không có chỗ nào bị hư thối, chỉ có quần áo đã bị mục ruỗng hết cả, chỗ nào cũng là lỗ với lỗ, không khác gì ăn mày.
Vừa nhìn đã biết chắc hẳn những thi thể với lớp quần áo rách rưới này được vùi trong lòng đất rất lâu rồi. Thủ pháp này chắc hẳn cũng là thủ đoạn của người nuôi xác, nếu không, những thi thể này tuyệt đối không thể không hư thối dù đã chết.
Nhìn lại gương mặt của những thi thể này cũng giống như thấy Quan Công mặt đỏ vậy, đỏ bừng bừng. Chỉ có thể nhìn thấy lòng trắng trong mắt vẫn còn chút màu trắng, thêm cả bộ răng trắng như sắp rơi ra.
Khi chúng đứng hết dậy, tôi còn có thể nhìn thấy cánh mũi của chúng khẽ co giật, dường như đang hít lấy mùi của người sống.
"Anh Cửu, những người này là thi thể do người nuôi xác nuôi đấy! Trên cơ thể chúng có chất độc tiết ra từ thi thể, còn có trí thông minh nữa, nhìn thấy người sẽ tấn công!" Sau lời nhắc nhở của A Cẩu, bà ba Hoàng cũng hạ lệnh, "Tất cả đệ tử nghe lệnh, giết đám xác sống này cho ta!"
Bây giờ họ căn bản không còn đường lui, bị đám thi thể này bao vây nghiêm ngặt. Tôi đưa mắt ước lượng, chí ít cũng phải có hàng trăm thi thể. Từ cách ăn mặc của họ, có thể nhận ra thân phận của họ cũng khác nhau.
Có người mặc trang phục leo núi, chắc hẳn họ đến nơi này để thám hiểm rồi vô tình xông vào đây, sau cùng không thể sống sót mà thoát ra, bị vùi dưới lòng đất và nuôi dưỡng thành xác sống.
Một lần nữa, cho dù đa số những người này đều là phường tham sống sợ chết, nhưng cũng có những người đàn ông chân chính và dũng cảm. Sau khi nghe mệnh lệnh từ bà ba Hoàng, họ tiên phong xông lên.
Những người tu đạo bên phía chúng tôi có khoảng hơn ba trăm người, mà đám thi thể này cũng chỉ có khoảng một trăm, nếu phải đánh nhau thì chúng tôi cũng có ưu thế.
Mà sau khi có người xung phong tấn công, đa số những người khác cũng bất chấp tất cả mà lao ra. Tôi có thể thấy được, vũ khí của họ đâm vào cơ thể của những thi thể này căn bản không hề có tác dụng sát thương!
Ngược lại, có những đệ tử bị thi thể bắt được, họ lập tức bị thi thể cắn một cái lên cổ! Chỉ một vết cắn, mất khoảng vài giây, làn da của đệ tử này cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ thẫm.
Mà điều tiếp theo khiến tôi chấn động là những đệ tử bị cắn dường như bị lây nhiễm vậy, thậm chí còn quay lại tấn công các sư huynh đệ của mình.
"Mẹ kiếp, đây là tang thi phải không?" Dương lão thất nhìn thấy cảnh này cũng buột miệng thốt lên đầy kinh ngạc.
A Cẩu lắc đầu, cười khổ đáp: "Tôi cũng không rõ đây là thi thể gì, những thi thể này có ý thức, trước khi họ chết, ba hồn bảy vía đã bị phong ấn bên trong cơ thể. So với đám tang thi kia, những thi thể này có ý thức. Họ bị người khác điều khiển, cũng biết phải tấn công người ta thế nào, đặc biệt là trên cơ thể có hơi thở của người sống, nên pháp khí và pháp thuật thông thường căn bản không có tác dụng gì với họ!"
Tôi cũng từng thấy không ít thi thể, thậm chí cả huyết thi cũng từng thấy rồi. Mà cách tốt nhất để đối phó với thi thể là chặt đầu của chúng, hoặc dùng bùa trấn thi.
Lâm Tiêu cũng nghĩ tới phương pháp này: "Đối phó với loại thi thể có ý thức này, chủ yếu phải dùng bùa trấn thi để đối phó với chúng! Nếu muốn giải quyết triệt để thì chỉ có thể chặt đầu của chúng! Lát nữa các cậu phải cẩn thận đấy, đừng để bị thi thể cắn. Nếu không, độc tính của thi thể tiết ra rất khó trị tận gốc. Để tôi đi xem các đệ tử Thiên Tự môn thế nào, dù sao cũng là người do tôi dẫn dắt, tôi không muốn họ bị tiêu diệt sạch!"
Lâm Tiêu nhắc nhở một tiếng rồi rút kiếm kim tiền, cắn đầu ngón trỏ rồi quệt máu lên thanh kiếm, sau đó xông tới giúp các đệ tử của Thiên Tự môn.
Những thi thể này thực sự quá điên cuồng, kiếm gỗ đào và kiếm đồng tiền thông thường không có tác dụng gì với chúng. Sau một hồi đối đầu, người có mặt ở đó thậm chí còn bị chúng ép lùi về sau.
"Bà ba Hoàng, lá gan của bà to lắm, dám động tới tháp Cửu Chuyển Tụ Âm! Tôi nói cho bà biết, Lý Tiêu Vũ này phụng mệnh luyện chế âm đan cho địa phủ, đây là vùng đất được địa phủ coi trọng và bảo vệ! Cho dù tôi giết hết tất cả các người, địa phủ cũng sẽ không trách tội tôi, ngược lại còn tích âm đức cho chúng tôi! Tôi trước nay không động tới bà, thế mà bà muốn nhắm vào chúng tôi! Cũng được thôi, hôm nay tôi sẽ cho tất cả các người bỏ mạng vì tháp Tụ Âm!" Trong lúc cục diện đang hỗn loạn, giọng nói phẫn nộ của Lý Tiêu Vũ cũng từ bên ngoài vọng tới.
Tôi nhìn theo hướng âm thanh, vừa vặn nhìn thấy Lý Tiêu Vũ đứng bên ngoài tường thành, hai tay chống hông, phong tình và quyến rũ không thể nào tả nổi. Có hai người đứng bên cạnh cô ta, một người là Diệp Chu Tinh.
Người còn lại là một người đàn ông trung niên, mặt mũi trắng bệch, toàn thân toát ra cảm giác bệnh rề rề, mà hơi thở tỏa ra từ người ông ta bất giác khiến người ta thấy đè nén.
Không cần nói cũng biết, người này chắc chắn là người nuôi xác.
Không chỉ có họ, tôi còn thấy không ít cờ quạt bên dưới tường thành đang phấp phới vẫy gọi. Nghe âm thanh là biết chắc hẳn người kéo đến cũng không ít.
"Hừ!" Bà ba Hoàng nhìn thấy Lý Tiêu Vũ thì hừ một tiếng khinh thường: "Lý Tiêu Vũ, cuối cùng cô cũng nỡ lộ mặt rồi à? Nếu đã đến rồi thì chúng ta phân cao thấp một phen."
"Được thôi!" Lý Tiêu Vũ cười quyến rũ: "Phương Bắc phân ly lâu như thế cũng nên thống nhất lại rồi! Nhưng nếu muốn thống nhất cũng không đến lượt mụ già như bà thống nhất!"
"Khốn nạn!" Bà ba Hoàng thẹn quá hóa giận, hét ầm lên một tiếng, "Tất cả mọi người nghe lệnh, giết hết đám thi thể kia cho ta, sau đó giết sạch người của phái Luyện Đan!"
Người của Lý Tiêu Vũ không tiến vào, họ định để những thi thể kia đối phó với người của bà ba Hoàng. Lúc này, Lý Tiêu Vũ giống như đang đứng ngoài xem chuyện vui.
Thấy tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn, tôi mới gọi Dương lão thất và A Cẩu tới: "Lão thất, A Cẩu, hai người giúp tôi canh chừng cửa lớn của tòa tháp, không được phép cho bất cứ ai vào trong!"
"Được, anh Cửu, cậu cứ yên tâm đi đi!" Hai người gật đầu, tôi mới khom người chạy về phía vị trí tòa tháp.
Phía trước mặt của tòa tháp là những đệ tử đạo môn đã tự vẫn, căn bản không có đường, tôi hoàn toàn giẫm qua thi thể của họ mà đi. Sau khi tiến vào tòa tháp, tôi lập tức chạy lên tầng.
Tôi không dám bật đèn pin, sợ thu hút sự chú ý của những người khác. Nhưng may mà ánh trăng càng lúc càng sáng, cộng thêm tòa tháp này đã quay về với phong cách vừa đổ nát vừa cũ kỹ trước đó, ánh trăng vừa vặn chiếu từ trên đỉnh xuống.
Đợi khi tôi đến tầng ba, ngẩng đầu lên là thấy ngay cỗ quan tài thái tuế được treo trên đỉnh tháp. Ánh sáng trăng chiếu lên quan tài thái tuế, như thể cỗ quan tài này nhuộm thêm một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt, bắt đầu trở nên trong suốt.
Tôi thấp thoáng thấy được một người đàn ông cao to đang nằm trong quan tài. Tôi không biết tại sao Lý Tiêu Vũ phải làm như vậy, nhưng lòng tôi tự dưng thấy tin tưởng cô ta sẽ không hại người!
Chỉ là tình huống hiện tại quá khẩn cấp, không cần biết người bên trong quan tài thái tuế còn tỉnh lại được hay không, tôi cũng phải đưa anh ấy đi. Nếu không, nếu đội ngũ của bà ba Hoàng giành chiến thắng, bí mật của quan tài thái tuế sẽ lộ ra ngay!
Chỉ tiếc rằng bây giờ không có cơ hội, cũng không thể làm rõ mục đích của Lý Tiêu Vũ. Lúc này trong lòng tôi cũng chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải bảo vệ được người bên trong cỗ quan tài thái tuế.
Tôi âm thầm thở hắt ra một hơi, men theo cửa sổ trèo lên trên. Tuy rằng tòa tháp này trông rất cũ nát, nhưng thực tế vô cùng chắc chắn. Kể cả khi tôi giẫm lên sàn gỗ đã mục, nó vẫn không hề có dấu hiệu bị giẫm nát.
Đợi khi tôi trèo lên đỉnh tháp, chín cây thái tuế Phệ Hồn vẫn còn bảo vệ cỗ quan tài thái tuế. Khi nhìn lại cỗ quan tài, bên trên nó đã mọc đầy nhục linh chi.
Thứ nhục linh chi này to hơn trước kia khá nhiều, ban đầu chỉ bằng cái móng tay, bây giờ đã bằng đồng xu rồi. Nhìn vầng trăng còn đang lơ lửng giữa không trung, nó sắp tiến vào trạng thái trăng khuyết rồi.
Xem ra chắc không cần bao lâu nữa trăng sẽ tròn.
"Ha ha, quan tài thái tuế là của ta, đừng ai hòng cướp được!" Mà đúng lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm thì bác Phùng đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện, không biết từ bao giờ.
Ánh mắt lạnh lẽo như băng đó nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm, tay ông ta cầm một con dao găm sắc bén.
Không cần nghĩ cũng biết, bác Phùng muốn giết tôi...

Bình Luận

0 Thảo luận