Thằng bé đột nhiên nói vậy khiến tôi giật mình. Lúc này nó đang ngồi xổm bên đống lửa đốt đồ. Biểu cảm khuôn mặt rất kỳ lạ, vừa sợ hãi lại vừa vui mừng.
Thằng bé còn ít tuổi, không thể giả bộ, là một phản ứng tâm lý rất tự nhiên. Nhìn nụ cười như không cười của nó, rồi cả chuyện nó nói Nhị Nha thường gọi nó lúc nó đang ngủ, dù là người từng trải như tôi cũng không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng.
Tôi có thể tưởng tượng ra tâm trạng của nó lúc này, nó sợ hãi vì Nhị Nha đã chết, nhưng cũng vui mừng vì Nhị Nha tới gọi mình.
Lúc này tâm trạng tôi mới chùng xuống, nhìn chăm chăm quan sát nó. Dương hỏa trên người nó rất nặng, quỷ hồn không có cách nào tới gần. Trên trán nó còn có một luồng khí đen quấn quanh, rõ ràng sắp tới có nguy hiểm.
Khí đen của trẻ con tập trung tại đỉnh, không giống người già. Nếu như người già có khí đen tập trung ở đỉnh thì tức là điềm báo dương thọ đã hết, thì đối với trẻ con sẽ là gặp nguy hiểm hoặc sẽ bị bệnh nặng.
Khi thằng bé khều đống lửa dưới đất, tôi mới hỏi nó:
"Em trai, em nói Nhị Nha tới gọi em, là nằm mơ hay là nhìn thấy cô bé thật?"
"Em không biết!"
Thằng bé lắc đầu, cúi đầu nghĩ ngợi, nói:
"Buổi tối sau khi ngủ, em luôn nghe thấy giọng nói trẻ con của Nhị Nha gọi em. Bạn ấy nói bạn ấy rất lạnh, muốn em chơi cùng bạn ấy, em sợ, nên muốn đốt những thứ này cho bạn ấy!"
Nghe thằng bé trả lời như vậy, tôi chìm vào trầm tư. Chuyện này có gì đó hơi tà ám, tôi nghe tiếng gõ chiêng từ trong trấn Ngưu Gia truyền tới bỗng giật mình.
Tôi là người tu đạo, gặp phải chuyện này, tôi nên đi xem.
Nghĩ tới đây, tôi mới cười nói:
"Bé con, em có thể đưa anh tới nhà Nhị Nha không?"
"Được."
Trẻ con không phải là người lớn, suy nghĩ đơn giản, cũng không hề nghi ngờ tôi. Sau khi đốt xong món đồ chơi cuối cùng, thằng bé mới đứng dậy, phủi đất ở mông, đưa tôi tới trấn Ngưu Gia.
Người trong thôn ngủ rất muộn, sau khi tôi vào trấn phát hiện ra còn rất nhiều hộ gia đình vẫn sáng đèn, họ vui vẻ xem tivi, ăn trái cây. So với những thôn làng tôi từng tiếp xúc trước đây thì nơi này có thể coi là rất hiện đại, rất khá giả rồi.
Đứa trẻ đi trước dẫn đường, sau khi đi tới giữa thôn, thằng bé mới chỉ vào một căn nhà bên bờ sông, nói:
"Anh trai, đó là nhà Nhị Nha!"
Ngôi nhà đó ở ngay gần bờ sông, diện tích con sông không lớn, rộng tầm ba, bốn mét, có lẽ là sông nhỏ.
Hai bên bờ sông trồng rất nhiều liễu. Phía bờ bên đó còn có rất nhiều cờ phướn chiêu hồn, cờ vải trắng của đám tang, rõ ràng là đang có tang sự.
Nhìn lại ngôi nhà, đó là một ngôi nhà rất lớn, diện tích rộng, là loại biệt thự nhỏ, có bốn tầng, kiến trúc châu Âu. Bên ngoài trang trí khá ổn, có thể xây một căn biệt thự nhỏ như này trong thôn thì có lẽ người chủ cũng rất giàu có. Dù sao, căn biệt thự này ít nhất cũng phải cả tiền triệu tệ mới có thể xây dựng được.
Xung quanh ngôi nhà có tường và hàng rào sắt, sân nhà rất lớn, có treo màn che, không nhìn rõ bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống và cả tiếng niệm kinh làm lễ của đạo sĩ.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tang lễ dành cho trẻ con! Tôi càng tò mò và nghi ngờ hơn về câu chuyện kỳ lạ mà thằng bé mới kể.
Lúc này thằng bé hơi sợ nên chủ động kéo tôi vào. Vừa bước vào sân căn biệt thự, tôi nhìn thấy bàn ghế được bày đầy ở sân, còn có không ít người trong thôn đang đánh bài giải trí.
Nhìn về phía cửa chính thì thấy bên trong đã dựng linh đường. Phía bên phải là quan tài băng, dưới quan tài băng có đặt đèn trường minh.
Có một đạo sĩ đang trên băng ghế dài phía trước quan tài băng, vừa gõ chiêng niệm kinh cùng đạo sĩ chủ trì đám tang, họ đọc thứ kinh siêu độ thông thường.
Một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi cạnh quan tài. Người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, mập mạp, mặt to tai lớn, đờ đẫn nhìn bức ảnh ở giữa linh đường.
Người phụ nữ dựa vào người đàn ông. Bà ta khóc sưng cả mắt, khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy, nhìn rất đau lòng. Tôi cũng nhìn di ảnh của Nhị Nha, đó không phải là ảnh thật mà là một bức ảnh chụp đại.
Nhị Nha trong ảnh khoảng mười tuổi, nhìn ngoan ngoãn, tết tóc đuôi sam, cười thẹn thùng, cổ còn đeo khăn quàng đỏ.
Tôi nhìn cũng thấy đau xót. Nhỏ tuổi vậy đã chết, không biết kiếp trước tạo ra nghiệt gì hay là mạng của cô bé như vậy?
Tôi thấy tang lễ này phải mất một thời gian nữa mới hoàn thành, tôi khát không chịu được, bèn kêu thằng bé: "Bé con, em có thể lấy chút nước cho anh uống không?"
Tôi vừa mở miệng thì đã bị người đàn ông trung niên kia nghe thấy. Sau khi quay đầu nhìn, ông ta cố nặn ra một nụ cười, sau đó đi ra đưa cho tôi bao thuốc, nhiệt tình chào hỏi.
Nhưng sau khi nhìn tôi một lúc, ông mới phát hiện ra là không quen tôi, bèn thăm dò tôi một câu:
"Người anh em, cậu là người bên nhà mẹ đẻ tôi sao?"
"Không phải!"
Tôi lắc đầu, nói:
"Tôi đi ngang qua thôi, đi cả ngày đường, vừa mệt vừa khát nên muốn xin cốc nước. Không ngờ chủ nhà lại có tang sự, vô tình mạo phạm, mong được thông cảm."
"Không sao, chuyện đã qua cả rồi."
Bố của Nhị Nha cười, nói:
"Đã tới thì đều là khách, người anh em đợi tôi một lát."
Ông ta nói xong liền đi vào rót cho tôi một bát nước, tôi khát rã họng, lúc này chẳng còn đoái hoài tới hình tượng, bưng bát nước lên uống cạn. Hạn lâu gặp cam lồ, cảm giác này cực kỳ sung sướng.
"Người anh em uống từ từ, không đủ vẫn còn. Nếu đói, ở đây sắp ăn đêm rồi, ăn no rồi lên đường."
Lúc này mẹ của Nhị Nha cũng tới chào tôi.
"Cảm ơn ý tốt của chủ nhà!"
Tôi cảm kích nói, thấy hai người đều là người tốt, nên tôi mới nói ra nghi ngờ của mình:
"Theo tôi được biết, trẻ con mất thường không làm lễ tang, thật không dám giấu giếm, tôi cũng là người tu đạo, hiểu biết sơ sơ, nhưng chưa từng nghe thấy phong tục như thế này. Chắc hai người biết, chỉ có người nhiều tuổi khi mất mới làm lễ tang, như vậy mới không bị tổn âm thọ. Trẻ con mà làm lễ tang sẽ bị tổn âm thọ, khi tới Âm tào Địa phủ vẫn sẽ phải chịu trừng phạt."
Ban nãy, khi tôi vừa bước vào đã để ý tới tình hình xung quanh nhưng không hề phát hiện ra bất kỳ âm khí nào, rõ ràng là ở đây không hề có quỷ hồn.
Cha của Nhị Nha nghe tôi nói xong lập tức thở dài: "Có điều mà đạo trưởng không biết, nhà tôi chỉ có một đứa con gái, tôi muốn để nó ra đi có chút thể diện nên mới mời đạo sĩ tới cúng lễ, chính là muốn đợi ngày hồn nó về thăm gia đình, hai người chúng tôi muốn gặp nó lần cuối. Khi Nhị Nha chết, chúng tôi đều ở bên ngoài, đến lần cuối gặp mặt cũng không có. Là do người làm cha như tôi không có trách nhiệm, bận rộn với công việc làm ăn của mình, sao nhãng Nhị Nha."
Cha của Nhị Nha nói tới đây lại bắt đầu tỏ ra đau lòng, lúc này tôi mới hiểu ý của ông ta:
"Ý của chủ nhà là mời đạo sĩ chiêu hồn cho Nhị Nha vào ngày cúng tuần sao?"
"Đạo trưởng là người hiểu chuyện, tôi cũng không giấu cậu, đúng là như vậy!"
Bố của Nhị Nha thấy tôi nói thẳng bèn cười khó xử và thừa nhận.
"Chiêu hồn thì dễ đưa hồn đi thì khó, chủ nhà không được khinh suất. Nếu không tiễn đi được thì sẽ ám hai người đó!" Có những chuyện tôi không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể nhắc nhở họ một cách có thiện chí.
Cha của Nhị Nha chậm rãi gật đầu, nói:
"Đạo trưởng, yên tâm đi, đạo sĩ mà tôi mời là cao nhân, sẽ không có vấn đề gì đâu!"
"Như vậy thì tốt, cảm ơn sự tiếp đãi của hai người!"
Tôi cảm ơn lần nữa, lúc tôi bảo thằng bé đưa tôi ra ngoài thì đạo sĩ đang làm phép bên trong bỗng hét lên:
"Người nhà quỳ trước vong linh, hai vị quỳ sẽ làm giảm âm thọ của người chết, hãy tìm người quỳ thay các vị."
Người nhà thường quỳ trước vong linh để tiễn biệt người đã mất, nhưng Nhị Nha còn nhỏ, nếu bố mẹ quỳ xuống thì sẽ bị giảm âm thọ. Người cha của Nhị Nha cũng khó xử, những người trong thôn đều lớn hơn Nhị Nha một thế hệ.
Tìm một lúc, họ đổ ánh mắt về phía bé Ngưu bên cạnh tôi nói:
"Bé ngưu, cháu chơi thân với Nhị Nha nhất, cháu có thể quỳ thay cô chú được không?"
Đứa bé không nghĩ nghiều liền gật đầu đồng ý, bước vào cầm bát tự sinh thần của Nhị Nha quỳ trước linh đường. Tôi nhìn một lúc, không phát hiện ra điều gì bất thường mới ra khỏi sân căn biệt thự.
Nhưng tôi vừa bước ra thì phát hiện có một kẻ ăn mày cụt hai chân đang nằm rạp bên ngoài, người này ăn mặc rách rưới, lại hôi thối, đứng xa như vậy mà tôi còn ngửi thấy mùi thối khó chịu trên người hắn.
Tóc của hắn rất dài, không biết là bao lâu rồi chưa gội nên bết lại, khuôn mặt đóng ghét, quần áo bẩn tới mức không thể bẩn thêm được nữa. Trông dáng vẻ của người này chắc chưa đến bốn mươi tuổi.
Tôi đang nhìn hắn thì bị hắn phát hiện ra, hắn ngẩng đầu nhìn tôi đầy oán hận, hai tay dùng thanh gỗ nhanh chóng bò về phía sau, trước khi đi, hắn còn luôn miệng lầm bầm:
"Tất cả đều phải chết, các người đụng phải thứ không sạch sẽ, tất cả đều phải đền mạng..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận