Sau khi tôi hạ lệnh, đám đông xung quanh lập tức thu nhỏ vào bên trong, vây chặt lão tổ Diệp gia và người của lão ta đến mức không thể lọt đi đâu được, chỉ có chỗ tôi đứng vẫn được chừa ra một lối đi.
Tôi trơ trọi đứng giữa lối đi đó, chắp hai tay sau lưng. Họ rút vào bên trong vòng vây, còn tôi thì chậm rãi lùi ra bên ngoài. Chỉ mất vài giây, từng tiếng la hét thảm thiết lại phá tan cái tĩnh lặng của buổi đêm trên núi Miêu Vương.
Mùi máu tanh nồng nặc liên tục phả vào mặt khiến người ta thấy khó chịu vô cùng. Tiếng rống gào gần như ở trạng thái sụp đổ của lão tổ Diệp gia và tiếng kêu cứu phát ra vì sợ hãi của đệ tử Diệp gia bị tiếng hoan hô của đám đông vùi lấp mất.
Trận chiến này gần như đồ sát, kéo dài khoảng hai mươi phút. Đệ tử nòng cốt của lão tổ Diệp gia bị chém chết toàn bộ, thi thể chất ngổn ngang như núi, máu chảy lênh láng thành sông.
Còn lão tổ Diệp gia thì quỳ trước đống thi thể chất cao như núi đó, mái tóc rối tung hết sức chật vật, hai mắt đỏ ngầu, mặt mũi trắng bệch, giống như một ông già vừa chịu phải đả kích cực kỳ lớn, hoàn toàn đứng bên bờ vực phát điên.
"Tỉnh lại đi, Tiểu Diệp, mau tỉnh lại... Đi nào, ta đưa các con về nhà!" Lão tổ Diệp gia vẫn đang điên cuồng lôi các thi thể, muốn kéo họ dậy, nhưng thi thể chất thành đống như thế kia, lão ta căn bản không kéo nổi, kéo được một lúc lại quỳ trên nền đất mà gào khóc.
Tiếng khóc đau thương của lão ta và đống thi thể chất chồng chất đống trên nền đất khiến các đệ tử xung quanh thấy hơi cảm động. Nói thẳng ra, lòng tôi cũng thấy không ra gì, tôi thực sự không thích việc giết chóc.
Nhưng nếu không giết những kẻ này, họ vẫn sẽ còn ngóc đầu trở lại. Sát phạt quyết đoán là vì cảnh thái bình thịnh thế của Đạo môn ngày sau!
Trên người lão tổ Diệp gia toàn là máu tươi, trên mặt và trên tóc cũng vậy, giống hệt như vừa bị nhúng cả người vào đống máu. Khi lão ta quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt chỉ hằn lên vẻ căm thù độc ác. Lão ta nghiến răng nghiến lợi: "Lý Sơ Cửu, tao nguyền rủa mày không được chết yên ổn! Mày giết nhiều người như thế, nhất định ông trời sẽ không tha cho mày đâu! Kết cục của mày nhất định sẽ thê thảm hơn bọn tao! Tao phải tận mắt nhìn thấy mày..."
"Đủ rồi!" Tôi lạnh lùng ngắt lời lão ta, đanh giọng hồi đáp: "Lão tổ Diệp gia, ông cũng chẳng có tư cách chỉ trích ai cả! Nếu muốn trách thì tất cả những chuyện này phải trách chính ông! Nếu không vì ông lòng lang dạ sói, nếu không vì ông câu kết với Âm Dương đạo, ông nghĩ có hại chết nhiều người như vậy không? Đừng tưởng rằng người của ông là người còn người của tôi thì không phải là người. Ông giết bao nhiêu người bên phe tôi, chẳng lẽ ông không biết sao?"
Tôi gần như thét ra những lời này, khiến cho lão tổ Diệp gia phải á khẩu. Nhưng kể ra cũng hơi kỳ lạ, trước kia tôi vẫn luôn muốn tự tay giết chết lão ta để báo thù cho cha mẹ mình.
Nhưng bây giờ thấy lão ta biến thành thế nào, ngược lại, tôi không còn thấy hận lão ta như trước nữa. Tôi nghĩ có lẽ cũng chẳng phải vì điều gì khác, có lẽ vì tôi thực sự chán ngán chém giết và hận thù!
Lão tổ Diệp gia bại rồi, bại đến thảm hại. Ngay từ ngày lão ta lựa chọn việc câu kết với Âm Dương đạo, hẳn nhiên lão ta đã nghĩ tới kết cục như thế này. Mà việc tôi cần làm bây giờ là kết thúc trận chiến thôi!
"Lâm Tiêu nghe lệnh, treo lão tổ Diệp gia lên cho tôi! Truyền thông tin trong Đạo môn, báo cho Diệp Đường biết, muốn cứu lão tổ Diệp gia thì phải đưa vợ tôi trở về an toàn! Nếu không, lão tổ Diệp gia sẽ bị hành hạ giày vò đến chết! Còn về các anh em đã chết trận của chúng ta, hãy an táng họ thật cẩn thận ở sườn tránh nắng của núi Miêu Vương, sau đó bày linh vị của họ tại đại điện của đạo quan, đời đời kiếp kiếp được hậu thế cung phụng! Còn các đệ tử đã chết trận của lão tổ Diệp gia, người chết là lớn nhất, hãy để họ an nghỉ trong lòng đất!"
"Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi là được!" Lâm Tiêu gật gật đầu, sau đó dẫn hàng trăm đệ tử đi làm việc.
Sắp xếp xong cho Lâm Tiêu, tôi lại nhìn sang Vương Kỳ Bằng và Dương lão tam: "Kỳ Bằng, lão tam, hai người dẫn dắt các anh em bị thương đi điều trị và nghỉ dưỡng đầy đủ! Còn về các anh em do Đạo giáo phía Bắc phái tới, mong hai người giúp đỡ sắp xếp lại! Trước khi trời sáng, tôi muốn nhìn thấy một núi Miêu Vương hoàn toàn sạch sẽ!"
Sau khi sắp xếp xong, họ bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Còn về các đầu lĩnh khác thì theo tôi tới đại điện của đạo quan. Đạo quan này về sau do lão tổ Diệp gia phụ trách tu sửa, cũng rất đường hoàng và tráng lệ!
Cách trang hoàng và các bức tượng bên trong đều vàng son lấp lánh. Ở nơi trung tâm của đại điện là ba pho tượng Tam Thanh tổ sư gia cực kỳ lớn, trên pho tượng dát một lớp bột vàng cực dày, trông như thể được đúc bằng vàng luôn vậy.
Mà bên dưới tượng của Tam Thanh tổ sư gia chính là bàn thờ. Vị trí chính giữa của bàn thờ bày một cái lư hương dát vàng cực kỳ lớn, bên trong còn cắm ba nén hương vàng to như cổ tay.
Nhìn xuống bên dưới này là một loạt nệm tròn được xếp thành hàng. Vị trí chính giữa chắc hẳn là vị trí mà ngày thường lão tổ Diệp gia vẫn ngồi thiền hằng ngày.
Hai bên của đại điện cũng toàn là những pho tượng tiên gia của Đạo môn, đều được dát bột vàng. Đèn dầu chiếu lên trên các pho tượng khiến chúng tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt. Mà ngay bên dưới pho tượng cũng xếp từng hàng nệm tròn.
Bên trong đại điện có tổng cộng chín cây cột, được dựng theo quan niệm "cửu cửu quy nhất" của Đạo gia, cũng vừa vặn có tác dụng chống đỡ được đại điện! Độ cao của đại điện này rất kinh khủng, chí ít cũng phải cao tới mười mét.
Kèo cột bên trên đan vào nhau, giữa mỗi cây cột còn có thể nhìn thấy nét khắc các pho tượng và các loại phù văn của Đạo gia. Còn về thanh xà ngang ở chính giữa, nó treo một vòng trầm hương uốn lượn ngoằn ngoèo.
Khắp đại điện cũng thoang thoảng mùi thơm của trầm hương.
Thực ra tôi không hề thích kiểu đạo quan tráng lệ lộng lẫy này, nhưng vì nghĩ đến việc đạo quan này về sau chắc chắn sẽ là điểm liên lạc của Đạo môn phương Nam, mà tượng của Tam Thanh tổ sư gia cũng không có chuyện bày biện lại, đành phải giữ nguyên hiện trạng của đạo quan.
Sau khi tiến vào đại điện, họ bảo tôi ngồi vào vị trí chính giữa. Không lay chuyển được họ nên tôi đành ngồi vào vị trí chính giữa. Họ ngồi trên các tấm nệm khác ở hai bên, cùng nhau thảo luận về con đường phát triển sau này của Đạo môn.
Tôi lên tiếng trước, người đầu tiên tôi hỏi đến là Mạnh Doanh: "Mạnh đại ca, các anh dự tính thế nào? Trước kia tôi từng hứa với các anh em ở thôn Tiểu Nghĩa, nhất định sẽ cho họ một chốn yên thân, không bao giờ phải lưu lạc lang thang nữa! Lời hứa này, đến giờ coi như tôi đã làm được rồi!"
Nào ngờ, Mạnh Doanh bỗng lắc lắc đầu, cười đáp: "Sơ Cửu, nhóm người chúng tôi đã quen với cuộc sống của thầy phép rồi! Chúng tôi vẫn muốn ở lại thôn Tiểu Nghĩa, vừa lao động vừa chạy việc vặt để kiếm tiền! Bây giờ Đạo môn tiến vào giai đoạn thái bình, chúng tôi cũng không cần lưu lạc nữa, thực ra cậu đã hoàn thành lời hứa với chúng tôi rồi! Sau khi trời sáng, tôi sẽ dẫn họ về lại thôn Tiểu Nghĩa. Lúc nào tôi cũng sống ở thôn Tiểu Nghĩa đợi cậu, rượu thịt lúc nào cũng có đủ!"
Nhóm thầy phép do Mạnh Doanh dẫn đầu có quá nửa trong số đó đều theo nghề thầy phép, trước giờ luôn tiêu diêu và tự tại! Mà Mạnh Doanh không muốn rời khỏi thôn Tiểu Nghĩa, bởi vì thôn Tiểu Nghĩa có toàn bộ hồi ức hạnh phúc của anh ta và chị Tuyết Mai.
Với tính cách của Mạnh Doanh, chỉ e cả đời này anh ta cũng không rời khỏi thôn Tiểu Nghĩa, cũng sẽ vì chị Tuyết Mai mà không bao giờ lấy vợ!
Tôi tôn trọng quyết định của họ nên mỉm cười gật đầu: "Mạnh đại ca, cứ quyết định như vậy nhé! Tôi đến thôn Tiểu Nghĩa tìm họ, anh chỉ cần chuẩn bị đủ rượu là được. Còn một điều nữa, khi nào về nhớ thay tôi thắp cho chị Tuyết Mai và các anh em thôn Tiểu Nghĩa một nén hương!"
Khi tôi nhắc đến chị Tuyết Mai, ánh mắt của Mạnh Doanh trở nên dịu dàng hơn hẳn. Anh ta cười cười rồi gật đầu: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ làm thế!"
Sau khi sắp xếp cho nhóm của Mạnh Doanh xong, Thanh Long chủ động đứng dậy, ôm quyền hướng về phía tôi: "Sơ Cửu, chúng tôi cũng phải đi đây! Giống như lời hứa trước kia của tôi với cậu, chỉ cần cậu còn sống ngày nào, Linh tộc và Đạo giáo mãi mãi không có chiến tranh! Thế nên, tốt nhất cậu hãy sống lâu vào! Đại ân đã báo, xin cáo từ!"
Thanh Long cực kỳ hào sảng, vừa dứt lời, gã ta đã đứng dậy rời đi luôn.
Thấy gã ta sắp rời đi, tôi lập tức gọi giật lại: "Thanh Long, đợi đã! Trước khi anh đi, tôi muốn hỏi thăm một chuyện!"
Thanh Long sững người, có lẽ đang đoán xem tại sao tôi lại tìm gã ta để nghe ngóng thông tin. Gã ta cầm chiếc quạt giấy trong tay gõ gõ vài cái rồi mới mỉm cười giơ tay theo tư thế mời: "Mời nói..."
Tôi cũng không dài dòng mà nói thẳng luôn: "Thanh Long, nghe nói đại bản doanh của Linh tộc có một con đường khác tới sông Minh Hà. Tôi nghe ngóng rất lâu mà vẫn không..."
"Ngừng ngay!" Nào ngờ, mấy câu phía sau của tôi còn chưa kịp nói ra thì Thanh Long đã vội vàng ngắt lời: "Sơ Cửu, đừng xem thường bản lĩnh nội tại của Linh tộc. Thứ mà cậu muốn biết cũng chính là bí mật mà Linh tộc bảo vệ! Tôi khuyên cậu một câu, đừng nhắm vào đại bản doanh của Linh tộc một cách thẳng thừng như thế. Nếu không cậu sẽ hối hận. Cáo từ!
Lần này Thanh Long không cho tôi cơ hội truy hỏi gã ta nữa, vừa dứt lời đã dẫn theo những đệ tử Linh tộc kia ra khỏi đại điện.
Tôi không ngờ rằng chuyện này là điều cấm kỵ với Linh tộc, cũng biết nếu Thanh Long đã đi thì việc tôi muốn dò la tin tức thêm lần nữa khó như lên trời vậy. Lý Tiêu Vũ cũng không điều tra ra được manh mối về sông Minh Hà, tuy rằng cô ta biết nó ở phía Đông, cũng phái không ít người đi thăm dò, nhưng sau cùng vẫn không thu được kết quả gì.
Mà ngay khi chúng tôi đang hết cách thì có đệ tử đột nhiên chạy vào, thần sắc rất vội vàng và căng thẳng. Tôi thấy tình trạng của cậu ta có vẻ không ổn lắm, bèn vội vã hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi hỏi như thế, cậu đệ tử kia mới lúng ba lúng búng nói một câu: "Chưởng môn, người... người của bộ phận Đặc Biệt, họ... họ đến rồi, ở ngay bên ngoài đại điện!"
"Lý Sơ Cửu, đã lâu không gặp, phải cảm ơn cậu đã giúp tôi giải quyết tên giặc phản quốc lão tổ Diệp gia này, giữ lấy Đạo giáo Hoa Hạ!" Gần như đồng thời, ngay khi cậu đệ tử dứt lời, giọng nói quen thuộc của Sư Tư Triết lại một lần nữa vọng vào từ bên ngoài đại điện!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận