Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 754: Tiên nhân chỉ đường

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Thấy tôi nở một cười kỳ quái, thằng bé có vẻ rất kinh ngạc, vẻ mặt khi ấy của nó có hoài nghi, có nham hiểm, lại có một chút tà ác, có nhìn thế nào cũng không thấy giống nụ cười hồn nhiên mà trẻ con nên có.
Thằng bé liếc mắt nhìn thanh kiếm tiền đồng trong tay tôi rồi cười khì: "Anh, ra tay đi! Chỉ cần anh giết em là có thể giải thoát khỏi tâm ma của mình, cũng có thể rời khỏi ảo cảnh này!"
Lúc nói chuyện, thằng bé còn cố tình tiến thêm hai bước về phía tôi, ưỡn ngực ra như thể đang cực kỳ khao khát tôi dùng thanh kiếm tiền đồng đâm thủng ngực nó.
Tôi buông tay nắm thanh kiếm, lấy tay khẽ khàng xoa nhẹ tóc mái trước trán thằng bé, nhẹ giọng nói: "Sơ Cửu, nếu như anh thật sự giết em, vậy thì anh mới vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi đây được."
Thân hình thằng bé run lên, nó thuận thế lùi về sau hai bước rồi trừng mắt lườm tôi: "Anh, anh nói vậy là có ý gì?"
Ngữ điệu lúc này của thằng bé đã hoàn toàn thay đổi, tuy vẫn đang cố gắng kìm nén nhưng vẫn âm thầm nghiến chặt răng, nắm đấm cũng siết chặt lại, động tác này chứng tỏ nó đang rất hận tôi.
Tôi lắc đầu, vẫn nhỏ nhẹ đáp lại thằng bé: "Sơ Cửu, ban nãy em nói rồi mà, chúng ta vốn là một thể, anh chính là em, em chính là anh. Nhưng em không phải tâm ma của anh, em chỉ là hình ảnh thu nhỏ của anh khi còn bé. Hoặc là em chính là một phân thân tà ác của anh hồi nhỏ. Khi còn nhỏ anh phải chịu nhiều khổ sở và sỉ nhục như vậy, anh cũng từng mắng ông trời, oán hận vận mệnh, thậm chí còn muốn giết hết tất cả mọi người. Nhưng bởi vì có sự dạy dỗ ân cần của ông nội và sư phụ Tiêu Dao Tử mà anh mới thoát khỏi những suy nghĩ tà ác đó, từ đó một lòng hướng thiện. Mà những suy nghĩ tà ác sa đọa đó đã biến thành em của hiện tại, cũng chính là kẻ địch lớn nhất của anh ở bên trong ảo cảnh này!"
Đợi đến khi tôi nói xong, thằng bé trước mặt tôi đã bắt đầu xảy ra biến hóa. Đầu tiên là tâm trạng của nó, hình như là rất phẫn nộ, ngực nó phập phồng kịch liệt, tay siết chặt nắm đấm, tựa như cậu nhóc đánh nhau thua với bạn ở trường, nên không dám ra tay, cứ phẫn nộ và căm hận như thế.
Sau đó là đến mặt của thằng bé, làn da vốn dĩ đang màu trắng, cùng với sự phẫn nộ đến tím tái mặt mày của nó mà trên mặt bắt đầu xuất hiện từng vân máu màu đen. Vân máu này rất nhỏ, lan tràn trên mặt nó dày đặc như mạng nhện.
Lại nhìn cặp mắt trong suốt kia, giờ đã biến thành một màu xám mờ mịt, dung mạo tựa như một con ác quỷ.
"Thằng bé trước mặt chính là tà niệm mà hồi nhỏ mình sinh ra. Đố kị và thù hận quả nhiên sẽ khiến con người trở nên xấu xí, ầy!" Tôi thầm thở dài tiếc nuối.
"Đúng thế, ta căm hận cả thế giới này, cũng căm hận tất cả mọi người! Chúng ta đều là người, tại sao từ nhỏ ta đã phải trải qua cuộc sống như ở trong địa ngục như thế? Mà bọn họ thì lại có tuổi ấu thơ trọn vẹn, đẹp đẽ! Ta không cam tâm, thứ ta không có được, ta cũng không mong muốn bọn họ có được, ta còn ước sao cho tất cả những người có được hạnh phúc đều chết hết!"
Giọng của thằng bé lúc này đã thay đổi hoàn toàn, không còn chất giọng non nớt của trẻ con lúc trước nữa, thay vào đó là âm thanh u oán vang vọng như oán quỷ gào thét khiến người nghe phải rùng mình sợ hãi.
Kinh khủng, đáng sợ như ma quỷ, đây mới chính là bộ mặt thật của thằng bé.
Ma sinh ra từ tâm, mãi đến giờ tôi mới hiểu được một chút về điều này. Ngay cả tà niệm tôi để lại hồi bé đã đáng sợ như vậy, thì những người số mệnh gian nan hơn, hoặc là tâm lý vặn vẹo hơn thì tâm ma và tà niệm của họ phải kinh khủng đến mức nào?
Mà những tà niệm và tâm ma kinh khủng này cũng hun đúc cho ra sự ra đời của Ma vương. Tà niệm và tâm ma càng mạnh, ma vương sẽ càng lớn mạnh và ngược lại.
Nhưng chỉ cần là con người thì nhất định sẽ có thất tình lục dục, hỉ nộ ái lạc. Những thứ này đều là nhân tố chính để sinh ra tà niệm và tâm ma.
Lúc này tôi mới bất giác hiểu được một chân lý, rằng hóa ra từ xa xưa Phật giáo và Đạo giáo không chia riêng rẽ với nhau đều là bởi vì có chung thiện niệm. Phật pháp vô biên, có thể độ hóa tâm ma trong tim người đời. Mà đạo pháp tự nhiên, có thể hóa giải tà niệm trong tâm người khác.
Có lẽ chính bởi vì Phật giáo và Đạo giáo được đời đời truyền lại nên mới có thể áp chế được Ma vương, hay nói cách khác, bất kể xã hội phát triển nhanh như thế nào thì Phật giáo và Đạo giáo đều sẽ không bị đào thải, bởi vì đó chính là mảnh đất thanh tịnh trong lòng mọi người.
Tôi không lo thằng bé trước mặt sẽ ra tay giết tôi, cho nên bất giác để miên man thả trôi suy nghĩ của mình. Khoảnh khắc tôi vừa tỉnh ngộ, thằng bé bỗng lạnh giọng cười với vẻ hung tợn: "Mi không đi được đâu, cho dù mi có nhìn thấu thân phận của ta thì mi vẫn sẽ kẹt lại trong ảo cảnh này mãi mãi mà thôi! Đợi đến khi mi chết rồi, ta sẽ chiếm lấy xác mi, khống chế thân thể của mi đi giết sạch tất cả những người có được cuộc sống hạnh phúc trên đời này! Ha ha ha!"
Nói rồi thằng bé bắt đầu phá lên cười với vẻ đau đớn tột cùng, trong tim nó vốn dĩ chỉ có toàn thù hận và đố kỵ, điều duy nhất có thể khiến nó vui sướng chính là giết chóc. Mà những suy nghĩ giết chóc này ắt sẽ hình thành phân thân mạnh nhất của Ma vương... Giết!
"Sơ Cửu, nhóc sai rồi, thật ra anh đã biết phải phá giải ảo thuật như thế nào rồi." Tôi khẽ bật cười với thằng bé: "Nhóc vẫn luôn muốn để anh giết nhóc, là bởi vì nhóc đại diện cho một bản thân khác của anh hồi còn nhỏ. Nếu như anh giết nhóc, vậy thì anh chắc chắn cũng sẽ chết, và cũng sẽ không có anh của bây giờ. Còn nhóc thì sẽ không chết, bởi vì nhóc chỉ là ảo! Nhóc đã nói, nhóc và anh đều là một thể, bấy giờ mới khiến anh hiểu ra khe hở của ảo thuật. Không chỉ có nhóc là ảo, mà ngay cả bản thân anh cũng là ảo. Mà nhóc mới chính là kẻ địch lớn nhất trong ảo thuật này, chỉ có giết nhóc mới có thể phá giải ảo thuật!"
Nửa câu sau tôi nâng cao tông giọng, gần như là gầm lên. Thằng nhóc đứng trước mặt sau khi nghe thấy xong, trên mặt bắt đầu xuất hiện cảm xúc suy sụp, nó vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Không thể nào, chắc chắn mi không thể nào nghĩ ra cách phá giải được, mi không dám giết ta..." Thằng bé lẩm bẩm đến đây bỗng nhiên tỉnh táo lại, đoạn ngẩng đầu nhìn tôi, cười hung ác: "Đúng, mi không dám giết ta, bởi vì ta chính là mi, mi cũng chính là ta! Giết ta rồi mi cũng sẽ phải chết!"
"Hầy!" Tôi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Quả thật anh không thể giết nhóc, nhưng trước khi đến hốc Côn Lôn, anh đã gặp được Tuất Đạo Tử. Ông ấy nói muốn phá giải ảo thuật thì đừng có tưởng tượng nữa, đừng có suy nghĩ nữa. Anh từng cười đùa bảo, người mà không còn đi suy nghĩ với tưởng tượng nữa thì khác gì người chết. Nhưng không ngờ rằng giờ lại ứng nghiệm thật. Cách duy nhất để phá giải ảo thuật mà anh đang trúng phải đó chính là giết chính mình!"
Thằng bé đột nhiên trợn trừng mắt nhìn tôi ra vẻ kinh ngạc: "Mi muốn làm gì? Chẳng lẽ mi muốn tự sát?"
Tôi nhếch mép cười rồi nghiêm giọng quát lớn: "Sơ Cửu, để anh giúp nhóc giải thoát nhé! Nhóc không thuộc về thế giới này, nhóc nên vĩnh viễn biến mất ở thôn Ma Câu mới phải!"
"Đừngggg!!!" Thằng bé sợ hãi hét lên thất thanh.
Thế nhưng đã chẳng có ích gì nữa, lúc vừa dứt lời, tôi đã nhanh nhẹn cầm thanh kiếm tiền đồng lên, cắm ngay vào tim mình.
"Aaaaaa!!!" Cùng lúc đó, thằng bé bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết. Cặp mắt của nó mở trừng trừng, nhìn xoáy vào tôi chòng chọc đầy oán độc, u oán, khiến tôi sởn tóc gáy.
Nhưng cuối cùng thằng bé cũng chẳng kiên trì được bao lâu, nó từ từ tan biến thành mây khói ngay trước mặt tôi, chẳng còn để lại chút vết tích nào. Còn về phần tôi, sở dĩ tôi dám dùng phương thức tự sát để phá giải ảo thuật cũng là bởi vì tôi biết bản thân mình lúc này cũng chỉ là ảo ảnh.
Trùng hợp thay tôi lại là phiên bản sau khi lớn lên của thằng bé, nên muốn giết nó thì cách duy nhất chính là giết chết mình, chỉ khi bản thân chết rồi thì mới không đi suy nghĩ hay tưởng tượng nữa.
Kiếm tiền đồng cắm ngập trong lồng ngực tôi, nhưng tôi không cảm giác được nỗi đau nào, cũng không có máu chảy ra từ miệng vết thương. Thế nhưng kỳ quái thay, xung quanh chẳng xảy ra bất cứ biến hóa nào.
Hình như tôi... vẫn còn đang ở thôn Ma Câu?
Giữa lúc tôi đang cảm thấy sợ sệt, lồng ngực bỗng truyền đến một cơn quặn đau kịch liệt. Tôi chỉ cảm thấy mình thở không ra hơi, lồng ngực bí bách vì hít thở không thông.
Có lẽ chỉ trong vài giây thôi, lúc tôi mở mắt ra lần nữa thì tôi đã thấy bản thân mình đang đứng ở bên trong đại điện của cung Ngọc Hư.
Tất cả những thứ tôi đang chứng kiến đều là một cung Ngọc Hư quá đỗi chân thực.
Đến giờ phút này tôi mới thở phào nhẹ nhõm rằng mình đã thoát ra được khỏi ảo cảnh của Thạch Minh Thánh Hàm. Tôi lập tức đánh giá đại điện xung quanh, và rồi bị rúng động bởi cảnh tượng trước mắt.
Xuất hiện phía hai bên trái phải của tôi là chín cây cột băng cực lớn. Mỗi cột băng đều to hơn cả eo tôi, trên cột băng còn chạm trổ hình long phụng trông cực kỳ sống động.
Chín cột băng khổng lồ này đã chống đỡ cho cả đại điện cung Ngọc Hư, còn ở phía sau cột băng đều là tượng của tiên gia, mỗi bức tượng đều mang thần thái khác nhau, biểu cảm đều rất tinh tế, chân thực vô cùng.
Phía cuối đại điện là một bức tượng cực lớn của Thái Thượng Lão Quân. Ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông ấy là hai tiên đồng, một tiên đồng tay đang ôm bình hồ lô đựng đầy tiên đan, một tiên đồng khác thì cầm lá chuối tiêu làm quạt.
Lúc đầu tôi còn chưa nhìn ra chỗ đặc biệt, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ra thế tay của tượng Thái Thượng Lão Quân không đúng. Một tay đặt ngang để thế đạo chỉ, cây phất trần thì đè ở bên trên.
Còn đạo chỉ của một tay khác lại chỉ thẳng vào đỉnh đầu tôi, tựa như vị tiên nhân ấy đang chỉ đường cho tôi vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận