Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 492: Trăng máu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
"Cái gì? Thủy quỷ lên bờ?!" Nghe thấy tin này, tôi lập tức hoảng loạn, trong lòng nghi ngờ không thôi. Ác ma xung quanh thôn Ma Câu đã bị Linh Trường Sinh hấp thụ, cũng có nghĩa là vùng này hiện đã không còn âm khí, quỷ hồn bên ngoài không tụ tập nữa. Mà thủy quỷ muốn lên bờ là chuyện không dễ dàng, hơn nữa không có sương mù yểm trợ, bọn chúng hoàn toàn không thể lên bờ!
Tôi không rõ, sợ hai đệ tử này nhìn nhầm rồi, nên hỏi xác nhận lại lần nữa: "Hai người thật sự nhìn thấy thủy quỷ lên bờ? Không nhìn nhầm chứ?"
"Anh Cửu, không nhìn nhầm!" Hai người gật đầu, một người nói chắc nịch: "Là thủy quỷ, vừa rồi chúng tôi chuẩn bị đi ra đó gánh nước nấu cơm, nhưng vừa đến bờ sông thì thấy những thuyền ma giấy trắng đều dừng bên bờ, đang chuẩn bị lên bờ!"
Nghe đáp án khẳng định này, tôi càng hoang mang, dặn họ đừng hoảng, rồi vội vàng chạy ra cổng thôn.
Đến cổng thôn, quả nhiên tôi thấy bờ sông sương mù dày đặc. Trong sương mù, thấy lờ mờ thủy quỷ bắt đầu lên bờ.
Bây giờ là ban đêm, chúng đã hiện nguyên hình. Mặt chúng không có tia máu, có con thì mặt sưng phồng thối rữa, miệng và lỗ mũi thì vô số dòi chui ra.
Trên tóc dính bệt của chúng là rong rêu lủng lẳng, thân mình thì ướt nhẹp. Nhất là khi chúng lên bờ, mặt đất sẽ có dấu chân ướt sũng.
Nếu ai không nhìn ra điểm mấu chốt, sẽ tưởng chúng là thi thể. Thật ra chúng không phải thi thể mà là thủy quỷ, chẳng qua vẫn giữ dáng vẻ lúc chết đuối.
Tôi xem sơ qua một hồi, ít nhất phải trên mấy trăm con đang từ từ di chuyển về phía chúng tôi. Nơi thủy quỷ đi qua, sẽ có chi chít dấu chân ướt sũng và vũng nước.
Sau khi chúng đi tới, tôi nhìn mới hiểu ra. Mắt của chúng không phải con mắt xanh lè trước đó, mà đã biến thành màu đen thùi lùi. Không thấy rõ tròng đen, tròng trắng, là một mảng đen sì!
Màu đen này không phải màu đậm đen, mà giống khí đen bao phủ con mắt, che lấp tròng đen và tròng trắng của chúng! Tôi nhìn kĩ, có thể xác định đó là khí đen tà ác trước đó đã mang Linh Trường Sinh đi!
Chẳng trách bọn chúng dám lên bờ, hóa ra bị khí đen tà ác ảnh hưởng! Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, lũ thủy quỷ này sẽ không vô duyên vô cớ rời sông.
Thủy quỷ chỉ có thể ở lì trong nước, phải tìm được người chết thế thân mới có thể chuyển thế đầu thai. Thông thường chúng sẽ không lên bờ, vì đã lên bờ sẽ rất khó trở về!
Trừ phi, thôn Ma Câu có gì đó hấp dẫn được chúng! Hoặc nên nói, thôn Ma Câu có cái gì đang điều khiển chúng!
"Anh Cửu, làm gì bây giờ?" Đệ tử phái Phù Lục hơi hoảng, liên tục hỏi ý tôi.
"Cậu về trước, kêu vài người khác đến đây. Nếu những thủy quỷ này mạnh mẽ xông vào thì giải quyết sạch bọn chúng!" Tôi dặn dò một câu, cậu ta lập tức chạy về thôn.
Tôi và ông thợ làm vàng mã nhanh chóng lùi ra sau. Khi thụt lùi, ông thợ làm vàng mã nghi hoặc lẩm bẩm: "Không đúng, trước đó, lúc tôi đưa dân làng đi đã phá hủy thuyền ma giấy trắng của chúng! Còn thuyền ma mà hai đồ đệ của tôi để lại, là để ngăn chặn ở con sông này. Thuật cắt giấy là tôi dạy cho đồ đệ, đương nhiên dễ dàng giải trừ. Tôi gấp thuyền giấy vãng sinh thông âm tào địa phủ, là muốn chúng đi theo thuyền vãng sinh đến âm tào địa phủ! Theo lẽ thường, thủy quỷ không muốn ở lì trong con sông vừa lạnh vừa u ám, muốn đầu thai chuyển thế! Nhưng bọn chúng không đi, rốt cuộc là sao?"
Nghe ông ta nói thế, tôi càng nghi hoặc. Thuật cắt giấy của Tả Âm Hữu Dương là do ông ta dạy. Ông ta có tay nghề điêu luyện, muốn đưa lũ quỷ đến âm tào địa phủ là điều không khó, nhưng tại sao lại xảy ra tình trạng thế này?
Chúng tôi vừa lùi đến dưới cây đa, mấy trăm thủy quỷ cũng đã đến phía ngoài thôn! Nhưng quái lạ là bọn chúng không đi vào thôn, mà dừng ở bên ngoài.
Từng đôi mắt đen thui, căm phẫn u oán trừng chúng tôi, làm da đầu tôi tê rần. Tôi có thể cảm nhận được hận ý trong mắt chúng, đó là sự căm hận muốn lấy mạng chúng tôi!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, lũ thủy quỷ bắt đầu lởn vởn quanh thôn! Đúng thế, là lởn vởn, ngay ngắn chỉnh tề đi vòng quanh thôn. Giống như đội ngũ được huấn luyện, đang đi tuần tra vòng quanh thôn Ma Câu.
Không có một con thủy quỷ nào đi vào thôn, chỉ lượn vòng quanh. Đi tuần một vòng lại một vòng, khiến tôi có cảm giác quái dị như thể chúng đang bảo vệ thôn Ma Câu vậy!
Thấy cảnh tượng quái dị này, tôi hoàn toàn đờ ra. Lúc này, người trong thôn cũng đã tụ tập lại, nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều thấy khó hiểu.
Tử Long đi tới, thấy cảnh này, cau mày thật sâu, nghi ngờ: "Quái lạ, những thủy quỷ này sao lại bảo vệ thôn Ma Câu? Trước đây là bách quỷ bao vây, bây giờ sao lại thành thủy quỷ bao vây rồi?
Tôi cũng không rõ, cũng muốn biết đáp án. Tôi nhìn lão quỷ, ông ta lắc đầu, hình như cũng không nhìn ra được gì.
Lão tổ Diệp gia đi tới, nói: "Lý chưởng môn, chúng đến không phải bảo vệ thôn mà là muốn vây hãm chúng ta!"
Lão tổ Diệp gia là là người tu đạo thế hệ trước, rất chú trọng lễ giáo. Ông ta gọi tôi là Lý chưởng môn, tôi hoàn toàn không quen, nhưng không xoắn xuýt chuyện xưng hô này, mà hỏi ông ta: "Lão tổ Diệp gia, nói thế là có ý gì?"
Ông ta gật đầu giải thích: "Trước đó, người Linh tộc chặn chúng tôi ở ngoài, rồi bị ác quỷ tấn công! Chúng tôi không vào được, muốn rời khỏi đây trước. Khi chuẩn bị qua sông, tôi phát hiện thủy quỷ của sông này hung tàn hơn trước rất nhiều. Nói cách khác, chính là lệ khí của chúng đã tăng lên. Lũ thủy quỷ có thể tụ tập ở đây, là vì âm khí chọc trời trong thôn! Nhưng tôn chủ đã hấp thụ âm khí, bọn chúng không rời đi, mà tất cả đều cố thủ trên bờ, rõ ràng có điểm khác thường. Trước đó, tôi cho đệ tử mạnh mẽ xông lên, nhưng đều bị chúng kéo xuống sông. Chứng tỏ, lũ thủy quỷ không cho người của thôn Ma Câu sống rời khỏi đây!"
Khi ông ta giải thích, tôi thầm suy nghĩ. Nếu đúng như ông ta nói, thì có thứ gì đó đang điều khiển đám thủy quỷ này. Nếu không, chúng tuyệt đối không to gan lớn mật đến vậy được.
Mọi người không có được đáp án rõ ràng, Vương Kỳ Bằng liền nói: "Anh Cửu, số lượng thủy quỷ không nhiều, hơn nữa đã lên bờ, bằng thực lực của chúng ta, đánh bọn chúng hồn bay phách tán chắc không thành vấn đề!"
Tôi không nói gì mà nhìn ông thợ làm vàng mã, muốn nghe ý kiến của ông ta. Ông thợ làm vàng mã tạm thời không còn cách nào khác, lắc đầu cười khổ: "Chúng bị tà khí ảnh hưởng, muốn đưa tới âm tào địa phủ là điều không thể! Nếu để chúng lại trên đời, chúng sẽ thành ác quỷ! Cách cậu Kỳ Bằng nói cũng là một cách, không thể siêu độ chúng, chỉ có thể đánh cho hồn bay phách tán thôi. Nếu không, đến lúc đó chúng sẽ hại người!"
Bây giờ không có cách nào khác, đành phải làm theo lời ông thợ làm vàng mã. Tôi liền nói với Vương Kỳ Bằng : "Kỳ Bằng, giao cho cậu diệt sạch đám thủy quỷ. Nhưng phải cẩn thận, dù chúng đã lên bờ, nhưng bị tà khí khống chế, e là không dễ đối phó! Mọi người khó khăn lắm mới sống sót, đừng lơ là để mất mạng!"
"Vâng! Anh Cửu, anh xem..." Vương Kỳ Bằng đáp lời, hình như phát hiện được gì đó, đột nhiên ngẩng phắt đầu, chỉ lên trời.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, rồi hít vào một hơi lạnh. Trên bầu trời, vầng trăng khuyết đang từ từ rướm máu. Cảm giác kỳ dị như thế có một tầng sương máu đang bao phủ lấy vầng trăng khuyết!
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, ánh sáng trắng của trăng khuyết đã biến thành ánh sáng máu. Ngay cả bầu trời sao ảm đạm phảng phất như bị nhuộm máu tươi, cảnh tương thê thảm quái dị không thể tả!
Đồng thời, thủy quỷ đang tuần tra ngoài thôn đều dừng lại, đồng loạt nhìn chúng tôi. Chúng nhe răng nhếch mép, căm phẫn tột cùng, nhìn rất hung tợn, hình như đang chờ đợi thứ gì đó ra lệnh và sẵn sàng tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào!
"Bây giờ là giờ gì?" Lão quỷ đột nhiên kinh hoảng hỏi.
Ông ta lên tiếng dọa mọi người giật mình, có đệ tử đáp: "Bác, hiện là giờ tý!"
"Tiêu rồi!" Vừa nghe bảo giờ là giờ tý, lão quỷ mặt mày trắng bệch, hoảng sợ nhìn sang tôi và Tử Long, lắp bắp: "Là Quỷ đế! Quỷ đế không ở ngoài thôn, mà là ở trong thôn!"

Bình Luận

0 Thảo luận