Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 614: Chênh lệch Bắc - Nam

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Lâm Tiêu đột nhiên đổi phe khiến cho mọi người kinh hãi! Theo đánh giá tình hình cuộc chiến của tôi thì trong số những người này, Lâm Tiêu chính là lợi hại nhất!
Tuy bà ba Hoàng biết chút pháp thuật, nhưng so với Lâm Tiêu thì vẫn còn kém xa tít tắp!
Người ta vẫn nói đạo hành của Lâm Tiêu vượt qua cả lão tổ Diệp gia, từ cách ông ta ứng chiến thì hẳn là khó mà so sánh. Có lẽ thể lực của Lâm Tiêu tốt hơn, nhưng lão tổ Diệp gia lại có kinh nghiệm phong phú hơn, cho nên tôi mới nói bọn họ khó mà so sánh.
Nói thật thì có đôi lúc tôi cũng cảm khái, lão tổ Diệp gia đạo hạnh bình thường, ít nhất hiện tại tôi muốn giết lão ta, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu so sánh lão với Linh Trường Sinh, cũng hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nhưng điều kỳ quái là, lão lại dễ dàng cướp được Đạo môn từ trong tay tôi. Về sau tôi suy nghĩ, chung quy người trị quốc đều là văn nhân, võ tướng thì chỉ có thể đánh đánh giết giết mà thôi.
Tôi không ra tay, bởi vì sợ thân phận của mình bị bại lộ! Không phải tôi kiêng dè lão tổ Diệp gia, chỉ là nếu lão ta biết tôi còn sống thì nhất định sẽ lại giở trò gì đó để đối phó.
Tôi không sợ lão ta nghênh ngang tấn công ngoài sáng mà chỉ sợ lão ngấm ngầm toan tính đằng sau.
Hơn nữa, sau lưng lão còn có Diệp Đường, Y Y vẫn còn ở trong tay Diệp Đường, đây cũng là điều mà bọn họ có thể dùng để uy hiếp tôi. Không chỉ vậy, đằng sau bọn họ còn có bộ phận Đặc Biệt và người của Âm Dương đạo Nhật Bản chống lưng.
Cho nên hiện tại tôi vẫn chưa thể bại lộ thân phận, chờ tìm được Y Y rồi, lúc ấy tôi sẽ đường hoàng mà đi đoạt lại Đạo môn.
Lúc tôi còn đang trầm tư suy nghĩ thì tình hình cuộc chiến đã bị đảo ngược. Vốn dĩ là người của phái Luyện Đan rơi vào thế yếu, nhưng sau khi Lâm Tiêu trở mặt với phía bên kia, phái Luyện Đan đã nhanh chóng chiếm được ưu thế.
Tôi quan sát một lát, phát hiện Đạo môn phía Bắc này hoàn toàn khác với Đạo môn phía Nam. Đạo môn phía Bắc rất ít có chiến loạn, hơn nữa Đạo môn rất hỗn tạp, cao thủ cũng ít.
So với Đạo môn phía Nam thì đích thực chỉ tạm chấp nhận được mà thôi. Lại nhìn đội ngũ của bà ba Hoàng mà xem, hoàn toàn có thể hình dung là một đám ô hợp.
Đại đa số đệ tử của bọn họ bái nhập Đạo môn cũng không phải vì tu đạo mà hầu hết là để kiếm kế sinh nhai, sau khi học chút pháp thuật đơn giản là bắt đầu ra ngoài giả danh lừa bịp kiếm tiền.
Nhận xét một cách tương đối thì bên này không kịch liệt và tàn nhẫn như cuộc tranh đấu của Đạo môn phía Nam. Nhưng những đệ tử này lại không ngu ngốc như đệ tử Đạo môn phía Nam, họ không khăng khăng một lòng bán mạng cho người quản lý của mình.
Tất cả đều ôm một thái độ là đánh được đến đâu thì đánh, cố gắng không làm tổn thương tính mạng. Cho nên đánh lâu như vậy mà thi thể ngã xuống cũng không nhiều. Còn đệ tử Thiên Tự môn thì ngược lại, bọn họ giết người rất hăng, hẳn là phe giết người nhiều nhất ở đây.
Lúc này tôi mới ngước nhìn bầu trời trong giây lát, vẫn là cảnh tối đen như mực, ngoại trừ vầng trăng kỳ quái trên bầu trời đêm ra, căn bản không có bất kỳ thay đổi nào. Làm cho mọi người có cảm giác, dường như nơi này vĩnh viễn không bao giờ có ban ngày.
Tôi xem chừng bọn họ đã đánh được nửa tiếng rồi, phái Luyện Đan đã hoàn toàn chiếm được ưu thế. Không tới một khắc nữa, chắc chắn sẽ phân thắng bại. Toàn bộ đệ tử Đại Thần môn bảo vệ bà ba Hoàng, vừa đánh vừa lui tới phía cửa ra.
Tôi cũng nhìn thấy bóng dáng Lâm Tiêu, ông ta muốn xông lên giải quyết bà ba Hoàng. Nhưng số đệ tử che chở cho bà ta quá đông, Lâm Tiêu lại không nỡ hạ sát thủ, nên liên tục thử vô số lần nhưng cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại.
Muốn lấy đầu người trong đám đông không phải chuyện dễ dàng, đáng tiếc, bà ba Hoàng vẫn được một bộ phận đệ tử bảo vệ chạy thoát.
"Nếu như tự nguyện đầu hàng, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến nửa sợi tóc của các người! Nhưng nếu còn tiếp tục phản kháng, vậy tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua!" Lúc này cuộc chiến đã bước vào giai đoạn cuối, Lý Tiêu Vũ đứng trên tường thành hô to.
Khi tiếng hô vừa vang lên, toàn bộ đám đệ tử vốn đang đánh nhau đều ngừng lại! Nhóm người bên kia thấy bà ba Hoàng cũng đã chạy, nên không còn ý chí chiến đấu nữa, nhao nhao buông vũ khí và pháp khí trong tay xuống.
"Tôi đi đuổi theo bà ba Hoàng, nếu không nhất định bà ta sẽ đi tìm lão tổ Diệp gia cầu cứu!" Lâm Tiêu vẫn muốn đuổi theo bà ba Hoàng, nhưng Lý Tiêu Vũ ngăn ông ta lại, nói: "Hảo hán, giặc cùng chớ đuổi! Để cho bà ta sống thêm mấy ngày đi, coi như là cho bà ta một cơ hội. Nếu như bà ta vẫn không biết quý trọng mà định quay lại gây sự thì đến lúc đó lấy mạng bà ta cũng chưa muộn!"
Lâm Tiêu cầm kiếm Kim Tiền nắm ngược ở sau lưng, gật đầu rồi đi về phía tôi. ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mới nói lời xin lỗi: "Sơ Cửu, xin lỗi, tôi không thể lấy đầu của bà ta!"
"Lâm đại ca đừng nói như vậy, anh đã cố gắng hết sức rồi!" Tôi cười bảo: "Vừa rồi tôi luôn theo dõi anh chiến đấu, nếu như anh nhẫn tâm hạ sát thủ thì chắc chắn bà ba Hoàng không chạy thoát được!"
"Ài!" Lâm Tiêu thở dài nói: "Dù sao cũng là một mạng người, tôi vẫn không thể hạ quyết tâm!"
"Không sao đâu!" Tôi an ủi: "Tu đạo cũng không phải để giết chóc, chúng ta là vì thái bình của Đạo môn nên mới phải giết chóc. Lâm đại ca, đừng nghĩ nhiều!"
Lâm Tiêu ừ một tiếng, không nói gì thêm. Tiếp đó, A Cẩu và Dương lão thất cũng đi tới.
Theo sau A Cẩu còn có mấy người đàn ông phía Bắc. Nhìn ngoại hình, vóc dáng của bọn họ, có phần giống với Đông Tử, nửa người trên đều là cơ bắp cuồn cuộn, hẳn là cao thủ trộm mộ.
Tôi đang quan sát bọn họ thì A Cẩu đã nhanh miệng giới thiệu: "Anh Cửu, đây đều là một số anh em có máu mặt trong phái trộm mộ! Tôi nói tôi đã về dưới trướng của cậu, nên bọn họ cũng muốn gia nhập!"
"Anh Cửu!" A Cẩu vừa dứt lời, mấy người đàn ông vạm vỡ phía Bắc tức khắc đồng loạt hô lên.
"Cảm ơn các anh em đã coi trọng, sẵn lòng đi theo Lý Sơ Cửu tôi! Lý Sơ Cửu tôi không có bản lĩnh gì, nhưng sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người!" Tôi không thích hứa hẹn xa vời, đây là cách tôi đối xử với họ chân thành nhất.
Hơn nữa, hiện tại quả thực tôi đang cần người, cụ thể là người của Đạo môn phía Bắc.
Tôi cũng đã biết rõ về mấy người này, họ đều là cao thủ Mô Kim, cũng là thế hệ trẻ tương đối nổi danh. Tôi bảo bọn họ sau này đi theo A Cẩu, chẳng khác nào để A Cẩu chính thức tiếp quản phái trộm mộ.
Lúc trước vì muốn tìm được Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân, Linh Trường Sinh gần như đã giết hết những cao thủ trộm mộ thế hệ cũ. Hiện tại mấy môn phái trộm mộ có vẻ thưa người, nhưng chỉ cần ổn định lại, cũng có thể dần khôi phục lớn mạnh.
Sau khi chúng tôi trò chuyện một lúc, Lý Tiêu Vũ cũng đi đến. Lúc này, thoạt nhìn cô ta có chút mệt mỏi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.
"Hảo hán, cảm ơn các cậu đã giúp đỡ, Lý Tiêu Vũ tôi xin ghi nhớ trong lòng. Nếu sau này cần giúp đỡ, xin cứ mở lời!" Tính cách của Lý Tiêu Vũ cũng đậm chất người phía Bắc, quyến rũ thì quyến rũ, nhưng cũng rất hào sảng.
"Lý chưởng môn không cần cảm ơn chúng tôi đâu, chúng tôi làm như vậy cũng đều do Sơ Cửu dặn dò! Nếu cô muốn cảm ơn, vậy thì cảm ơn Sơ Cửu đi!" Lúc này, Lâm Tiêu chính trực bỗng lên tiếng.
"À..." Tôi thấy Lý Tiêu Vũ có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười: "Nếu đều là người trong giang hồ, vậy tôi không khách sáo nữa! Đợi xử lý mọi chuyện ổn thỏa xong, tôi sẽ mời mọi người đi uống một bữa."
"Chuyện này thì được!" Tôi cười hỏi cô ta: "Lý Tiêu Vũ, cô định xử lý những đệ tử này thế nào?"
Lý Tiêu Vũ vừa nghe tôi hỏi thế, lập tức cau mày, dường như có chút khó xử: "Thế lực Đạo môn phía Bắc quá hỗn tạp, mặc dù ở đây đều là những thế lực lớn! Nhưng để bà ba Hoàng chạy thoát rồi, bà ta sẽ ganh ghét ghim thù, nhất định sẽ tổ chức các thế lực còn sót lại tấn công tôi. Hơn nữa, lần này Đạo môn phía Nam các cậu cũng có lý do ra tay! Và cả bộ phận Đặc Biệt kia nữa, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng tôi!"
Lý Tiêu Vũ phân tích rất thấu đáo, tuy rằng phái Luyện Đan đã thắng, nhưng phía sau còn có nhiều điều khó khăn hơn đang chờ bọn họ. Nếu như xử lý không tốt, phái Luyện Đan sẽ rất dễ bị tiêu diệt!
Tôi trầm ngâm một lát, nói: "Phía Bắc khẳng định là do Đại Thần môn của bà ba Hoàng cầm đầu, bà ba Hoàng thất bại, chắc chắn sẽ không chạy trốn về phía Nam. Ở tuổi của bà ta, bà ta sẽ càng bận tâm tới thể diện hơn. Cho nên, nhất định bà ta sẽ trốn về Đại Thần môn, sau đó hợp nhất thế lực Đạo môn phía Nam, kéo nhau trở lại! Ý tôi là, chúng ta có thể lợi dụng thời gian chênh lệch này, chủ động đi tìm bà ta!"
Những người khác nghe không hiểu ý tôi muốn nói, chỉ biết tôi đang giúp Lý Tiêu Vũ nghĩ cách đối phó. Nhưng Lý Tiêu Vũ thì nghe ra, bèn cười nói: "Không ngờ bây giờ cậu đã bắt đầu nhắm vào Đạo môn phía Bắc rồi!"
Tôi không phủ nhận mà thẳng thắn gật đầu: "Lý Tiêu Vũ, tôi vẫn nói câu kia, tôi không muốn làm vua của Đạo môn gì cả! Từ ngàn năm qua, Đạo môn Nam - Bắc chưa từng thống nhất. Mà bây giờ Đạo môn ngày càng xuống dốc, đấu đá, tàn sát, căn bản không giống Đạo môn một chút nào! Tôi đã hi sinh tất cả vì Đạo môn, tôi không muốn nhìn thấy Đạo môn lụi bại, không muốn nhìn thấy Đạo môn bị một đám đạo đức giả cai trị. Tôi muốn giúp Đạo môn thực sự bước lên con đường đúng đắn! Mà cách đáng tin cậy nhất chính là hoàn toàn thống nhất Đạo môn, thay máu hoàn toàn. Thực không dám giấu, lúc sống lại sau trận ở núi Miêu Vương kia, tôi mới nhận ra đây chính là việc kế tiếp mà mình nhất định phải làm."

Bình Luận

0 Thảo luận