Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 397: Quan tài ngọc

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi biết những người làm nghề nâng quan tài là thuộc nhóm thầy phép, cũng giống với thầy vác xác và thầy cản thi, cả đời giao tiếp với người chết!
Giống như lời bác Chung vừa rồi nói, nâng quan tài chính xác là một nghề từng rạng danh trong lịch sử Đạo môn, từng nâng quan tài cho hoàng gia. Chẳng qua sau khi nâng vào, cuối cùng chẳng có ai sống trở ra, phải tuẫn táng cùng hoàng gia. Cổ mộ của đế vương văn võ bá quan, lúc phong mộ, tuyệt đối không cho phép cho người sống biết được bí mật này!
Nhưng cho dù có trả giá bằng cái chết, vẫn có không ít người lựa chọn trở thành người nâng quan tài. Vì nâng quan tài cho vua chúa là một vinh dự tối cao. Dù có đánh đổi mạng sống thì họ cũng không hề do dự.
Có điều, phát triển đến sau này, nghề này cũng bắt đầu lạc hậu. Vì giao tiếp qua lại với người chết lâu dài, tuổi thọ đương nhiên cũng không cao. Điều quan trọng nhất là gia đình bình dân không mời họ được. Vì quan tài họ nâng không phải quan tài bình thường, đạo hạnh không đủ, dễ xảy ra chuyện, cho nên tiền thù lao đương nhiên cũng cao ngất ngưởng.
Trước đó, lúc ở thôn Tiểu Nghĩa, tôi quen biết với không ít thầy phép, nhưng chỉ chưa từng gặp được thợ nâng quan. Không ngờ thợ nâng quan với tiệm quan tài Tam Thập Lý là một, đi liền với nhau.
Bác Chung nở nụ cười bất đắc dĩ, gật đầu bảo: "Anh bạn, cậu đoán đúng rồi, đúng là làm nghề nâng quan tài! Cho nên vừa nãy đuổi cậu đi, thực sự là không có cách nào khác. Tôi vốn không định nói chuyện này với người ngoài, nhưng câu nói đó của cậu đã làm tôi xúc động. Mất rồi thì sẽ không còn nữa! Tôi là ông chủ của tiệm quan tài Tam Thập Lý, tôi phải giữ vững món nghề này. Giờ nói chuyện này với cậu, tôi hy vọng cậu có thể giúp tiệm quan tài của tôi!"
"Bác Chung, bác yên tâm, nếu tôi có thể làm được thì sẽ không từ chối!" Tôi gật đầu thật mạnh, rồi nói: "Nhưng bác Chung, thợ nâng quan trong tiệm của bác rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?"
"Ôi!" Bác Chung thở dài bảo: "Tôi cũng nghe người ta nói thôi. Chuyện này bắt đầu từ ba ngày trước, cũng do sửa đường mà ra. Chính phủ muốn cải tạo thôn làng dưới chân núi thành khu du lịch, muốn xây một con đường lớn nối liền với huyện này ở sau thôn trấn. Khi đó, lúc đội công trình đào đường, trong thôn có một tên điên chạy ra ngăn cản họ, nằm dưới máy đào đường, kéo thế nào cũng không chịu đi. Hắn nói nếu còn đào thì tất cả mọi người đều sẽ chết. Sửa đường xá vốn là một chuyện tốt, là tạo phúc cho con cháu, còn do Chính phủ bỏ tiền ra làm. Cuối cùng có mấy dân làng chạy ra mạnh mẽ lôi kéo tên điên đó đi. Ôi... nếu khi đó họ nghe lời tên điên đó thì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện thế này rồi."
Bác Chung nói tới đây lại thở dài thườn thượt, sợ sệt không thôi, như thể lúc đó đã xảy ra chuyện rất kinh khủng. Sau đó, ông ấy tự mình châm điếu thuốc, hút vài hơi, rồi mới kể tiếp: "Không có tên điên đó ngăn cản, đội công trình tiếp tục thi công. Mới vừa đào, không có chuyện gì dị thường xảy ra. Đến khi họ đào ra sau núi, thì đào được một bao bố to. Những công nhân đó, mới đầu còn tưởng rằng mình đào được bảo bối gì đó, giành giật bao bố rồi mở ra. Bao bố được mở, những người đó suýt nữa sợ đến phát điên. Trong bao bố là ba cái xác của trẻ sơ sinh. Mấy cái xác đó rất kinh khủng, toàn thân cháy đen thui, ba cái xác dính chặt vào nhau. Kinh khủng nhất là một nhánh cây đào đã xuyên qua đầu chúng..."
Tôi nghe tới đây mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, thủ đoạn này thật sự quá tàn nhẫn, với lại trước giờ chưa từng nghe tới. Lúc nhìn sang bốn anh em nhà họ Dương, tôi thấy họ cũng đang đầy kinh hãi.
Chúng tôi đều không nhìn thấy hiện trường, chỉ tưởng tượng thông qua lời kể của bác Chung. Tôi không dám tưởng tượng tiếp nữa, thật sự tôi không tưởng tượng nổi tại sao lại có người tàn nhẫn tới mức đó?
"Hơn nữa, không biết ba đứa trẻ sơ sinh đó chết được bao nhiêu năm rồi, thân xác thiêu cháy lại không bị mục rữa tí nào! Tôi sống hơn nửa đời, cũng thấy được nhiều thủ đoạn. Nhưng kiểu ra tay tàn nhẫn thế này là lần đầu tiên tôi thấy. Đây chắc là loại tà thuật tàn nhẫn nào đó..." Bác Chung vừa nói vừa lắc đầu, không đành lòng.
Tôi ngẩn ra một lúc rồi mới hỏi: "Sau đó thế nào bác Chung?"
Bác Chung gật đầu bảo: "Sau đó, chuyện tà quái đã xảy ra. Khi chủ thầu báo cảnh sát xong, cảnh sát liền điều tra thân phận của những đứa bé đó, nhưng không tra ra. Thế rồi, họ lại sợ sẽ gây ra nhiều chuyện kinh khủng, nên tìm chỗ khác chôn cất. Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ được ém nhẹm đi, nhưng ai ngờ, tối hôm đó, những công nhân mở bao bố đó đều bị chết cháy hết. Họ ở chung một cái lều, cũng không biết vì sao đột nhiên cái lều đó nổi lên trận lửa lớn. Tới khi dập tắt, thì những công nhân đó đều đã cháy thành than. Điều không thể tưởng tượng nổi nhất là, sau khi dọn dẹp hiện trường xong xuôi, họ phát hiện cửa lều không hề khóa, cửa sổ cũng mở. Khó hiểu hơn nữa là sáng sớm hôm sau, khi họ đến, ba cái xác đã được chôn cất đàng hoàng, lại quay lại!"
"Người chủ thầu quá sợ hãi, vội vàng đi tìm đạo sĩ. Khi đạo sĩ đến nhìn, thì nói oán khí của ba đứa trẻ sơ sinh đó quá kinh khủng, ông ta không đối phó được, nên bảo chủ thầu đi tìm tôi! Kêu tôi đóng một cái quan tài cho ba đứa trẻ đó, hóa giải lệ khí trên người chúng, còn muốn thợ nâng quan tài nâng lên núi chôn cất! Khi đó tôi chỉ muốn giúp người, cũng không nghĩ đến điều gì khác, nên đóng một cỗ quan tài trẻ con suốt đêm! Rồi cho thợ nâng quan tài nâng lên núi chôn, lúc nâng thì không xảy ra chuyện gì. Nhưng chẳng bao lâu, thợ nâng quan lại nâng quan tài quay về, đặt đúng chỗ bị đào lên lúc trước."
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tôi cũng không có cách nào đưa ra đáp án chính xác. Ba đứa bé đó có lẽ đã trở thành thi anh rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, thợ nâng quan là người có tay nghề, sao lại bị thi anh mê hoặc?
Thi thể không mê hoặc được người, chỉ có quỷ mới có thể mê hoặc được. Trước đây, tôi gặp không ít chuyện quái dị, nhưng chuyện tà quái thế này lại là lần đầu tiên được nghe tới.
Tôi trầm ngâm một lúc, Dương lão tam lên tiếng hỏi bác Chung: "Bác Chung, thế thợ nâng quan của tiệm bác đâu?"
Bác Chung không trả lời, mà chỉ đưa mắt nhìn tôi: "Anh bạn, cậu có nắm chắc sẽ giải quyết được ba đứa bé đó không? Quan tài của chúng đang ở chỗ bị đào lên lúc trước, công trường cũng đã đình công, không có ai dám đến gần. Tôi lo quan tài trẻ con không trấn áp được chúng, đến lúc đó chúng nó sẽ đi hại người!"
Bác Chung nói thế, tôi cũng đoán được ý của ông ấy. Ông ấy không nói rõ tung tích của thợ nâng quan, mà lại hỏi tôi có khả năng giải quyết được chuyện này không. Nếu tôi nói không thể, chắc chắn ông ấy sẽ không nói cho tôi biết tung tích của người thợ kia!
Tôi cười bảo: "Bác Chung, nếu bác đã muốn tôi giúp đỡ, thì không nên giấu giếm. Nói thẳng ra thì, đối phó với quỷ hồn loại này thì Lý Sơ Cửu tôi vẫn có tự tin!"
Bác Chung nghe tôi nói thế thì vội vàng cười bồi lỗi: "Anh bạn, tôi tin cậu. Để tôi đưa cậu đi gặp họ!"
Bác Chung nói xong thì cầm lấy đèn dầu trên bàn, dẫn chúng tôi đi vào bên trong tiệm quan tài. Lúc đi vào, bên trong tối đen, không có cửa sổ, rất oi bức ngột ngạt.
Đi qua hai căn phòng, bác Chung dẫn chúng tôi đến một căn phòng hơi lớn. Đến căn phòng này, tôi mới phát hiện khắp phòng đều là dụng cụ đóng quan tài, còn có vài vật liệu gỗ mà tôi chưa từng thấy, toàn bộ đều là vật liệu đóng quan tài.
Ở giữa vách tường, có đặt linh đường. Linh đường thờ cúng hai đồ vật, một là Lỗ Ban mà thợ mộc thường thờ cúng. Vật còn lại thì khiến tôi khá tò mò.
Là một cỗ quan tài rất nhỏ, chắc lớn cỡ bằng hộp đựng bút văn phòng phẩm, nhưng lại cao hơn hộp đựng bút rất nhiều. Hơn nữa, vật liệu đóng cỗ quan tài nhỏ đó lại được làm từ ngọc màu xanh.
Màu xanh đó rất đậm, không nhìn rõ đồ vật bên trong, chắc là đựng loại dung dịch kỳ quái nào đó. Mà phía dưới cỗ quan tài nhỏ đó thì bày năm thứ trong quan tài.
Bác Chung thấy tôi nhìn chằm chằm quan tài ngọc xanh đó thì giải thích: "Cậu trai, đây là quan tài ngọc mà thợ nâng quan tài thờ phụng. Bên trong chứa đựng bí mật của thợ nâng quan, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là có thể khải tử hoàn sinh! Quan tài ngọc này có thể trấn tà, năm thợ nâng quan tài đều trong quan tài phía dưới, có quan tài ngọc trấn áp, bọn họ mới nhặt cái mạng về được! Thật không dám giấu, cậu trai à, chúng tôi tuy là thợ trong nghề, nhưng mấy chuyện như bắt quỷ thì lại là người ngoài nghề, vẫn phải nhờ đến những người tu đạo như cậu đây! Nếu họ chết, thì tiệm quan tài Tam Thập Lý sẽ tiêu đời mất!"
Bác Chung nói đúng sự thật, họ chỉ là thợ. Dù có tay nghề giỏi, nhưng nếu bảo họ đối phó với quỷ hồn thì đúng là lực bất tòng tâm.
"Bác Chung, bác yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức! Tôi đi xem tình hình của họ trước đã rồi tính..." Tôi an ủi bác Chung, rồi cầm đèn dầu đi xem tình hình của thợ nâng quan trong quan.
Đèn dầu vừa để sát vào, tôi lập tức kinh ngạc hít một hơi lạnh...

Bình Luận

0 Thảo luận