Tôi nhìn qua một lượt, trông qua thì họ có khoảng bốn năm người gì đó, nhưng vì khoảng cách hơi xa, cộng thêm ánh đèn của họ tối quá, nên tôi chỉ nhìn ra được con số đại khái thôi.
Ban đầu tôi còn tưởng họ bật đèn pin, nhưng nhìn thêm mấy giây mới phát hiện ra họ không dùng đèn pin mà dùng đèn dầu tối mờ mờ.
Động tác của họ cũng rất kỳ quặc, bốn năm người nằm rạp trên nền đất, ai nấy cung kính ba khấu chín lạy. Tôi không nhìn rõ họ đang khấu lạy cái gì, cứ luôn cảm thấy kỳ dị.
Dù sao bây giờ cũng là buổi tối, vả lại nơi này là vùng rừng núi không có hơi thở của cuộc sống. Tôi thấy tò mò quá nên khẽ khàng gọi A Cẩu, thấy anh ta quay đầu lại, tôi mới hỏi nhỏ: "A Cẩu, có nhìn thấy được họ đang cúng bái gì không?"
A Cẩu lắc lắc đầu và đáp: "Anh Cửu, tôi không biết đâu! Hành vi của họ thực sự khá kì lạ, bởi vì đằng trước nơi họ quỳ lạy là một vách đá. Cũng có nghĩa là, họ đang ba khấu chín lạy bên vách đá, chắc hẳn đang quỳ lạy thứ gì đó bên dưới vách đá này!"
Chúng tôi không thể nhìn thấy tình hình phía trước nhưng A Cẩu có thể nhìn rõ mười mươi. Nghe thấy anh ta nói như vậy, mấy người chúng tôi càng thấy mơ hồ.
Những người này quá kỳ lạ!
Bây giờ tôi cũng đang nghĩ, rốt cuộc nên đi hay nên ở lại? Tôi đang định hỏi ý kiến của họ thì A Cẩu đột nhiên quay đầu nhìn chúng tôi thì thầm hỏi: "Anh Cửu, anh Cửu, trước kia các cậu từng tận mắt thấy người hái sâm bao giờ chưa?"
Tôi và Tử Long đều lớn lên trên núi Miêu Vương, đương nhiên chưa từng thấy. Chúng tôi lắc đầu nguầy nguậy, Tử Long hỏi anh ta: "A Cẩu, theo ý cậu thì mấy người này là người hái sâm?"
"Anh Long, nói thật lòng, tôi cũng không chắc lắm!" A Cẩu cười khổ: "Nhưng tôi cảm thấy giống lắm, hay nói cách khác họ chính là người vào núi hái sâm. Từ nhỏ tôi đã phiêu dạt ở phương Bắc, tuy rằng chưa từng tiếp xúc với người hái sâm, nhưng được nghe nói nhiều nên cũng có ấn tượng. Nghe nói trước khi đi tìm sâm rừng, người hái sâm sẽ ba khấu chín lạy để cúng tế sâm rừng, đây là quy tắc, cũng là điều kiêng kỵ của họ! Vả lại, ban nãy tôi quan sát rất lâu, họ không phải quỷ, mà là người sống! Có điều, vẫn có chỗ không khớp lắm, cho nên tôi cũng không dám chắc chắn rốt cuộc họ có phải người hái sâm hay không!"
Tôi thấy A Cẩu lắc đầu với vẻ khó xử nhưng vẫn chưa hiểu được ý tứ trong câu nói của anh ta, Tử Long đã cất tiếng hỏi trước: "A Cẩu, cậu muốn nói rằng thời gian không đúng lắm?"
"Đúng vậy! Anh Long thông minh thật, đến cả điều này cũng nghĩ ra được!" A Cẩu gật gật đầu, thốt ra một câu thán phục rồi mới giải thích: "Thông thường thời điểm hái sâm sẽ nằm trong ba tháng Tám, Chín, Mười, cũng là mùa tốt nhất để hái sâm! Qua ba tháng này, căn bản đừng mong tìm thấy sâm rừng nữa. Vả lại, bây giờ là đầu xuân, đáng lý ra không có sâm rừng đâu, chuyện này hơi bị kỳ lạ đấy!"
A Cẩu càng nói càng mơ hồ, tôi cũng càng lúc càng tò mò, cũng muốn xem cho rõ.
Nhưng tôi không thể đơn độc quyết định, mà phải hỏi họ một câu: "Chúng ta nên đi tiếp hay xem xem rốt cuộc họ đang làm gì?"
A Cẩu và Dương lão thất không nói gì, dường như đang đợi chúng tôi quyết định, còn Tử Long khẽ nhíu mày: "Nếu đã gặp được tức là có duyên rồi. Nếu là người vào núi hái sâm, đương nhiên không thành vấn đề. Tôi chỉ lo họ làm chuyện gì xấu, đi xem thế nào, đến lúc đó tùy cơ ứng biến! Chắc cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu, tìm hiểu xong chúng ta sẽ đi ngay!"
"Cũng được!" Tôi tán thành với quan điểm của Tử Long, không sợ những người này là người tốt, chỉ sợ họ không phải người tốt. Nếu họ thực sự làm chuyện gì đó xấu xa, chúng tôi cũng có thể ra tay "dạy dỗ" họ.
Sau khi thống nhất ý kiến, chúng tôi quyết định tìm hiểu rõ ràng. A Cẩu vẫn đi trước dẫn đường, nhưng không tách ra thành khoảng cách quá xa, về cơ bản giữ đội hình một trước một sau.
Bước chân của chúng tôi rất nhẹ, chỉ sợ làm mấy người này giật mình. Khi chúng tôi chậm rãi mai phục về phía họ, họ cũng đã cúng tế xong, đang dùng dây thừng buộc vào cây.
Mà đầu kia của sợi dây thừng được ném xuống vách đá trước mặt họ. Chúng tôi đi vòng qua từ phía bên hông, chỉ cần chúng tôi không lên tiếng, không bật đèn pin, có cây cối làm chướng ngại vật tự nhiên, bất kể thế nào họ cũng không thể phát hiện ra chúng tôi được.
"Chày gỗ!" Nào ngờ, ngay khi chúng tôi sắp đến gần họ, một người trong số đó đột nhiên hô lên một tiếng.
Âm thanh đột nhiên ré lên ấy làm chúng tôi giật mình đến nỗi chân tay run rẩy, nhịp tim tăng vọt. Chúng tôi còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy hình như họ đang dùng chày gỗ đập xuống nền đất.
"Đùng... đùng..." Chỉ nghe thấy từng hồi âm thanh đùng đùng vang lên, không ngừng vang vọng ở nơi núi rừng thăm thẳm, qua rất lâu vẫn không tan đi hết. Đến cả đám chim chóc trên cành cây cũng tháo chạy tán loạn vì giật mình.
Bốn người chúng tôi cũng dừng lại, hoàn toàn mờ mịt vì biến cố đột nhiên phát sinh này. Khi nhìn về phía A Cẩu, tôi thấy anh ta liên tục lắc đầu, dường như nội tâm đang đấu tranh rất dữ dội.
"A Cẩu, cậu sao thế?" Tôi cố đè giọng nói xuống thì thụp hỏi anh ta.
A Cẩu lắc đầu rồi cười khổ: "Anh Cửu, đây là phong cách của người đi hái sâm! Họ hô "chày gỗ" có nghĩa là đã phát hiện ra sâm rừng. Mà tiếng đập ban này là âm thanh khi họ dùng gậy Sách La đập vào phiến đá. Gậy Sách La là công cụ bắt buộc phải có khi họ đi hái sâm, tác dụng giống như xẻng Lạc Dương đối với người đào mộ vậy. Họ dùng gậy Sách La đập xuống nền đất là để đuổi những thứ xung quanh đi chỗ khác. Bởi vì đội ngũ đi hái sâm không hề ít, cách này có thể nói với người khác rằng chúng tôi phát hiện ra nơi này trước!"
Nghe lời giải thích của A Cẩu, lòng tôi cũng đã chấp nhận sự thực này, sự thực rằng họ chỉ là người hái sâm. Nhưng chúng tôi vẫn đấu tranh nội tâm lắm, bây giờ là đầu xuân, làm sao có thể tìm được sâm rừng?
Theo cách nói của A Cẩu, cho dù có sâm rừng, chắc chúng cũng "lặn" hết vào lòng đất rồi. Đừng nói là đào, đến cả bóng dáng cũng không thấy!
"Coi chừng đấy, cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì. Tôi muốn xem thử, rốt cuộc những người này định làm gì." A Cẩu cũng nổi hứng lên thì thầm nhắc một câu rồi tiếp tục đi trước dẫn đường.
Chúng tôi đi theo cậu ta, cố gắng không phát ra tiếng động. Lúc này chúng tôi đã vòng tới đối diện họ, ở giữa cách nhau một hẻm núi.
Vị trí mà họ đang đứng cheo leo ngay bên vách núi. Vị trí phía sườn của vách núi đó, chúng tôi không thể nhìn được từ góc độ của mình. Nhưng nếu phán đoán từ địa hình thì chắc hẳn vách núi này cực kỳ hiểm trở, hơn nữa độ cao cũng không hề thấp.
Hình như họ cũng không hề cảnh giác với tình hình xung quanh, từng người một leo xuống vách núi theo dây thừng, chỉ để lại một người trông chừng trên vách núi.
Tôi thấy đây là một cơ hội tốt, bèn nháy mắt ra hiệu với A Cẩu! A Cẩu lập tức hiểu ra, dẫn đầu đi về phía trước. Vừa qua được hẻm núi bên dưới, tất cả chúng tôi đều tăng tốc.
Chúng tôi bước vài bước xông lên, định giải quyết người đang canh chừng trên vách đá trước, nhưng người này quá cảnh giác, chúng tôi vừa đến sau lưng cậu ta, cậu ta đã phát hiện ra chúng tôi.
Thấy mấy người chúng tôi đứng sau cậu ta, ban đầu cậu ta ngây ra, sau đó lập tức lắc đầu, không hề sợ chúng tôi: "Chỗ này do chúng tôi phát hiện ra, theo quy định của người hái sâm, các anh không được cướp, càng không được giết người diệt khẩu! Đừng có bắt nạt tôi còn nhỏ nhé, nếu các anh dám làm bậy, tôi cũng dám liều mạng với các anh đấy!"
Khi người này lên tiếng, cậu ta cũng lăm lăm con dao phay bên cạnh trong tay. Chúng tôi không hề có ý định ra tay với cậu ta, càng không có ý đồ gì.
Bởi vì e rằng người này mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi. Nhìn cách ăn mặc của cậu ta, chắc hẳn vẫn là học sinh. Dù sao chúng tôi chỉ cần liếc một cái là biết có phải người luyện võ hay không.
Trên gương mặt cậu ta vẫn còn vẻ non nớt, trên cơ thể toát ra khí chất của một thư sinh. Đối với chúng tôi mà nói, cậu ta không hề mang lại chút uy hiếp nào.
A Cẩu lên tiếng trước: "Anh bạn nhỏ, chúng tôi không phải người hái sâm, chỉ vô tình gặp được các cậu, nên mới tới xem thử!"
A Cẩu vừa lên tiếng, cậu thiếu niên kia cũng thở phào, nhưng không bỏ con dao phay trên tay xuống, mà giữ nguyên trạng thái cảnh giác và dò hỏi: "Các anh thực sự không phải người hái sâm?"
"Ừm!" Tôi gật đầu và mỉm cười: "Anh bạn nhỏ, đừng lo lắng, thả lỏng đi! Chúng tôi không hứng thú gì với sâm rừng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này!"
Nghe thấy câu nói của tôi, hiển nhiên biểu cảm của cậu thiếu niên này thả lỏng hơn nhiều: "Anh không phải người phương Bắc, anh nói giọng phương Nam! Các anh muốn rời khỏi nơi này thì phải đi qua ngọn núi, đi về phía Đông khoảng bảy tám cây số, sẽ nhìn thấy một ngôi làng, gọi là Phương Gia Đồn. Anh cứ nói với họ rằng các anh là bạn của Phương Bình An, họ sẽ giữ các anh ở lại qua đêm!"
Biết chúng tôi không phải người hái sâm, Phương Bình An cũng thả lỏng hẳn, còn chủ động chỉ đường cho chúng tôi. Sau đó tôi cũng hỏi cậu ta tại sao lại ra đây hái sâm, cậu ta nói rằng muốn giúp gia đình giảm bớt gánh nặng, cũng phải chuẩn bị tiền học phí cho năm sau.
Bây giờ sâm rừng không dễ đào, có khi bận rộn mười ngày nửa tháng mà số sâm rừng kiếm được còn không đủ cho chi phí chuyến đi của họ!
Trò chuyện với thiếu niên này một hồi, tôi có thể nhìn ra, cậu ta là một thiếu niên nông thôn khá chín chắn và hiểu chuyện so với bạn bè cùng lứa. Tôi cũng không hề đề phòng cậu ta, thấy không còn gì để hỏi nữa, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Trời càng lúc càng tối, nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp! Nếu không tìm được nhà dân nào để xin ở nhà, chúng tôi sẽ khó lòng chịu nổi lúc nửa đêm về sáng!
Nhưng A Cẩu vẫn không nghĩ ra được chuyện lúc trước, bèn hỏi cậu ta: "Bình An, tôi cũng là người phương Bắc, tuy rằng chưa từng đi hái nhân sâm, nhưng tôi biết hái sâm không phải vào mùa này! Trời đất lạnh giá thế này, e rằng căn bản không tìm thấy nhân sâm nhỉ?"
Điều mà A Cẩu hỏi thực chất cũng là nghi vấn của tôi! Không ai nói năng gì, tất cả đều chờ Bình An giải thích cho chúng tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận