Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 230: Gia tộc trỗi dậy

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Sau khi siêu độ xong oan hồn ở làng chài chúng tôi mới lên đường trở về nhà họ Diệp! Khi về đến thị trấn S, những người đàn ông mặc đồ tây đã ở đó đợi chúng tôi. Họ đã biết đại khái chuyện của Long Dương, còn nói họ sẽ tìm Long Dương và trừng phạt nghiêm khắc.
Tôi không quan tâm hắn ta sống hay chết, tôi chỉ muốn biết hắn ta đã đưa Tử Long đi đâu? Nếu thật sự là hắn ta đã bắt Tử Long đi thì có lẽ anh ấy vẫn được an toàn. Dẫu sao Tử Long cũng là con tin quan trọng để gã có thể giữ lấy mạng sống cho mình.
Hơn nữa tôi tin gã sẽ còn chủ động quay lại tìm chúng tôi.
Trước khi rời đi, người đàn ông mặc đồ tây gọi tôi lại, nói: "Lý Sơ Cửu, cảm ơn vì tất cả những gì cậu đã làm cho chúng tôi! Nếu cậu có chuyện cần nhờ chúng tôi, miễn là không vượt quá phạm vi nguyên tắc, chúng tôi đều có thể giải quyết cho cậu! Còn có một chuyện... chúng ta có thể qua một bên nói không?"
Người đàn ông mặc đồ tây mỉm cười nhìn tôi, như thể còn có chuyện khác muốn nói, sau đó còn làm một động tác mời.
"Ừm..." Tôi sững sờ một lát, cuối cùng vẫn bước về phía trước, đi đến một chỗ vắng vẻ mới hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Các anh đừng bảo chúng tôi giúp đỡ gì nữa, tôi thật sự không muốn thấy có chuyện xảy ra với những người bạn bên cạnh tôi nữa!"
"Yên tâm, không đâu!" Người đàn ông mặc đồ tây cười sang sảng, thấp giọng thì thầm: "Lý Sơ Cửu, lãnh đạo của chúng tôi đã biết về chuyện của cậu. Ông ấy đánh giá cao cậu, muốn cậu tham gia bộ phận đặc biệt của chúng tôi để thay thế vị trí của Long Dương! Và..."
"Không cần, cảm ơn ý tốt của các người!" Anh ta còn định nói tiếp, nhưng tôi đã lập tức ngắt lời anh ta, từ chối thẳng thắn: "Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một đạo sĩ quê mùa, vẫn thích sự tự do tự tại hơn."
"Lý Sơ Cửu, đừng gấp, nghe tôi nói hết rồi cậu hãy suy nghĩ rồi cho tôi câu trả lời!" Người đàn ông mặc đồ tây vẫn mỉm cười như thường, song vẻ mặt anh ta trông càng thêm thần bí. Anh ta dừng một lát rồi mới nói: "Thật ra chúng tôi đã điều tra thân phận của Lỗi gia, bạn của cậu, nhưng bộ phận đặc biệt của chúng tôi không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào về anh ta. Như thể anh ta không phải là người của thế giới này, không có bất kỳ hồ sơ ghi chép nào, cũng không biết anh ta từng sống ở đâu. Cậu cũng biết rồi đấy, năng lực tình báo của chúng tôi tuyệt đối xếp hạng đầu, chưa có ai mà chúng tôi điều tra không ra. Trừ khi..."
Người đàn ông mặc đồ tây không nói tiếp, rõ ràng là đang chờ tôi vào tròng. Tôi thật sự không có hứng thú tham gia bộ phận đặc biệt. Nhưng khi anh ta nhắc đến Vương Lỗi, tôi lập tức bị gợi lên sự tò mò của mình.
Trong thâm tâm tôi biết, lúc này tôi không thể thể hiện bất kỳ suy nghĩ và hứng thú nào, nếu không anh ta sẽ thuyết phục tôi bằng những lý do mà tôi không thể từ chối được. Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi với một nụ cười trên môi.
Sau mấy giây, người đàn ông mặc đồ tây lắc đầu bật cười, nói: "Chà, coi như cậu lợi hại! Thân phận của Lỗi gia thật sự rất bí ẩn, nhưng chúng tôi cũng đoán được bảy tám phần rồi. Lý Sơ Cửu, nếu cậu bằng lòng tham gia vào bộ phận của chúng tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết ngay. Thật ra bộ phận đặc biệt của chúng tôi không quản chuyện trong Đạo giáo, rất tự do, cái chúng tôi bảo vệ là căn cơ của Hoa Hạ!"
Người đàn ông mặc đồ tây vẫn không từ bỏ việc thuyết phục. Tôi mỉm cười, vẫy tay nói: "Anh hãy bỏ cuộc đi thôi, tôi sẽ tự điều tra thân phận của Lỗi gia!"
"Ầy." Người đàn ông mặc đồ tây thấy tôi vẫn kiên quyết như cũ, chỉ đành bất lực lắc đầu, nói: "Thôi được, Lý Sơ Cửu, cánh cửa của bộ phận đặc biệt lúc nào cũng chào đón cậu."
Tôi không nói gì, cười tạm biệt với anh ta. Chúng tôi lên xe của nhà họ Diệp rồi đi thẳng về nhà họ Diệp. Mãi đến tối, cuối cùng chúng tôi cũng đến được biệt thự nhà họ Diệp.
Vừa xuống xe tôi đã thấy Diệp Đường đứng chờ sẵn ở cửa biệt thự, cô ấy mặc áo khoác đen trơn, không trang điểm. Mới chỉ không gặp một thời gian, cô ấy trông gầy gò hốc hác hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô ấy, trong lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, muốn ở bên cạnh để bảo vệ cô ấy.
"Sơ Cửu, cậu trở lại rồi?" Diệp Đường mỉm cười dịu dàng.
Tôi đáp một tiếng, muốn nói chuyện nhưng lại không biết làm sao mở lời. Tôi cứ có cảm giác giữa cô ấy và tôi dường như có một khoảng cách không thể nào vượt qua. Tôi không biết đó là sự chênh lệch về thân phận địa vị hay khoảng cách giữa chúng tôi.
"Mau vào nhà thôi!" Diệp Đường gọi chúng tôi vào biệt thự, sau khi tôi bước vào thì thấy Mạnh Doanh. Khi Mạnh Doanh nhìn thấy tôi, anh ta liền giơ ngón tay cái lên nói: "Sơ Cửu, được lắm, giết được cả đám Vu giáo kia. Tiếng tăm của cậu sẽ vang danh khắp Đạo giáo!"
Chỉ có Mạnh Doanh biết được sự khốc liệt của cuộc chiến lúc đó, tất cả chúng tôi thiếu chút nữa đều chết ở làng chài. Nụ cười bình thản này là sự điềm tĩnh, ung dung sau khi trải qua một trận thập tử nhất sinh.
Nỗi buồn và bi thảm trong cuộc chiến đó, chúng tôi không bao giờ muốn nếm trải một lần nữa.
Tôi nhìn anh ta, hỏi: "Mạnh Doanh, nội thương của anh sao rồi?"
"Đã khỏi rồi, không sao nữa rồi! Nhờ có thuốc hay và sự chăm sóc chu đáo của cô em Diệp Đường, các vết thương cũ cũng đều khỏi cả rồi!" Mạnh Doanh vỗ lên bộ ngực tráng kiện của mình, nói: "Tôi đang đợi cậu trở lại. Sau đó tôi sẽ quay về tìm Tuyết Mai. Tôi đã ra ngoài quá lâu rồi, tôi sợ cô ấy sẽ lo lắng cho tôi."
"Vâng! Được!" Tôi gật đầu nói: "Hôm nay chúng ta không say không về!"
Diệp Đường vẫn không đề cập đến những gì đã xảy ra với nhà họ Diệp. Thấy chúng tôi trở lại cô ấy cũng rất vui, cho người bày một bữa tối phong phú để đón gió tẩy trần cho chúng tôi. Lần này chỉ cần là người có thể sống sót trở lại, đều sẽ uống một ít rượu.
Lâm Y Y là con gái trong trại người Miêu, tửu lượng đương nhiên không cần nói. Bác Diệp say rồi mà cô ấy vẫn có thể uống tiếp được. Sau ba vòng rượu, trên bàn chỉ còn lại tôi, Mạnh Doanh, Diệp Đường và Y Y.
Không biết xảy ra chuyện gì, song Y Y uống rất nhiều, hai má cô ấy đỏ bừng, trông càng thuần khiết, đáng yêu hơn.
"Anh Cửu, chị Diệp Đường, hai người phải sống thật hạnh phúc đấy! Anh Cửu là người tốt nhất em từng gặp, chị phải trân trọng anh ấy!" Y Y thật sự say rồi, cô ấy còn tự dưng đứng dậy mời rượu tôi với Diệp Đường.
Cô ấy nói điều này làm tôi thấy khá là khó xử, không biết mở miệng như nào. Diệp Đường cười nói: "Y Y, em là em gái của Sơ Cửu, cũng là em gái của chị, cảm ơn em!"
"Đừng nói cảm ơn, anh Cửu nói rồi, nói cảm ơn thì sẽ có khoảng cách!" Lâm Y Y nói xong nước mắt lưng tròng. Cô ấy đang cố kìm nén cảm xúc, nhìn tôi rồi cười, nói: "Anh Cửu, em cạn trước!"
Cô ấy vừa nói xong thì uống cạn luôn chén rượu trong tay, sau đó cô ấy còn định nói tiếp, nhưng đột nhiên cả người mềm oặt, gục thẳng xuống bàn. Tôi vội vàng đỡ cô ấy, nói: "Cô ấy say rồi, để tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước đã!"
"Sơ Cửu, cậu ở lại uống cùng với anh Mạnh đi, để tôi chăm sóc cô ấy!" Diệp Đường bảo tôi với Mạnh Doanh tiếp tục uống rượu, còn cô ấy đỡ Y Y về phòng nghỉ ngơi.
Hai người họ vừa rời khỏi, Mạnh Doanh đã lấy ra một ly rượu rót gần đầy rồi đưa cho tôi, nói: "Sơ Cửu, ly này chúng ta kính Lỗi gia!"
Tôi nghiến răng, nói: "Chúng ta kính Lỗi gia!"
Cụng ly xong tôi và Mạnh Doanh đều uống một hơi cạn sạch, sau đó đổ ly rượu của Vương Lỗi xuống đất. Sau khi uống liên tiếp ba ly, Mạnh Doanh mới nói tiếp: "Anh tin Tử Long sẽ không sao, ly này chúng ta không kính cậu ấy, đợi cậu ấy trở lại sẽ lại cùng nhau uống!"
"Vâng." Tôi gật đầu, có rất nhiều lời bị tôi kìm nén trong lòng rất lâu rồi, nhưng tôi lại không cách nào nói ra được.
"Từ nhỏ tôi đã theo sư phụ học cái nghề cản thi này. Sau khi sư phụ chết, tôi sống một mình trong rừng già núi sâu. Sau khi đến thôn Tiểu Nghĩa thì quen biết Tuyết Mai, bởi vậy tôi cũng không có bạn bè gì cả. Ba người các cậu là bạn bè duy nhất cả đời này của tôi. Tôi sẽ ở lại hẳn trong thôn Tiểu Nghĩa, chỉ cần ba người các cậu có chuyện gì, tôi sẽ là người đầu tiên đến giúp!" Mạnh Doanh cũng uống nhiều rồi, bởi vậy đã nói ra hết những lời vẫn luôn giấu trong lòng.
Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết rằng cuối cùng cả hai chúng tôi đều say mèm, nằm ngủ ngay trên bàn cơm.
Sáng hôm sau tôi vừa mở mắt ra đã thấy Diệp Đường ngồi cạnh giường tôi, cô ấy thấy tôi thức dậy thì mỉm cười hỏi tôi: "Sơ Cửu, cậu tỉnh rồi?"
"Ừ." Tôi cười gật đầu, hỏi: "Y Y thế nào rồi?"
"Cô bé không sao, vẫn còn đang ngủ!" Diệp Đường cười nói: "Đúng rồi, anh Mạnh đã đi rồi. Anh ấy nói không muốn nói tạm biệt với cậu, sợ nói ra thì sau này sẽ không còn gặp lại nữa! Còn bảo cậu tìm được Tử Long thì đến thôn Tiểu Nghĩa thăm anh ấy!"
Tôi đáp một tiếng, xoay người ngồi dậy. Nhớ đến chuyện bác Diệp nói trước đó, tôi vội hỏi Diệp Đường, "Diệp Đường, cha cô đã mất thế nào?"
Diệp Đường vừa nghe thấy vấn đề này thì vẻ mặt cũng trở nên đau thương. Cô ấy cắn môi nói: "Tôi cũng không biết tại sao cha tôi lại đột ngột qua đời như vậy, trước đó ông ấy vẫn còn rất bình thường. Tôi không tìm ra được nguyên nhân cái chết, cũng không thấy có vết thương nào trên cơ thể của ông ấy. Tôi không tin cha tôi chết một cách tự nhiên, nhất định là có người trong nhà giở trò. Tôi vẫn luôn bí mật điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy manh mối nào."
Nghe vậy tôi chợt nghĩ đến một người, Diệp Thiếu Khanh! Lúc đó Diệp Thiếu Khanh đã được người khác cứu, sau đó thì không thấy xuất hiện nữa. Anh ta căm hận người nhà họ Diệp, muốn đuổi tận giết tuyệt người nhà họ Diệp.
Trước đó, khi nghe bác Diệp nói tôi đã nghĩ đến Linh tộc trước tiên mà quên mất Diệp Thiếu Khanh.
Vừa nghĩ đến đây tôi mới nói: "Diệp Đường, có khi nào là Diệp Thiếu Khanh không? Nếu thật sự là anh ta thì cô cũng đang gặp nguy hiểm. Anh ta từng nói muốn giết sạch tất cả người nhà họ Diệp!"
"Tôi không biết!" Diệp Đường lắc đầu, như đang nghĩ gì đó, đột nhiên nhìn tôi nói: "Tuy nhiên, gần đây trong tỉnh xuất hiện một gia tộc rất bí ẩn, xuất hiện rồi lớn mạnh chỉ trong một đêm! Gia tộc đó vẫn luôn tranh giành việc làm ăn của nhà họ Diệp, còn muốn chiếm đoạt chợ quỷ của chúng tôi! Bí mật của chợ quỷ chỉ có người nhà họ Diệp chúng tôi biết thôi, nghe cậu nói vậy, rất có khả năng đúng là Diệp Thiếu Khanh đã gây ra!"

Bình Luận

0 Thảo luận