Tôi chưa bao giờ xem thường lão quỷ. Ông ta có thể làm tay sai cho Chu Bát Tự xong, rồi sau đó vẫn có thể yên bình thoát ra, chứng tỏ ông ta cũng là một kẻ rất lươn lẹo. Hơn nữa, ông ta còn biết thuật sờ cốt xem tướng, mà tướng do tâm sinh. Với thủ đoạn của ông ta, e rằng chỉ cần nhìn tướng mạo của một người là có thể đoán được đại khái tính cách của họ.
Vậy mà giờ ông ta nói không thể nhìn thấu đại tư tế, điều này làm tôi thực sự bất ngờ. Nhìn qua thì đại tư tế có vẻ là người có tính cách khá điềm tĩnh, cũng rất hiền lành. Thần thái, cách nói năng cũng rất nho nhã, hoàn toàn không giống một người thâm trầm, giấu tài. Giờ nghe lão quỷ nói ra, tôi cũng cảm thấy hắn có gì đó bất thường.
Chưa kể, hắn còn trẻ như vậy đã trở thành đại tư tế của trại Vu Sư. Chỉ riêng điều này cũng đủ để thấy hắn là người không hề đơn giản.
Còn một điều quan trọng nhất chính là, vừa rồi lão quỷ nói người của trại Vu Sư không chỉ biết hắc - bạch vu thuật mà còn biết về bùa chú. Trong số những người tôi quen, thuật bùa chú của Tử Long cũng có thể coi là số một.
Tôi và anh ấy cùng theo học sư phụ Tiêu Dao Tử, nhưng khả năng vẽ bùa cũng như thuật chú của anh ấy cũng vượt xa tôi. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ tới được, đại tư tế sống trong thập vạn đại sơn, vậy mà cũng biết thuật bùa chú.
Bọn họ trước giờ không giao thiệp với người Hán, vậy làm cách nào mà lại học được?
Thấy chúng tôi đều trầm mặc không nói gì, lão quỷ tiếp tục mở lời:
"Muốn biết tại sao người Miêu ở cửu động thập trại lại tiến hành tuyển chọn Miêu Vương thì cách duy nhất chính là vào bên trong. Song cứ thế xông thẳng vào chắc chắn là không được rồi."
Lão quỷ nói vậy, tôi bỗng nảy ra một ý. Năm đó tôi và Diệp Thiếu Khanh đã mặc trang phục của họ rồi trà trộn vào. Giờ xem ra, phải xài lại chiêu cũ rồi.
Tử Long cũng nghĩ tới cách này, bèn nói: "Vậy chúng ta phải tìm lấy vài bộ trang phục người Miêu, sau đó hóa trang trà trộn vào."
Khi Tử Long nói tới đây, bèn chỉ tay về một hướng trong rừng. Đám người Miêu giám sát chúng tôi chắc chắn đang ở trong đó, muốn có quần áo thì phải dụ họ ra.
Lão quỷ hiểu ý của Tử Long, bèn cười, nói: "Không vội, không vội! Chúng ta đều mệt cả rồi, nghỉ ngơi một đêm trước đã! Chắc chắn tối nay bọn họ sẽ còn trông chừng chúng ta. Đợi tới tối mai, chúng ta sẽ ra tay!"
"Được!"
Sau khi đã thống nhất, tôi bảo họ đi ngủ trước, còn tôi thức gác đêm. Vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu thì tất cả bọn họ đã ngủ say. Có thể thấy chuyến này họ đều rất mệt mỏi.
Tôi cũng buồn ngủ hết sức, nhưng tôi không thể ngủ, bởi tôi sợ có nguy hiểm đột ngột ập đến. Đến lúc thực sự quá buồn ngủ, tôi quỳ rạp xuống bên bờ suối, vốc ít nước lạnh lên vỗ vào mặt, cơn buồn ngủ biến mất không ít.
Ban đêm ở đây quá yên tĩnh, không ồn ào như ở thành phố lớn, cũng không có sự bất an bên dưới những ánh đèn neon lóe sáng. Xung quanh chỉ toàn là tiếng ếch kêu, còn có cả tiếng nước suối chảy róc rách.
Tôi ngồi bên bờ suối, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trời rất trong, có rất ít sao, mặt trăng thì tròn đầy, tôi tính thử, hình như hôm nay là ngày rằm.
Trăng tròn, nên về nhà rồi!
Từ sau khi sư phụ Tiêu Dao Tử đưa tôi rời khỏi thôn Ma Câu thì tôi không còn về đó lần nào nữa. Cũng đã có mấy lần tôi muốn về, nhưng cuối cùng lại sợ. Sợ sau khi trở về nhìn thấy cảnh tượng bi thảm của thôn, sợ nhìn thấy quan tài của ông nội treo ở trên cây đa đầu thôn, mà tôi thì bất lực, không có mặt mũi nào đối diện với người thân trong thôn.
Thấm thoát đã sắp mười năm, cái hẹn mười năm càng lúc càng gần. Hiện tại tôi đã tính cả rồi, đợi Vương Lỗi quay lại, chúng tôi sẽ đi tìm Long Hổ tông. Nếu như không tìm thấy họ thì tôi chắc chắn sẽ lại phải sống kiếp chạy trốn. Điều cấp bách nhất hiện giờ là nâng cao đạo hạnh và thực lực của bản thân, có được bản lĩnh để đánh một trận với tôn chủ Linh tộc khi ước hẹn mười năm tới.
Con người cứ được rảnh rang đầu óc là lại nghĩ linh tinh. Sau khi suy nghĩ một lúc, ngáp vài cái, tôi lại càng buồn ngủ. Khi tôi sắp không chịu được nữa thì Tử Long đột nhiên xuất hiện, cùng ngồi với tôi bên bờ suối. Anh không nói gì, cũng ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời đêm.
Có lẽ lúc này anh cũng nhớ tới Miêu Vương quan, cũng đang nhớ về sư phụ Tiêu Dao Tử.
Tôi nhìn anh, hỏi thử: "Tử Long, có phải anh đang nhớ sư phụ không?"
Tử Long gật đầu, nhưng rồi lại bật cười, an ủi tôi:
"Sơ Cửu, đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên cạnh em! Dù toàn bộ người của Đạo môn muốn giết em thì anh cũng sẽ mãi đứng sau em, cùng em chống lại toàn bộ Đạo môn! Anh sẽ luôn bên em, cho tới khi em cứu được người dân thôn Ma Câu, cho tới khi em cứu được mẹ của mình!"
Những lời này của Tử Long khiến tôi cảm động vô cùng, hoàn toàn không thể dùng một lời cảm ơn là có thể biểu đạt.
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, do dự một lúc, cuối cùng mới hỏi: "Tử Long, có phải anh đã thỏa thuận gì đó với Minh Vương không?"
Tôi hỏi vậy, Tử Long mới quay qua nhìn tôi. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi mấy giây rồi mới cười nói:
"Sơ Cửu, đừng hỏi nhiều quá, em chỉ cần nhớ, tất cả những điều anh làm đều là để hi vọng chúng ta có thể tiếp tục sống. Cuộc đời này của anh chỉ còn lại mình em là người thân mà thôi."
Tôi quá hiểu tính cách của Tử Long. Chuyện mà anh không muốn nói thì dù tôi có hỏi thế nào anh cũng sẽ không nói ra. Chỉ có điều tôi thấy hơi lo lắng, lo anh vì tôi mà làm những chuyện trái với lương tâm.
Giống như năm đó, anh vì tôi và sư phụ đã không tiếc thân đi làm những chuyện vi phạm đạo nghĩa, giúp người ta trộm mộ, lấy thi du. Vì tôi và sư phụ, chuyện gì anh cũng có thể làm.
Tôi không khuyên nổi anh, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của anh, chỉ đành nhắc nhở một câu: "Tử Long, bất luận làm việc gì thì anh phải nhớ kỹ một điều, rằng em cũng sẽ mãi ở bên anh! Giờ em đã trưởng thành, có thể chia sẽ với anh, anh hiểu không?"
"Anh hiểu!"
Tử Long không hề do dự, gật đầu, cười bảo: "Sơ Cửu, em đi ngủ một lát đi, nửa đêm còn lại để anh canh chừng."
"Vâng!"
Tôi thực sự quá buồn ngủ nên cũng chẳng khách sáo thêm. Tôi dựa người vào tảng đá, ngủ thiếp đi. Tôi ngủ rất say, mãi cho tới sáng ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu qua đỉnh núi thì mới tỉnh dậy.
Lúc tôi tỉnh dậy, Tử Long đã nấu nướng xong, là cá mà anh bắt được dưới suối. Sau khi ăn xong thì cũng đã mười một giờ, chúng tôi mới thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
Lão quỷ nói: "Vừa nãy tôi giả bộ đi xung quanh tìm đồ ăn, phát hiện đám người Miêu vẫn đang canh chừng chúng ta. Hiện tại chúng ta không biết tình hình của cửu động thập trại, ban ngày cũng không thể trà trộn vào được, chỉ có buổi tối mới dễ bề hành động. Lát nữa các cậu giả bộ bỏ đi, tôi ở lại, đợi bọn họ xuất hiện, tôi sẽ nhân cơ hội ra tay."
Cách của lão quỷ khá ổn nhưng tôi lo lắng một mình ông ta không đối phó nổi. Bởi ông ta phải tấn công một phát ăn ngay, nếu không để bọn họ kịp thời thông báo thì sẽ rất khó giải quyết.
Sau khi dập tắt đống lửa, chúng tôi làm theo kế hoạch, giả bộ men theo con đường đi về. Đợi khi chúng tôi vào trong rừng, tôi lập tức núp vào một chỗ, để Tử Long và Diệp Chu Tinh tiếp tục đi.
Tôi và lão quỷ nấp trong rừng, đợi tầm ba bốn phút, quả nhiên nhìn thấy có mấy người chui ra từ trong mảnh rừng trước mặt. Bọn họ nhìn theo hướng chúng tôi rời đi, vừa nói vừa cười. Tôi không hiểu tiếng Miêu, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể đoán được, có vẻ bọn họ đang nói, cuối cùng đám người ngoài là chúng tôi đây, đã đi rồi.
Mấy người Miêu đó đi tới bờ suối rửa mặt. Canh chừng bọn tôi cả một đêm trong rừng, e rằng bọn họ cũng đã buồn ngủ lắm.
Tôi vội vàng dùng tay ra hiệu với lão quỷ, tỏ ý rằng ông ta sẽ giải quyết hai người đứng gần nhất, hai người còn lại thì giao cho tôi. Sau khi phân công xong, chúng tôi đồng thời gật đầu, xông ra nhanh như quỷ mị.
Bọn họ vẫn nằm bò bên bờ suối, chỉ kịp nhìn thấy bóng của chúng tôi nhảy tới do dòng nước phản chiếu lại. Vừa nhìn thấy, bọn chúng giật mình sợ hãi, lật ngay người lại, định rút dao chống cự.
Chúng tôi sao có thể cho họ cơ hội đó. Họ còn chưa đứng dậy, tôi và lão quỷ đã đồng thời ra tay. Hai cú chém bàn tay giáng xuống, bọn họ đều bị đánh ngất xỉu.
Chúng tôi vội vàng kéo họ vào trong rừng, cởi quần áo trên người bọn họ, lão quỷ lấy thuốc mê cho họ ngửi, đồng thời nói với tôi rằng, hai ngày nữa thì họ mới tỉnh lại nổi.
Vậy là không còn gì phải lo lắng, chúng tôi đã có thể yên tâm trà trộn vào trại Cổ Miêu. Ban ngày chúng tôi không dám đi, đợi đến tối, chúng tôi mới bôi đen mặt mày, tiến vào trại.
Lại một lần nữa tới chỗ rừng tre, trong trại Cổ Miêu đã đèn đuốc sáng chưng. So với tối qua thì tối nay càng náo nhiệt hơn. Tôi đoán chừng, có lẽ đêm nay bọn họ sẽ chọn ra được Miêu Vương mới.
Trên mặt chúng tôi đều bôi dịch màu xanh từ thực vật, ngụy trang hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy con mắt. Lão quỷ đi trước dẫn đầu, gặp phải một nhóm giữ cửa ông ta liền chủ động dùng tiếng Miêu chào hỏi bọn họ.
Lão quỷ và bọn họ cười nói, chúng tôi không hiểu gì. Đợi bọn họ nói chuyện một lúc, lão quỷ mới quay đầu vẫy tay với chúng tôi, ra hiệu chúng tôi có thể vào trong được rồi.
Sau khi tôi vào theo lão quỷ thì lập tức nghe thấy tiếng tù và trầm trầm vang lên, tiếng tù và khiến đám chim sống về đêm sợ hãi bay loạn trong rừng.
Lúc này, lão quỷ mới quay lại nói nhỏ với tôi: "Bắt đầu chọn Miêu Vương rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận