Tiếng gào thét phẫn nộ này đến từ sâu bên trong dãy núi. Xung quanh vô cùng bừa bộn, không thể thấy rõ tình hình ở dãy núi, chỉ nghe được âm thanh truyền đến từ ngay phía trước chúng tôi.
Âm thanh này đột nhiên xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Tất cả đều nhìn về phía âm thanh truyền đến. Mà khi nghe được giọng nói của người này, tôi không nhịn được mà trở nên nghẹn ngào, vừa cười ha ha vừa rơi lệ.
Trong tiếng cười lớn của tôi, từ sâu bên trong dãy núi đột nhiên có luồng Phật quang xuất hiện, xông thẳng lên đến tận trời, hào quang rực rỡ! Mà bên trong chùm sáng xông đến tận trời kia, tôi thấy một người đàn ông tỏa ra kim quang chậm rãi bước đến từ giữa không trung.
Trên người anh ta không chỉ tỏa ra kim quang, ngay cả mỗi bước chân đạp ở giữa không trung của anh ta cũng để lại từng dấu chân màu vàng. Khoảng cách giữa anh ta và chúng tôi vốn hơn trăm mét, nhưng dường như anh ta chưa đi được mấy bước đã đến được trước mặt chúng tôi.
Chờ anh ta đi đến thì tất cả mọi người mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Mọi người đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lập tức kích động hô lớn: "Lỗi gia! Là Lỗi gia, Lỗi gia trở về!"
Không sai, người bước đi ở giữa không trung, tỏa ra Phật quang khắp người chính là Vương Lỗi. Lúc này hai tay anh ta tạo thành hình chữ thập, hai ngón tay cái thì đỡ hộp gỗ mà Địa Tạng Vương Bồ Tát cho.
Mà Phật quang trên người Vương Lỗi đúng là tỏa ra từ trong hộp gỗ.
"Sao có thể? Sao cậu có thể không chết được?" Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Lỗi xuất hiện, Sư Tư Triết thất thanh hô lên.
Vương Lỗi cười nhạt, nói: "Ma còn chưa diệt hết, sao tôi có thể đi trước được? Chỉ khi thiên hạ không còn ma, tôi mới có thể giác ngộ thành Phật!"
Nhìn thấy sự thay đổi của Vương Lỗi khi xuất hiện lúc này, tôi mới nhớ ra lời mà Địa Tạng Vương Bồ Tát nói với anh ta. Ông ấy nói rằng Vương Lỗi có duyên với Phật môn, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại tìm mình. Mà hộp gỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát cho Vương Lỗi cũng đúng lúc đánh thức Phật tính trong cơ thể anh ta.
"Hừ! Cho dù cậu không chết thì tôi vẫn có cách giết chết cậu!" Sư Tư Triết cười lạnh một tiếng, lúc này giơ tay đánh một chưởng vào người Vương Lỗi. Trong phút chốc, luồng hơi thở tử vong khủng khiếp xông thẳng vào Vương Lỗi.
Vương Lỗi cười nhạt, hai tay tạo thành hình chữ thập, rồi thành kính làm Phật lễ, sau đó lập tức lẩm bẩm: "A di đà Phật! Phật pháp vô biên, yêu ma vô tồn!"
Khi Vương Lỗi đọc xong, hộp gỗ trên tay anh ta lại tỏa ra một luồng Phật quang ấm áp. Luồng Phật quang này vừa xuất hiện, đòn tấn công khủng khiếp của Sư Tư Triết lập tức biến mất.
Cảnh tượng này vừa xuất hiện, không chỉ là chúng tôi khiếp sợ, ngay cả Sư Tư Triết cũng hoảng hốt. Nhưng Vương Lỗi không hề ra tay ngay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Minh Thánh Hàm ở phía trên.
Lúc này Thạch Minh Thánh Hàm đang bị sức mạnh tà ác trói buộc. Cái bụng của cô ta càng lúc càng lớn, đứa bé trong bụng chắc hẳn sắp sinh ra. Nhìn người phụ nữ mình yêu, Vương Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt toàn là sự bất lực và đau lòng.
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, luồng hắc khí tà ác trói buộc Thạch Minh Thánh Hàm lập tức biến mất. Thạch Minh Thánh Hàm không bị luồng hắc khí tà ác khống chế nữa nên lập tức tỉnh táo lại. Vừa nhìn thấy Vương Lỗi, cô ta lập tức hô lên: "Đồ khốn!"
Sau tiếng đồ khốn đó, tiếp đó là nghẹn ngào khóc lớn. Tôi thấy Vương Lỗi nức nở cắn răng, nhưng nhanh chóng lại nở nụ cười, nói: "Thạch Minh Thánh Hàm, Vương Lỗi trước đây đã chết rồi, Vương Lỗi bây giờ đã xuất gia, vô dục vô cầu, vô ái vô hận! Từ nay về sau bần tăng không dính đến một chút tình dục nào, hi vọng cô từ bỏ sự cố chấp, cố gắng sống tiếp! Những gì bần tăng nợ cô đời này, kiếp sau sẽ trả lại!"
"Đồ khốn, anh nói gì? Anh câm miệng ngay cho em! Em không muốn anh xuất gia. Đi, bây giờ chúng ta đi. Chúng ta đi Nhật Bản, một nhà ba người chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường, không để ý đến ân oán tình thù của tam giới nữa. Đồ khốn, xin anh đó, anh dẫn em và con đi đi!" Nói đến khúc sau, Thạch Minh Thánh Hàm khóc càng lớn tiếng.
Nước mắt rơi xuống giữa không trung giống như từng đóa hoa xinh đẹp phóng ra trên không trung...
Vương Lỗi cắn răng gượng cười, nói: "Cô nương, Vương Lỗi đã chết rồi, không thể quay về được nữa. Hi vọng cô nương quên mất kẻ phụ lòng tên là Vương Lỗi kia. Hắn chính là một tên xấu xa, nhưng hắn yêu cô, chỉ là hắn không bao giờ có thể tiếp tục có được cô! A di đà Phật!"
Nói đến khúc sau thì dường như Vương Lỗi không nói nổi nữa. Anh ta cúi đầu, làm Phật lễ thật sâu. Trong chớp mắt, Vương Lỗi cúi đầu, tôi nhìn thấy nước mắt của anh ta tràn mi.
Sau khi ổn định tâm trạng, anh ta mới ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ. Chỉ có tôi biết lúc này anh ta đang đau khổ cỡ nào.
"Đồ khốn, anh đừng có nói hươu nói vượn. Anh là người đàn ông của em, em tuyệt đối sẽ không cho anh xuất gia! Anh mau biến lại thành tên khốn bất cần đời, luôn cười vui vẻ kia đi, xin anh đó... A! Hu hu..." Tôi chưa từng nhìn thấy Thạch Minh Thánh Hàm đau lòng và tuyệt vọng như vậy. Tiếng gào khóc đau thấu tim gan kia khiến tất cả mọi người nhìn mà vô cùng khó chịu trong lòng.
"Ha ha! Đây chính là tình cảm của nhân loại các người sao? Đúng là quá hèn mọn, quá thống khổ. Thạch Minh Thánh Hàm, người đàn ông của cô đã không yêu cô nữa, để tôi giúp cô giải quyết sự đau khổ này!" Sư Tư Triết cười lạnh, trong đôi mắt xuất hiện sát ý. Một giây sau, ông ta lập tức hóa thành một bóng đen, xông thẳng đến Thạch Minh Thánh Hàm ở giữa không trung.
"Người phụ nữ của tôi, ông còn chưa có tư cách thương tổn! Cút!" Cùng lúc đó, ngay khoảnh khắc Sư Tư Triết ra tay thì Vương Lỗi cũng hét lên. Bóng dáng của anh ta đột nhiên biến mất nhưng tiếng nói vẫn vang vọng, lúc này thân hình của anh ta đã chắn trước mặt Sư Tư Triết.
Sư Tư Triết còn chưa kịp ra tay, Vương Lỗi đã mở hộp gỗ mà Địa Tạng Vương Bồ Tát cho mình ra. Khoảnh khắc hộp gỗ được mở ra, Phật quang sáng chói lập tức phun trào.
Dường như rất kiêng kỵ luồng Phật quang này, Sư Tư Triết liền lùi về sau mấy chục mét. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ thứ bên trong hộp gỗ, vậy mà lại là một chuỗi Phật châu.
Vương Lỗi giơ Phật châu lên bằng hai tay, quay đầu nhìn về Thạch Minh Thánh Hàm ở phía sau rồi dịu dàng cười nói: "Chị gái nhỏ, không đeo Phật châu, anh không cứu được em! Đeo Phật châu vào, anh mãi mãi mất em! Nhưng anh chỉ muốn cứu em, cho mẹ con em có thể sống tiếp. Nếu như thế gian có cách vẹn cả đôi đường, Lỗi gia này nhất định sẽ bất phụ Như Lai bất phụ khanh! Tạm biệt, chị gái nhỏ!"
Nói xong lời cuối cùng, Vương Lỗi chậm rãi đeo Phật châu lên trên cổ. Khoảnh khắc đeo Phật châu lên, Vương Lỗi giơ hai tay tạo thành hình chữ thập, thành kính nói: "Đệ tử Vương Lỗi tự nguyện quy y Phật môn! Giải quyết xong ân oán tình thù kiếp trước sẽ chuyên tâm thành Phật! A di đà Phật!"
Vào lúc tiếng a di đà Phật phát ra, thân thể của Vương Lỗi chầm chậm xảy ra sự thay đổi. Tóc đen khắp đầu chậm rãi biến mất, biến thành đầu trọc bóng lưỡng. Trên đỉnh đầu còn có thể thấy rõ vết chấm hương của Phật môn.
Mà quần áo cho người Vương Lỗi cũng đã biến thành áo cà sa màu trắng, cộng thêm Phật châu đeo trên cổ giống như một tiểu hòa thượng tuấn tú đi ra từ Phật môn. Sau khi nhìn thấy sự biến hóa của Vương Lỗi, Thạch Minh Thánh Hàm đã khóc không thành tiếng từ lâu!
Vương Lỗi không nhìn về phía Thạch Minh Thánh Hàm. Anh ta không có dũng khí đó, mà lại phẫn nộ nhìn về phía Sư Tư Triết, lớn tiếng hô lên: "Nếu tôi thành Phật, thiên hạ không ma!"
Vừa dứt lời, phật thủ của Vương Lỗi lập tức đánh một chưởng về phía Sư Tư Triết. Trong phút chốc, tôi nhìn thấy một chữ "vạn" màu vàng to lớn từ trên trời giáng xuống, đúng lúc đè Sư Tư Triết xuống đất!
Ngay cả cơ hội giãy giụa chạy trốn cũng không có, thân hình của Sư Tư Triết chậm rãi hóa thành hai luồng hơi thở bản nguyên của phân thân Ma Vương. Sau khi đánh cho Sư Tư Triết biến thành nguyên hình, lúc này Vương Lỗi mới nhìn về phía tôi, ôn hòa cười nói: "Lý thí chủ, chuyện còn lại giao cho cậu vậy. Bần tăng sẽ mang hơi thở bản nguyên của Ma Vương đi, vĩnh viễn trấn áp ở bể máu thành Cửu U! Nếu tôi không chết thì chắc chắn Ma Vương sẽ không sống lại! Tạm biệt!"
Nói xong, Vương Lỗi lập tức muốn rời khỏi đây. Tôi còn chưa kịp gọi anh ta lại, chỉ thấy ở chân trời chậm rãi xuất hiện một đám mây như ngọn lửa. Đám mây kia mới vừa xuất hiện, lập tức rọi sáng bầu trời đen kịt.
Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy đám mây như ngọn lửa kia xông về phía chúng tôi! Mà ở trên đám mây ngọn lửa có một người đang đứng!
Người kia chắp hai tay ra sau lưng, thân thể rất thẳng, giống như một vị vua cao quý!
"Tam ma hợp nhất, tôi mới là Ma Vương thật sự!" Lúc đến gần chúng tôi, giọng nói trầm mạnh của người kia cũng truyền đến! Đợi đến lúc người kia đến gần, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ!
Bởi vì không ai ngờ rằng người đứng phía trên ngọn lửa lại là Triệu Tử Long!
Lúc thấy cảnh này, tôi mới nhớ đến lời tiên đoán của Quỷ Đế Thổ Bá. Cả núi Miêu Vương sẽ bị một luồng khí màu máu vây quanh, hóa ra không phải là luồng khí mà là ngọn lửa.
Dục hỏa trùng sinh, đốt cháy tam giới! Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Ma Vương bất tử bất diệt chính là Tử Long! Tuy rằng thân thể của Tử Long đã bị phá hủy nhưng anh ấy cũng dục hỏa trùng sinh, trở thành Ma Vương chân chính.
Nhưng cho dù bị đánh chết thì tôi cũng không ngờ rằng Tử Long chính là phân thân Ma Vương mạnh mẽ nhất, kinh khủng nhất ở trong truyền thuyết! Lúc này anh ấy mặc chiến bào giống như ngọn lửa, ngay cả con ngươi cũng biến thành màu như ngọn lửa.
Chỉ cần đối diện với ánh mắt của anh ấy thì trong lòng lập tức cảm thấy sợ sệt và ngột ngạt. Sự xuất hiện của anh ấy khiến mọi người đều sững sờ ở tại chỗ! Cho dù là Vương Lỗi cũng không ngờ rằng Tử Long mới là phân thân Ma Vương kinh khủng nhất!
Lúc bấy giờ tôi mới hiểu tại sao Vương Lỗi lại nhìn thấy tôi và Tử Long bên trong bánh xe vận mệnh! Bởi vì Tử Long không phải là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Ngược lại, anh ấy mới là phân thân Ma Vương mạnh mẽ nhất, kinh khủng nhất!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận