Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 505: Sinh tử tuần hoàn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Vừa nghe thấy âm thanh đó, tôi ngay lập tức quay phắt đầu lại. Vương Lỗi thì vội vàng kéo tôi lại rồi nói: "Anh Cửu, có cái gì hay ho đâu, một lão lừa trọc thôi mà! Sắp mưa rồi, chúng ta về nhà cất quần áo thôi!"Lúc Vương Lỗi kéo tôi đi, tôi đã lỡ quay đầu nhìn lại rồi. Tôi trông thấy Bồ tát Địa Tạng vương cưỡi thú Thính Đế xuất hiện ở giữa không trung. Sau lưng ông ấy còn có một vầng mặt trời màu vàng tỏa ra kim quang chói mắt, phổ chiếu phật quang.
Lâu ngày ở lại chốn âm tào địa phủ âm u này, đột nhiên gặp phải kim quang nên mắt tôi có chút không thoải mái. Tôi đang định đưa tay lên che mắt theo bản năng thì Bồ tát Địa Tạng vương nở nụ cười: "Thí chủ, đã lâu không gặp, không ngờ lại được gặp nhau ở địa phủ!"
Lúc nói chuyện, tôi trông thấy Bồ tát Địa Tạng vương chợt vung tay, một âm thanh răng rắc vang lên, nghe như tiếng thứ gì đó bị vỡ, còn Phán quan thì đứng bật dậy, tức giận nhìn chúng tôi.
Đôi mắt như ánh lên lửa hận ngút trời.
Điều tôi không nghĩ đến là họ không đi tìm Diêm La vương mà lại đi mời Bồ tát Địa Tạng vương đến. Bảo sao lúc nãy Vương Lỗi lại có biến hóa tương phản mãnh liệt đến thế, hóa ra là anh ta biết Bồ tát Địa Tạng vương sắp đến.
Nếu như đổi lại là Diêm La vương, e là anh ta cũng sẽ không chạy trốn. Con hàng này ấy thế mà hình như sợ Bồ tát Địa Tạng vương à nha! Mà chính ra tôi lại hiểu được nguyên nhân, dù sao thì lúc trước vì chuyện hung khí Hắc Long mà Vương Lỗi đã bị giam vào trong ao máu Hồng Liên của địa ngục Cửu U.
Mà một trong số những người đang trấn áp lối vào địa ngục Cửu U hiện giờ chính là Bồ tát Địa Tạng vương.
Thấy tôi ngừng lại, Vương Lỗi đành len lén thở dài một tiếng, cũng không định bỏ chạy nữa. Anh ta quay đầu lại liếc Bồ tát Địa Tạng vương một cái rồi hằm hè: "Lão lừa trọc, ông không ở mười tám tầng địa ngục gõ mõ niệm kinh đi, lại còn chạy đến âm tào địa phủ làm cái gì? Chẳng lẽ mấy ông làm hòa thượng lúc nào cũng nhàn nhã thế à? Nếu như ông dám tự ý rời khỏi vị trí, Lỗi gia ta sẽ đi Tây Thiên mách tội ông với Như Lai Phật Tổ!"
"Thí chủ Vương Lỗi nói đùa rồi, bần tăng sao dám rời khỏi mười tám tầng địa ngục như thế chứ!" Bồ tát Địa Tạng vương mỉm cười, trên gương mặt vẫn giữ nét từ bi, "Chỉ là Diêm La vương sai người đến tìm bần tăng, nói rằng có người đại náo địa phủ, nên bần tăng mới đến để xem xem thế nào thôi."
"Được, bây giờ thì xem xong rồi đấy, ông mau về đi! Có cơ hội, Lỗi gia ta sẽ mời ông..." Đang nói dở, Vương Lỗi chợt nhận ra nửa câu sau không thể nói ra được, bèn đổi chủ đề ngay lập tức, "Lão lừa trọc, có cơ hội, Lỗi gia ta sẽ mời ông ăn cơm chay! Thế nhé, cáo từ!"
Vương Lỗi quả thật không muốn ở chung với Bồ tát Địa Tạng vương, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để chuồn đi. Nhưng anh ta còn chưa kịp xoay người, Bồ tát Địa Tạng vương đã gọi giật lại, "Thí chủ Vương Lỗi, chớ vội! Chớ vội! Hôm nay bần tăng đã niệm xong kinh Phật, có dư dả thời gian! Chẳng mấy khi có cơ hội này, bần tăng muốn tâm sự một chút với thí chủ Vương Lỗi! Bần tăng trước nay vẫn luôn thưởng thức tuệ căn phật pháp của thí chủ Vương Lỗi..."
"Lão lừa trọc, im ngay, đừng hòng lừa Lỗi gia ta làm hòa thượng nhá!" Bồ tát Địa Tạng vương còn chưa nói hết, Vương Lỗi đã vội vã ngắt lời, "Lão lừa trọc, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì thế? Những người trong Phật môn các ông, am hiểu lục đại giai không. Hay là ông thấy Lỗi gia ta đẹp trai nên có ý đồ xấu đó?"
Bồ tát Địa Tạng vương cũng bị Vương Lỗi làm cho bật cười, ông ta cười khổ, lắc đầu mấy cái rồi mới nhìn về phía Phán quan: "Phán quan, có thể kể cho bần tăng nghe một chút hiểu lẫm giữa các người không?"
"Được, Bồ tát!" Phán quan trịnh trọng gật đầu, sau đó bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe xong, Bồ tát Địa Tạng vương bật cười, rồi quay sang nhìn Vương Lỗi: "Thí chủ Vương Lỗi, sống chết do trời định, Lý Sơ Cửu là người đáng lý ra phải chết rồi. Nếu như thí chủ cố tình muốn nghịch thiên cải mệnh cho cậu ấy, thì sẽ hại chết một sinh linh vô tội sắp được ra đời. Có sinh thì có tử, có tử rồi mới có sinh, sinh tử tuần hoàn, đó là mệnh trời. Cái chết của Lý Sơ Cửu sẽ khiến một sinh mệnh mới được sinh ra. Thí chủ làm vậy thì sẽ chỉ làm tăng tội nghiệt của cậu ấy lên mà thôi!"
"Lão lừa trọc, nếu ông đã nói như thế thì để Lỗi gia ta phân tích cho mà nghe này!" Vương Lỗi không phục, xắn tay áo lên, bày ra bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau, miệng thì phản kích: "Các người luôn miệng nói sinh tử tuần hoàn là do mệnh trời! Nhưng anh Cửu của ta cứu đã biết bao nhiêu người, đấy mấy người thử bấm ngón tay đếm xem, có mà ba ngày ba đêm cũng chưa đếm được hết. Anh Cửu cứu nhiều người như thế, còn chưa từng làm việc xấu bao giờ! Nếu như không có cậu ấy, không biết âm tào địa phủ của các người sẽ còn tăng thêm bao nhiêu ác quỷ nữa? Nếu như dựa theo cái sinh tử tuần hoàn mà mấy người nói, anh Cửu cứu nhiều người như thế còn chưa đủ để giữ lại mạng cho cậu ấy sao?"
"Điều thí chủ nói cũng không phải không có lý." Bồ tát Địa Tạng vương cười: "Chỉ có điều người tu đạo thì không nên để ý đến chuyện sinh tử. Độ ma cứu người chính là trách nhiệm của người tu đạo. Mà sinh tử tuần hoàn lại là số mệnh đã định. Mọi việc đều có nhân quả, tuổi thọ của Lý Sơ Cửu đời này ngắn, lẽ nào thí chủ không nghĩ rằng lỡ đâu đó là do kiếp trước cậu ta đã làm hại nhiều người thì sao? Thiên lý sáng tỏ, tất cả đều được số mệnh nắm giữ, chắc chắn sẽ không khiến người tốt nào bị oan cả. Quy củ của địa phủ vẫn là quy củ, tuổi thọ của Lý Sơ Cửu đã đến, theo lý phải đến báo danh."
"Cái đạo lý chết tiệt!" Vương Lỗi tức giận chửi thề, sau đó đổi thành giọng nghiêm túc: "Lão lừa trọc, thật sự là không có cơ hội nào thật à?"
"Đúng thế! Đây là quy củ, cho dù có là tiên gia cũng không thể làm trái." Bồ tát Địa Tạng vương gật đầu.
Vương Lỗi nghe vậy thì nhíu mày lại, "Lão lừa trọc, nếu như Lỗi gia ta nhất định muốn giữ lại mạng của anh Cửu thì sao?"
Đối mặt với sự uy hiếp của Vương Lỗi, Bồ tát Địa Tạng vương vẫn mỉm cười hiền từ: "A di đà phật, thí chủ có thể dẫn cậu ta đi. Nhưng bần tăng cũng có thể dẫn thí chủ về hồ máu Hồng Liên lại một lần nữa, khi nào thí chủ làm cho máu trong hồ máu Hồng Liên trở nên trong suốt, bần tăng sẽ tự khắc thả thí chủ về!"
Vừa nhắc đến hồ máu Hồng Liên, lông mày Vương Lỗi lại càng nhăn hơn. Ở nơi đó anh ta đã phải chịu đủ kiểu giày vò, suýt nữa thì trở thành ác mộng của anh ta. Nói tóm lại thì nơi đó thật sự không phải là nơi mà con người nên ở.
Thế nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là Vương Lỗi lại đáp lại với giọng điệu không hề do dự: "Lão lừa trọc, nếu như Lỗi gia ta tới địa ngục Cửu U, ông có thể thả anh Cửu ra không?"
"Không thể!" Bồ tát Địa Tạng vương lắc đầu, "Đến lúc đó, không chỉ riêng thí chủ phải đến địa ngục Cửu U mà Lý Sơ Cửu cũng phải đến âm tào địa phủ để báo danh! Tuy thí chủ đạo thuật thông thiên, nhưng bần tăng muốn dẫn thí chủ đi cũng không phải chuyện khó!"
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có lẽ đây chính là nguyên lý tương sinh tương khắc nhỉ? Vương Lỗi chẳng ngại bất cứ người nào ở địa phủ, duy chỉ có mình Bồ tát Địa Tạng vương là anh ta sợ.
Thấy Vương Lỗi khó xử, tôi lập tức đứng ra cứu vãn cục diện: "Bồ tát, ngài để Lỗi gia đi đi, tôi sẽ ở lại!"
Vương Lỗi thốt lên đầy nghẹn ngào: "Anh Cửu..." Tôi lắc đầu cười: "Lỗi gia, đây là số mệnh! Những gì anh làm cho tôi, đành phải chờ đến kiếp sau để trả rồi!"
"Trả cái quần què! Cho dù kiếp sau cậu biến thành con gái cũng trả không đủ!" Vương Lỗi trừng tôi một cái, có vẻ anh ta vẫn chưa định từ bỏ, vẫn còn muốn tìm Bồ tát Địa Tạng vương để nói lý.
Thế nhưng anh ta còn chưa nói xong, Phán quan đã sai người dùng xích câu hồn đến câu hồn tôi đi. Tôi cũng không dự định phản kháng, cứ đứng như thế để cho họ câu hồn. Nhưng nào ngờ Bồ tát Địa Tạng vương lại đứng ra nói: "Phán quan, lần này họ đi khá vội vàng, nên vẫn còn chưa kịp từ biệt người nhà. Thôi thì cho Lý thí chủ thêm thời gian một ngày đi, đến tối lại câu hồn sau!"
Phán quan đương nhiên không dám chống đối lại mệnh lệnh của Bồ tát Địa Tạng vương, chỉ đành thả người, nhưng ông ta vẫn cau có quát: "Lý Sơ Cửu, canh ba vừa điểm, chính là lúc bổn Phán quan đến câu hồn ngươi! Giờ thì đi đi!"
"Cảm ơn Phán quan, cảm ơn Bồ tát!" Tôi cảm kích nói, sau đó mới kéo Vương Lỗi nhảy vào cửa âm. Vừa mới vào cửa âm, tiếng của Bồ tát Địa Tạng vương đã vọng theo: "Thí chủ Vương Lỗi, khi Phán quan đến câu hồn, hi vọng thí chủ chớ ngăn cản. Nếu không, bần tăng sẽ đích thân đến tìm thí chủ!"
Lúc chúng tôi quay trở lại dương gian, lời căn dặn của Bồ tát Địa Tạng vương mới biến mất. Vương Lỗi bực bội chửi thề: "Mẹ lão lừa trọc đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách lừa Lỗi gia tôi đi làm hòa thượng thôi! Không thể để ông ta dắt mũi như thế này được, nhất định phải tìm cách trị ông ta!"
Lúc này trời đã sáng bảnh, nắng ấm ngày đông đã chiếu rọi đến ngọn núi phía sau. Ngọn núi vốn dĩ không có lấy một ngọn cỏ, giờ trên mặt đất đã bắt đầu nhú dần sắc xanh.
Tôi tin chắc rằng khi xuân về, thôn Ma Câu sẽ ngập tràn sắc xuân. Mười năm rồi, cuối cùng cũng coi như có thể khôi phục lại dáng vẻ bình yên khi xưa.
Nghĩ tới những điều này, khóe miệng tôi bất giác cong lên. Vương Lỗi trông thấy tôi đang cười thì trợn mắt lên mắng: "Sắp chết mẹ nó đến nơi rồi còn có tâm trạng mà cười à! Tấm lòng anh Cửu cũng bao la quá nhỉ, đấy không phải bị ngu thì cũng là bị ngốc!"
"He he he." Tôi nhe răng ra cười: "Nếu như đã phải chết rồi thì sao không chết một cách vui vẻ chứ? Lỗi gia, anh về đi, tôi không về đâu."
Thời gian một ngày rất ngắn, sau khi trở về tôi cũng không biết phải đối mặt với họ như thế nào, nhất là với Lâm Y Y. Cho nên là thôi, tôi vẫn nên chọn cách này để rời đi thôi.
"Mẹ, anh Cửu, cậu cũng đần quá rồi đấy!" Vương Lỗi mắng tôi một trận: "Cậu còn chưa nhìn ra à? Cái lão lừa trọc Địa Tạng vương đó đang âm thầm giúp cậu đấy! Ông ta cho cậu thời gian một ngày, không cho Phán quan dưới địa phủ câu hồn của cậu chính là vì muốn cậu trong vòng một ngày phải tìm được cách tránh Phán quan đến câu hồn! Địa phủ có quy củ của địa phủ, chúng ta cũng có cách của chúng ta. Ông thợ làm vàng mã kia có nhiều kinh nghiệm, bình thường có lẽ cũng từng nhiều lần dùng người giấy để đổi mệnh cho người sống. Chúng ta trở lại tìm ông ta, nói không chừng ông ta lại có cách để qua mắt được Phán quan!"

Bình Luận

0 Thảo luận