Nghe bảo có người tới, ba chúng tôi đều kinh ngạc đứng phắt dậy. Đông Tử cũng hoảng hốt chạy qua.
Đợi đối phương chạy đến nơi, tôi lập tức túm lấy tay anh ta hỏi: "Đông Tử, cậu có thấy rõ là ai tới không?"
"Không thấy!" Đông Tử lắc đầu nói: "Vữa nãy tôi đang định xem trên vách núi có tổ chim không thì thấy dây leo căng lên! Tôi nghĩ chắc là có người bò qua, nên mới chạy về thông báo cho mọi người!"
"Quái lạ, nơi này tuyết dày phủ núi, địa hình hiểm trở, căn bản người bình thường không thể nào lên được!" Lão quỷ hoài nghi lầm bẩm, sau đó đưa mắt nhìn tôi, tỏ ý để tôi quyết định.
Tôi gật đầu bảo: "Nơi này lớn như vậy, chúng ta lại không có chỗ nào trốn cả. Trước tiên đừng hoảng, để xem là ai tới đã? Xong rồi tính tiếp!"
"Cũng được!" Bàn bạc xong, chúng tôi đứng ở chỗ cầu thang đá, chặn đường đi lên.
Địa hình nơi này hiểm trở, dễ thủ khó công, cho dù có cao nhân tới thật, nhưng nếu chúng tôi không nhường đường thì bọn họ cũng không đi lên được.
Tôi đang trông chừng động tĩnh của dây leo kia, chúng rất căng, lại còn đong đưa dữ dội, chắc là có không ít người tới. Sau khi đợi khoảng sáu, bảy phút, tôi mới trông thấy một nam một nữ từ trong mây mù bước ra.
Đến khi họ đi vào tôi mới nhìn rõ. Người phía trước chính là Thạch Minh Thánh Hàm của Âm Dương đạo Nhật Bản, mà sau lưng cô ta, ngoài Vương Lỗi thì còn có thể là ai?
Phía sau Vương Lỗi chính là năm người mà Thạch Minh Thánh Hàm dẫn tới. Sau khi bọn họ xuống khỏi dây leo, sợi dây vẫn không hề trùng xuống, điều này chứng tỏ vẫn còn người ở phía sau!
Thạch Minh Thánh Hàm nhìn thấy chúng tôi trước, khẽ mỉm cười lên tiếng: "Khá đấy nhỉ, Lý Sơ Cửu có thể tìm được nơi này trước cơ đấy!"
Đã đến nước này rồi, nếu tôi còn không nhận ra mục đích của Thạch Minh Thánh Hàm nữa thì đúng là thằng ngu. Lần này Âm Dương đạo bọn họ tới đây, hẳn cũng là vì Thần mộ rồi.
Tôi chỉ cười không đáp, nhìn sang phía Vương Lỗi hỏi: "Lỗi gia, tuyết rơi kín núi như vậy, sao mọi người lên đây được?"
Vương Lỗi không nhìn tôi mà đi đến phía sau lưng Thạch Minh Thánh Hàm, chẳng buồn ngẩng đầu đáp: "Tuyết nhiều đến đâu chứ? Cho dù là núi đao biển lửa, Lỗi gia tôi cũng có thể giúp em gái đây lên được an toàn!"
"Ờ..." Tôi không tìm được lí do để phản bác câu trả lời của anh ta. Vương Lỗi nói không sai, với thế lực của anh ta, muốn đi qua là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, chắc chắn trang bị của bọn họ cũng rất tốt, trận tuyết dày này không gây trở ngại được.
Sau khi thấy họ đi lên, trước hết chúng tôi lui về trên đỉnh núi. Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Vương Lỗi không hề cảm thấy kinh ngạc, mà chỉ văng tục một câu: "Mẹ kiếp, cái đỉnh núi này đến cả hoa cũng không có. Lỗi gia tôi còn đang nghĩ, nhân dịp này tặng em gái một bông hoa. Thế mà bây giờ kế hoạch lại loạn hết cả lên rồi! Nếu không thì... Lỗi gia tôi đành phải tặng mình cho em gái đây thôi. Lấy thân báo đáp, có khi còn tốt hơn tặng hoa ý nhỉ!"
"Im miệng!" Anh ta vừa dứt lời, Thạch Minh Thánh Hàm đã trầm giọng uy hiếp: "Vương Lỗi, nếu anh còn nói bậy nữa thì đừng có đi theo tôi!"
"Khà khà!" Vương Lỗi là ai chứ, là loại dầu muối đều không ăn, anh ta cười khà khà nói: "Em gái à, mẹ tôi bảo, đánh là thương, mắng là yêu đấy, cho nên cô cứ thỏa sức hành hạ tôi đi!"
Anh ta nói rồi nằm chềnh ềnh dưới đất, dang hai tay về phía Thạch Minh Thánh Hàm, mặt dày mày dạn nói: "Nào cô em, tới đi, tuyệt đối đừng nương tay, Lỗi gia tôi chỉ thích thô bạo thôi!"
"Khốn kiếp!" Thạch Minh Thánh Hàm tức trợn cả mắt, nhấc chân giẫm một phát lên bụng Vương Lỗi. Bị đạp một cái như thế, Vương Lỗi đau la oai oái, giật nảy cả người.
Anh ta còn đang muốn nói tiếp thì Thạch Minh Thánh Hàm đã trợn mắt mắng trước: "Khốn kiếp, tốt nhất là đừng có rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ chặt anh thành tám mảnh, ném cho chó ăn!"
Có thể thấy Thạch Minh Thánh Hàm nổi giận thật sự. Chỉ tiếc người cô ta đụng phải lại là Vương Lỗi khó dây nhất, chuyện này đã định trước là một cơn ác mộng rồi.
Vương Lỗi là ai? Người có da mặt dày nhất quả đất đấy! Chẳng những anh ta không tức giận, mà còn nghiêng người, một tay chống đầu, vẻ mặt si mê nói: "Em gái à, đến cả lúc tức giận mà cũng xinh đẹp như vậy, Lỗi gia tôi thật sự hạnh phúc quá!"
Thạch Minh Thánh Hàm tức muốn nổi điên, bực bội giậm chân, nhưng vì đã có kinh nghiệm nên không nói gì nữa! Trong lòng cô ta hiểu rõ, nếu như mình còn mắng chửi Vương Lỗi tiếp thì anh ta còn cho mồm miệng đi chơi xa hơn.
Tôi không nhịn được cười thầm. Cách tán gái của tên Vương Lỗi này đúng là giống y như tính cách của anh ta, kỳ quái đến không thể kỳ quái hơn.
Vương Lỗi thấy Thạch Minh Thánh Hàm lơ mình bèn bật dậy, có lẽ lúc này mới nhớ đến tôi, quay sang bảo: "Anh Cửu, anh Long cũng tới rồi, phải bắt cậu ấy cho hai anh em chúng ta một lời giải thích đấy!"
Khi Vương Lỗi nhắc đến Tử Long, tim tôi như thót lại. Nói thật, tôi sợ đối mặt với Tử Long, bởi vì tôi không thể nào đứng trước mặt anh ấy hỏi rằng, tại sao anh ấy lại làm như vậy.
Nhưng đồng thời, trong lòng tôi lại rất kích động, rất muốn gặp lại đối phương.
Ngay khi Vương Lỗi vừa dứt lời, tôi lại thấy hơn chục người, nửa nam nửa nữ bước lên cầu thang đá. Dẫn dầu là Diệp Chu Tinh và một cô gái trông có vẻ lanh lợi!
Chắc cô gái này nhỏ hơn chúng tôi ít nhất một hoặc hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, đôi mắt rất to, da cũng rất trắng, vóc dáng không chênh lệch với Diệp Chu Tinh là bao, nhìn có cảm giác hơi giống cô em gái nhà bên!
Chẳng cần đoán cũng biết, chắc chắn cô gái này là Lý Đan Ninh, em gái của Lý Tiêu Vũ, người đứng thứ hai trong phái Luyện Đan!
Nhưng tôi không trông thấy Tử Long, khi tôi đưa mắt nhìn về phía Diệp Chu Tinh, cô ấy cũng mỉm cười bất lực nói: "Sơ Cửu, Tử Long nói giờ anh ấy không có cách nào đối mặt với cậu, anh ấy đi rồi! Anh ấy bảo tôi chuyển lời tới cậu và Lỗi gia, mọi việc anh ấy làm không phải là vì bản thân. Đến khi nào anh ấy buông bỏ được, sẽ là lúc ba anh em các cậu gặp lại nhau!"
Thẳng thắn mà nói thì trong lòng tôi có chút hụt hẫng. Từ nhỏ tôi với anh ấy đã sống nương tựa vào nhau, thân như anh em ruột. Bất kể có chuyện gì, anh ấy vẫn luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi.
Nhưng ngày hôm nay, chúng tôi lại đến mức không thể gặp mặt! Điều tôi sợ nhất chính là quẻ bói của sư phụ đoán đúng, chúng tôi thật sự sẽ long hổ tương khắc!
Tử Long cố chấp, làm chuyện gì cũng một mình quyết định. Tôi biết xuất phát điểm của anh ấy nhất định là vì chúng tôi. Nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, không còn là Lý Sơ Cửu lúc nào cũng cần anh ấy bảo vệ như trước nữa!
Bây giờ tôi cũng có thể chia sẻ gánh nặng cùng anh ấy, cũng có thể cùng anh ấy vượt qua khó khăn mà!
Tôi cười gượng, gật đầu không nói gì. Lúc này Vương Lỗi mới lên tiếng mắng: "Tên khốn kiếp này, đã hữa là sẽ cho chúng ta câu trả lời rồi, thế mà lại lén lút trốn đi mất. Lần sau mà để Lỗi gia tôi bắt được, Lỗi gia đây nhất định sẽ dạy dỗ cậu thật tốt, để cho cậu biết thế nào là người một nhà tương thân tương ái!"
Tôi thấy bầu không khí có vẻ không ổn, cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy vẻ hụt hẫng của mình, bèn vội vàng chuyển đề tài, nâng giọng nghiêm túc cảnh cáo: "Các vị, tôi biết mọi người đều vì Thần mộ mà tới! Nhưng tôi muốn cảnh báo mọi người một câu. Mọi thứ ở đây đều là tài sản do Thái Ất Chân Nhân để lại, không ai được phá hỏng! Nếu như có kẻ dám phá hoại tài sản mà người để lại, bất kể là ai, tôi cũng tuyệt đối không để kẻ đó sống sót rời khỏi ngọn Cô Sơn này! Còn nếu các người tìm được đạo thuật hay pháp khí gì, Lý Sơ Cửu tôi cũng sẽ không cướp đoạt!"
Câu này chủ yếu là nhắm vào Thạch Minh Thánh Hàm và Lý Đan Ninh. Cả hai người họ cùng cười không nói, trong lòng ai nấy đều có tính toán riêng của mình!
Trước đó tôi còn định tìm ra Thần mộ của Thái Ất Chân Nhân sớm, rồi âm thầm lấy sư tử chín đầu, hoặc là đạo thuật cùng pháp khí mà ông ấy để lại mang đi. Nếu những thứ này không còn nữa, bọn họ tự nhiên cũng sẽ từ bỏ, không có tranh chấp và thương vong!
Nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều đã tới rồi, hẳn là khó tránh.
Khi tôi cảnh cáo họ thì Vương Lỗi lại bị thu hút bởi phiến đá tạc hoa Vãng Sanh. Tôi thấy anh ta nghiên cứu chữ viết cổ xưa trên đó, trông có vẻ là biết loại chữ này.
Sau khi xem rõ ràng hết thảy, anh ta nhảy lên năm cây cột đá khổng lồ, bắt đầu quan sát toàn cảnh xung quanh. Tất cả mọi người có mặt đều biết, nơi này không phải Thần mộ thực sự. Bọn họ đều đang chờ người có thể giải được câu đố mà Thái Ất Chân Nhân để lại.
Lão quỷ thấy Vương Lỗi nhảy xuống khỏi cột đá thì lập tức đi tới hỏi: "Lỗi gia, cậu có nhìn ra phong thủy của nơi này không?"
"Ừm!" Vương Lỗi chỉ gật đầu không nói nhiều, rồi đi thẳng đến chỗ Thạch Minh Thánh Hàm cười hề hề bảo: "Cô em à, Âm Dương Đạo Nhật Bản các cô không biết phong thủy phải không? Thực không dám giấu, Lỗi gia tôi còn một thân phận khủng hơn nữa, đó chính là thầy phong thủy đẹp trai nhất, cô độc nhất đó! Phong thủy ở nơi này rất đặc biệt, không phải Lỗi gia tôi coi thường các vị ở đây đâu, nhưng nếu không có Lỗi gia tôi thì chắc cả đời các người cũng không giải được phong thủy của nơi này!"
Hiếm khi thấy Vương Lỗi được một lần nghiêm túc như vậy, ngay cả Thạch Minh Thánh Hàm cũng cau mày nhìn anh ta, tỏ ý đợi đối phương nói tiếp.
Nhưng Vương Lỗi lại cười bảo: "Cô em à, nếu như cô đồng ý hẹn hò với tôi một lần, thì Lỗi gia tôi sẽ nói cho cô, thế nào?"
"Cút!" Ai ngờ, Thạch Minh Thánh Hàm lại lạnh lùng đáp trả đúng một câu rồi tức giận quay đầu đi chỗ khác, không thèm đếm xỉa đến Vương Lỗi nữa!
Vương Lỗi hết cách mới đưa mắt nhìn về phía tôi, hề hề cười gian: "Được rồi! Thực ra thì... Lỗi gia tôi cũng không giải được, ha ha!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận