Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 774: Từng niên thiếu

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:42
Nghe ngữ điệu của lão đạo sĩ này có vẻ ông ta đã coi tôi thành người của tổ chức 093. Ông ta thấy tôi không lên tiếng nên cũng thôi không nói tiếp nữa, vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyền như thể đang đợi tôi lên tiếng.
Chấp hành kỷ luật nghiêm ngặt như thế này, hẳn là xuất thân từ tổ chức 093 thật.
Tôi cũng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, nên lập tức giả bộ thành người của tổ chức 093 mà nói: "Lần này tôi đến đây quả thật là để đưa hài cốt của các vị về, đồng thời cũng muốn biết rốt cuộc năm đó mọi người đã xảy ra chuyện gì!"
"Các hạ chớ vội, xin để lão kể tỉ mỉ lại cho." Lão đạo sĩ lại hành lễ lần nữa, sau đó mới đứng thẳng người, hồi tưởng lại: "Năm đó tổ chức nhận được mật thư của một cậu thiếu niên, nói rằng cậu ta phát hiện sông Thiên Hà có dị tượng, e là có phân thân của Ma Vương sinh ra. Thế nên tổ chức đã phái mười tám người bọn ta đi điều tra tình hình sông Thiên Hà, nào ngờ bọn ta mới vừa đến ngôi chùa cổ đã phát hiện thiên hà nhược thủy có điều lạ thường. Nước sông vốn xanh trong biêng biếc, đột nhiên biến thành nước chết đen sì sì! Mỗi khi đêm xuống, trên mặt sông lại càng nồng nặc hắc khí! Lão trông tình hình đó, đoán là phân thân của Ma Vương sắp sửa được sinh ra. Chuyện xảy ra quá đột ngột, không thể liên hệ tổ chức, nên trong lúc bất đắc dĩ đã lựa chọn hi sinh, dùng đạo hạnh cả đời phối hợp với uy lực của chuông U Minh mới có thể tạm thời ngăn được phân thân của Ma Vương ra đời."
Lão đạo sĩ này kể chuyện rất vắn tắt, không phí lời chút nào, chỉ vài câu ngắn gọn đã giải thích được chuyện xảy ra năm xưa. Chuyện năm xưa gần giống như những gì Trình Tùng suy đoán, những đạo nhân hi sinh năm xưa đều là vì để phong ấn phân thân của Ma Vương qua đời.
Có thể nói họ đã cam tâm tình nguyện chết, cho dù có phải mệnh lệnh của 093 hay không đi chăng nữa, nếu như hôm nay tôi đã gặp phải rồi, thì tôi cũng nhất định phải mang hài cốt của họ về.
Thế nhưng ngay lúc ấy, tôi bỗng nhiên nhớ đến cậu thiếu niên mà lão đạo sĩ nhắc đến. Cậu thiếu niên kia bởi vì phát hiện sông Thiên Hà xuất hiện dị tượng nên mới gửi mật thư thông báo cho người của 093. Thế nhưng chỉ có bánh xe vận mệnh của cung Ngọc Hư mới phát hiện ra được việc ma sinh ra hay không mà?
Mà người bảo vệ bánh xe vận mệnh chính là Vương Lỗi. Với tính cách và thực lực của anh ta, nếu như anh ta phát hiện ra có dấu hiệu sinh ra ma thì nhất định anh ta sẽ ra tay ngăn cản ngay lập tức, sao còn phải đi gọi người của 093 đến nữa?
Nghĩ đến đây, tôi lại càng sinh nghi, ngần ngừ một lúc rồi vẫn quyết định hỏi: "Tiền bối, cậu thiếu niên mà ngài nhắc đến có phải là Vương Lỗi không?"
"Đúng thế!" Lão đạo sĩ nghe vậy thì gật đầu ngay tức khắc, sau đó hỏi lại tôi: "Chẳng hay cậu thiếu niên Vương Lỗi đó có còn sống hay không?"
Câu hỏi này quả là đã làm khó tôi, Vương Lỗi là người của gia tộc thượng cổ. Tuy anh ta đã bị đá khỏi thiên giới nhưng theo lời anh ta nói thì giờ anh ta vẫn mang thể chất trường sinh bất tử.
Thật ra trường sinh bất tử không có nghĩa là vĩnh viễn không chết, đó chỉ là một từ khái niệm về thời gian. Cái gọi là trường sinh bất tử âu cũng chỉ là tuổi thọ dài hơn so với người bình thường chúng ta mà thôi. Có người có thể sống đến mấy trăm hay mấy ngàn năm, tuổi thọ dài ngắn ra sao đều phải xem đạo hạnh của họ sau khi thoát ra khỏi tam giới.
Đạo hạnh càng cao thâm thì đương nhiên tuổi thọ tự nhiên cũng sẽ càng dài. Người tu đạo trong tam giới đều do bánh xe vận mệnh nắm giữ số mệnh của mình. Mà âm dương hòa hợp cũng mang ý nghĩa có sống là phải có chết, không thể chỉ sống mà không chết được.
Nếu như chỉ có sống mà không có chết thì âm dương lúc đó sẽ bị mất cân bằng, cho nên trường sinh bất tử cũng chẳng phải là vĩnh sinh.
Vương Lỗi mang thể chất trường sinh bất tử, theo như anh ta kể thì anh ta đã sống mấy trăm năm, mà khéo có khi ngay cả chính anh ta cũng không biết mình có thể sống được bao lâu ấy chứ.
Không trả lời được vấn đề này, tôi bèn lắc đầu bảo: "Tiền bối, tạm thời Vương Lỗi vẫn còn sống!"
"Tốt lắm!" Lão đạo sĩ bỗng nhiên gật đầu cảm tạ: "Cậu thiếu niên Vương Lỗi ấy chính là ân nhân của tam giới, đã giúp Đạo giáo thoát được một kiếp. Nếu như không phải nhờ cậu ta âm thầm báo cho tổ chức, e là Ma Vương đã sinh ra từ lâu rồi. Đến lúc đó, tam giới chắc chắn sẽ không thể tránh được một trận đổ máu."
Tôi vừa nghe lão đạo sĩ kể chuyện, vừa âm thầm suy nghĩ lại toàn bộ ngọn nguồn sự việc. Lão đạo sĩ chỉ kể cho tôi nghe chuyện xảy ra lúc đó, nhưng không đề cập đến tình huống lạ thường nào khác.
Điều lạ thường duy nhất chính là chuyện của Vương Lỗi. Thế nhưng thứ Trình Tùng liều chết để xác nhận rốt cuộc là cái gì mới được?
Đúng lúc này, lão đạo sĩ bỗng ôm quyền về phía tôi và bảo: "Thời gian của lão đã tới, mong rằng các hạ có thể báo cáo lại chuyện này cho tổ chức! Bọn ta tuy toàn quân bị diệt, tuy nhiên vẫn liều mạng áp chế được Ma Vương ra đời. Mười tám người cộng cả lão đây đều không làm mất mặt tổ chức. Chỉ có điều Ma Vương sớm muộn gì cũng sẽ giáng thế, kính xin tổ chức nghĩ cách ứng phó!"
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, tim tôi bất giác cảm thấy hơi thắt lại. Tôi quý phẩm chất thanh liêm bất khuất, đến chết cũng không chịu khuất phục của họ. Kể từ giây phút họ gia nhập vào Đạo môn đã không còn để tâm đến sống chết, sống là người của Đạo môn, chết cũng vẫn là ma của Đạo môn, vì Đạo môn, họ có thể hi sinh tất cả.
Mà sở dĩ Đạo môn biến thành cục diện như bây giờ cũng bởi vì phần lớn người tu đạo không chống lại được cám dỗ của thế giới bên ngoài, thành ra sa đọa, cuối cùng là giết người cướp của.
Nếu như người của Đạo môn đều giống như những vị tiền bối này, hẳn Đạo giáo Trung Hoa sẽ lớn mạnh như mặt trời ban trưa. Thế nhưng tôi tin rằng, giờ tôi đã thống nhất được Đạo môn, chắc chắn có thể khơi dậy tinh thần của họ, khiến Đạo môn vẻ vang thêm một lần nữa.
Bỗng chốc tôi thấy cảm động và biết ơn họ vô cùng, nên không giả bộ là người của 093 nữa, vội vã ôm quyền hành lễ về phía lão đạo sĩ: "Lão tiền bối, các vị đều là anh hùng của Đạo môn! Hiện giờ tôi sẽ đưa mười tám vị anh hùng các vị về nhà, để các vị được lá rụng về cội!"
"Cảm ơn tâm ý của đạo hữu, chỉ là..." Lão đạo sĩ khoát tay áo một cái rồi nở một nụ cười hơi tự giễu: "Đạo hữu, bọn ta không thể nào rời khỏi sông Thiên Hà được. Một khi rời đi, thân thể bọn ta chắc chắn sẽ hóa thành một vũng máu. Hãy cứ để bọn ta ở lại đáy sông Thiên Hà mãi mãi đi, tuy nói không thể áp chế được phân thân của Ma Vương hoàn toàn, nhưng tối thiểu bọn ta vẫn có thể áp chế được tà tính của con sông này. Đạo hữu, mau rời đi đi, xin báo cáo lại chuyện của chúng ta cho tổ chức! Lão xin thay mặt mười bảy huynh đệ còn lại cảm ơn cậu!"
Đám người này rất trọng lễ nghi, lão đạo sĩ vừa dứt lời đã lại cúi đầu hành lễ với tôi. Tôi không dám nhận lễ của ông ấy, bèn vội vã xua tay từ chối: "Tiền bối, không được, tuyệt đối không được đâu, ngài như vậy sẽ khiến vãn bối tổn thọ mất! Hơn nữa... hơn nữa..."
Đáng tiếc, nửa câu sau tôi không thể nói ra được nữa. Bởi vì hồn thức của lão đạo sĩ đã bắt đầu nhạt dần, chỉ mười giây sau đã hóa thành vô số đốm sáng li ti, chầm chậm tiêu tan trước mắt tôi, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
"Tiền bối đi mạnh khỏe nhé!" Thấy lão đạo sĩ đã biến mất, tôi lập tức cúi gập người chào từ biệt, sau đó cúi người chào các vị tiền bối khác: "Các vị tiền bối, vãn bối nhất định sẽ đưa các vị trở về quê hương! Vãn bối có một vị huynh đệ, chính là thợ cản thi chân chính, cũng chính là đệ tử duy nhất của Mã Tam Nương. Với tài nghệ của anh ta, cho dù các tiền bối đã không còn máu thịt, anh ta cũng có thể đưa hài cốt của mọi người trở về!"
Lúc mới đầu tôi không nghĩ ra nên đưa cả mười tám người họ lên bờ như thế nào, chỉ nghĩ mỗi lần sẽ mang một hai thi thể lên. Nhưng bây giờ tôi lại nảy ra một ý, đó chính là đưa hết tất cả bọn họ vào bên trong chuông U Minh.
Như vậy thì chỉ cần xuống hai ba chuyến là tôi có thể đưa được toàn bộ các đạo sĩ ở đây ra khỏi đáy sông Thiên Hà. Lúc trước lão đạo sĩ bảo tôi để họ ở lại đáy sông để trấn áp sức mạnh tà ác của sông Thiên Hà, thế nhưng giờ trận pháp của họ đã chẳng còn tác dụng trấn áp gì nữa, để xác họ chìm mãi dưới đáy sông chi bằng mang hết hài cốt của họ lên bờ. Họ đều là anh hùng Đạo môn đời trước, thân làm vãn bối, tuyệt đối không thể khiến họ đau lòng được.
Nghĩ là làm, tôi bèn đánh mạnh một chưởng vào chuông U Minh. Một tiếng "Coong" vang lên đùng đục, chuông U Minh bị tôi đánh đổ trên nền đất, miệng chuông vừa khéo quay về phía thi thể của họ.
Tôi vừa túm lấy khuyên đồng của chuông U Minh, vừa kéo từng thi thể của họ vào trong lòng chuông. Thi thể của họ đều rất mềm, hoàn toàn không giống như người đã chết cả mấy chục năm. Nhất là khi tôi cầm lấy cổ tay hay cánh tay của họ vẫn còn có thể cảm nhận được da dẻ trên người họ có độ co giãn, giống người sống y như đúc.
Miệng chuông U Minh rất lớn, thể tích cũng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, không ngờ có thể nhét được cả chín thi thể vào trong đó. Sau khi nhét thi thể của họ vào xong, tôi chuẩn bị lấy dây thừng để mang thêm hai thi thể nữa, thế nhưng lúc tôi đếm những thi thể còn lại, bỗng phát hiện ra một điều quái lạ.
Lão đạo sĩ nói đám người họ có tổng cộng mười tám người, nhưng hiện giờ tôi đếm chỉ thấy có mười bảy người. Tôi liên tục đếm đi đếm lại mấy lần, vẫn chỉ thấy có mười bảy người!
Lão đạo sĩ là cao nhân đắc đạo, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như thế này. Nếu như ông ấy không nói sai con số, vậy hiển nhiên là bọn họ bị thiếu mất một người!
Thế là tôi bắt đầu cẩn thận quan sát tình hình sau lưng thi thể. Quả nhiên, ngay lúc đó tôi bỗng trông thấy vòng thái cực do pháp khí quây lại tạo thành chợt xuất hiện một lỗ hổng.
Họ dùng pháp khí của mình để quây lại thành vòng thái cực, chính là để bảo vệ cơ thể của họ. Nhưng ở vị trí ngay sau lưng họ lại bị khuyết mất một chỗ, cũng chính là thiếu mất một món pháp khí.
Tôi đếm lại một lượt, vừa hay cũng là mười bảy món pháp khí. Tôi nhìn theo phương hướng lỗ hổng, cách đó chừng bốn năm mét quả thật đang có một bóng hình mờ ảo đang ngồi khoanh chân.
Lúc trước tôi đã từng nói nhược thủy tuy có màu xanh biếc, nhưng tầm nhìn rất kém, chỉ có thể nhìn rõ tình hình ở phụ cận. Chỉ cần là nơi hơi xa một chút là đã không thể nhìn rõ được nữa.
Trừ những đạo sĩ này ra, những thi thể khác đều ngửa mặt nằm dưới đáy sông. Cho nên, thi thể ngồi khoanh chân kia thoạt trông cực kỳ nổi bật. Nhìn tư thế như vậy, hẳn người khoanh chân kia chính là một trong mười tám đạo sĩ.
Nghĩ đến đây, tôi mới quấn một đầu dây thừng lên eo, đầu còn lại thì buộc vào khuyên đồng trên chuông U Minh, sau đó xông về hướng người kia.
Đến khi tôi xông đến trước mặt người đó, nhất là sau khi nhìn rõ dung mạo của hắn, tôi đã phải đứng sững ngay tại chỗ, bởi vì có đánh chết tôi tôi cũng không ngờ rằng, người đó lại là hắn?!

Bình Luận

0 Thảo luận